Tác giả:

Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…

Chương 272: C272: Hạ thiên hơi khiếp sợ

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Hạ Thiên nâng mí mắt lên: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, ngươi vĩnh viễn không cần phải nói nữa!”Nho sinh trung niên Tào Lục nói ra một cái tên!Lúc này Hạ Thiên mới nói: “Vốn dĩ ta còn muốn để ngươi kêu r3n mấy ngày rồi mới chết..."“Nếu ngươi