Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 259: C259: Hai bên chiến trường
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Tân binh Hoang Châu đang nôn mửa ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập tức giận, đó là lòng căm thù của bọn họ đối với đám ác phỉiHạ Thiên gầm lên: “Đâm!”“Dùng ngọn thương dính máu này làm vật hiến tế cho những phụ nữ và trẻ em đã bị bọn họ sát hại của Hoang Châu chúng ta!”“Hạ Thiên ta, dẫn theo tân binh Hoang Châu, báo thù cho mọi người!”“Giết!”“Phốc phốc phốc..."Đám ác phỉ giống như con bù nhìn, cả người đầy máu, ngã xuống đất trong sự tuyệt vọng.“Đâm!"Hạ Thiên chỉ chiến đao lên trời: “Dùng máu trên những ngọn thương này hiến tế cho những người lương thiện đã chết trong tay bọn họi”“Hôm nay, Hạ Thiên ta dùng máu của đám ác phỉ này hiến tế cho linh hồn của mọi người trên trời, mọi người có thể yên nghỉ!”Đôi mắt của nhóm tân binh Hoang Châu đỏ hoe, quên mất sự k1ch thích do mùi máu tươi gây ra, hung hăng đâm trường thương trong tay ra: “Tết”“Phốc phốc phốc..."Những tân binh Hoang Châu đang lột xác!Sắc mặt của bọn họ không còn trắng bệch nữa!Tay của bọn họ không còn run rẩy nữa!Ánh mắt của bọn họ ngày càng kiên quyết hơn, trường thương trong tay bọn họ ngày càng nhanh hơn, ngày càng chuẩn xác và tàn nhẫn hơn!“Giết!"“Giết!"“Giết!”“Có thổ phỉ, dù xa đến đâu cũng giết!”“Có thổ phỉ, dù mạnh đến đâu cũng giết!”“Kẻ làm thổ phỉ, phải chết!”Lần đầu tiên quân trận Hoang Châu xuất hiện trên chiến trường, không hề bị ngăn cản!Những tân binh Hoang Châu lần đầu tiên ra chiến trường, bắt đầu lột xác!“Bắn!”Các cung tiễn thủ của quân Hoang Châu ở phía sau quân trận trợ giúp.“Giết!"Ky binh hạng nặng của Hoang Châu đã cởi bỏ thiết giáp hạng nặng trên người, gia nhập đội ky binh hạng nhẹ ở hai bên đội hình, bảo vệ hai bên quân trận Hoang Châu tiến về phía trước!Hai bên chiến trường.Hai mươi con mắt của thập đại ác nhân mở trừng trừng, nhìn tình thế trên chiến trường, không dám tin những gì bản thân nhìn thấy là sự thật: “Sao có thể như vậy?”Bọn họ sắp bị đánh bại sao?Ba ngàn phỉ binh điêu luyện lại bị đánh bại bởi bốn trăm người của quân Hoang Châu?Tại sao tân binh Hoang Châu lại có thể mạnh như vậy?Tại sao?Đỗ Sát nghiêm mặt hét lên: “Ta không phục!”Nhưng lại động đến miệng vết thương... thật sự rất đau!Đột nhiên.Dưới chân núi Thiên Môn, một bóng đen giống như đại bàng từ trên núi lao xuống, lặng lẽ đánh về phía đầu của Hạ Thiên... sát ý khuấy động đêm máu tanh này!Thanh kiếm đâm vào đầu Hạ Thiên!Càng lúc càng gần...
Tân binh Hoang Châu đang nôn mửa ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập tức giận, đó là lòng căm thù của bọn họ đối với đám ác phỉi
Hạ Thiên gầm lên: “Đâm!”
“Dùng ngọn thương dính máu này làm vật hiến tế cho những phụ nữ và trẻ em đã bị bọn họ sát hại của Hoang Châu chúng ta!”
“Hạ Thiên ta, dẫn theo tân binh Hoang Châu, báo thù cho mọi người!”
“Giết!”
“Phốc phốc phốc..."
Đám ác phỉ giống như con bù nhìn, cả người đầy máu, ngã xuống đất trong sự tuyệt vọng.
“Đâm!"
Hạ Thiên chỉ chiến đao lên trời: “Dùng máu trên những ngọn thương này hiến tế cho những người lương thiện đã chết trong tay bọn họi”
“Hôm nay, Hạ Thiên ta dùng máu của đám ác phỉ này hiến tế cho linh hồn của mọi người trên trời, mọi người có thể yên nghỉ!”
Đôi mắt của nhóm tân binh Hoang Châu đỏ hoe, quên mất sự k1ch thích do mùi máu tươi gây ra, hung hăng đâm trường thương trong tay ra: “Tết”
“Phốc phốc phốc..."
Những tân binh Hoang Châu đang lột xác!
Sắc mặt của bọn họ không còn trắng bệch nữa!
Tay của bọn họ không còn run rẩy nữa!
Ánh mắt của bọn họ ngày càng kiên quyết hơn, trường thương trong tay bọn họ ngày càng nhanh hơn, ngày càng chuẩn xác và tàn nhẫn hơn!
“Giết!"
“Giết!"
“Giết!”
“Có thổ phỉ, dù xa đến đâu cũng giết!”
“Có thổ phỉ, dù mạnh đến đâu cũng giết!”
“Kẻ làm thổ phỉ, phải chết!”
Lần đầu tiên quân trận Hoang Châu xuất hiện trên chiến trường, không hề bị ngăn cản!
Những tân binh Hoang Châu lần đầu tiên ra chiến trường, bắt đầu lột xác!
“Bắn!”
Các cung tiễn thủ của quân Hoang Châu ở phía sau quân trận trợ giúp.
“Giết!"
Ky binh hạng nặng của Hoang Châu đã cởi bỏ thiết giáp hạng nặng trên người, gia nhập đội ky binh hạng nhẹ ở hai bên đội hình, bảo vệ hai bên quân trận Hoang Châu tiến về phía trước!
Hai bên chiến trường.
Hai mươi con mắt của thập đại ác nhân mở trừng trừng, nhìn tình thế trên chiến trường, không dám tin những gì bản thân nhìn thấy là sự thật: “Sao có thể như vậy?”
Bọn họ sắp bị đánh bại sao?
Ba ngàn phỉ binh điêu luyện lại bị đánh bại bởi bốn trăm người của quân Hoang Châu?
Tại sao tân binh Hoang Châu lại có thể mạnh như vậy?
Tại sao?
Đỗ Sát nghiêm mặt hét lên: “Ta không phục!”
Nhưng lại động đến miệng vết thương... thật sự rất đau!
Đột nhiên.
Dưới chân núi Thiên Môn, một bóng đen giống như đại bàng từ trên núi lao xuống, lặng lẽ đánh về phía đầu của Hạ Thiên... sát ý khuấy động đêm máu tanh này!
Thanh kiếm đâm vào đầu Hạ Thiên!
Càng lúc càng gần...
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Tân binh Hoang Châu đang nôn mửa ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập tức giận, đó là lòng căm thù của bọn họ đối với đám ác phỉiHạ Thiên gầm lên: “Đâm!”“Dùng ngọn thương dính máu này làm vật hiến tế cho những phụ nữ và trẻ em đã bị bọn họ sát hại của Hoang Châu chúng ta!”“Hạ Thiên ta, dẫn theo tân binh Hoang Châu, báo thù cho mọi người!”“Giết!”“Phốc phốc phốc..."Đám ác phỉ giống như con bù nhìn, cả người đầy máu, ngã xuống đất trong sự tuyệt vọng.“Đâm!"Hạ Thiên chỉ chiến đao lên trời: “Dùng máu trên những ngọn thương này hiến tế cho những người lương thiện đã chết trong tay bọn họi”“Hôm nay, Hạ Thiên ta dùng máu của đám ác phỉ này hiến tế cho linh hồn của mọi người trên trời, mọi người có thể yên nghỉ!”Đôi mắt của nhóm tân binh Hoang Châu đỏ hoe, quên mất sự k1ch thích do mùi máu tươi gây ra, hung hăng đâm trường thương trong tay ra: “Tết”“Phốc phốc phốc..."Những tân binh Hoang Châu đang lột xác!Sắc mặt của bọn họ không còn trắng bệch nữa!Tay của bọn họ không còn run rẩy nữa!Ánh mắt của bọn họ ngày càng kiên quyết hơn, trường thương trong tay bọn họ ngày càng nhanh hơn, ngày càng chuẩn xác và tàn nhẫn hơn!“Giết!"“Giết!"“Giết!”“Có thổ phỉ, dù xa đến đâu cũng giết!”“Có thổ phỉ, dù mạnh đến đâu cũng giết!”“Kẻ làm thổ phỉ, phải chết!”Lần đầu tiên quân trận Hoang Châu xuất hiện trên chiến trường, không hề bị ngăn cản!Những tân binh Hoang Châu lần đầu tiên ra chiến trường, bắt đầu lột xác!“Bắn!”Các cung tiễn thủ của quân Hoang Châu ở phía sau quân trận trợ giúp.“Giết!"Ky binh hạng nặng của Hoang Châu đã cởi bỏ thiết giáp hạng nặng trên người, gia nhập đội ky binh hạng nhẹ ở hai bên đội hình, bảo vệ hai bên quân trận Hoang Châu tiến về phía trước!Hai bên chiến trường.Hai mươi con mắt của thập đại ác nhân mở trừng trừng, nhìn tình thế trên chiến trường, không dám tin những gì bản thân nhìn thấy là sự thật: “Sao có thể như vậy?”Bọn họ sắp bị đánh bại sao?Ba ngàn phỉ binh điêu luyện lại bị đánh bại bởi bốn trăm người của quân Hoang Châu?Tại sao tân binh Hoang Châu lại có thể mạnh như vậy?Tại sao?Đỗ Sát nghiêm mặt hét lên: “Ta không phục!”Nhưng lại động đến miệng vết thương... thật sự rất đau!Đột nhiên.Dưới chân núi Thiên Môn, một bóng đen giống như đại bàng từ trên núi lao xuống, lặng lẽ đánh về phía đầu của Hạ Thiên... sát ý khuấy động đêm máu tanh này!Thanh kiếm đâm vào đầu Hạ Thiên!Càng lúc càng gần...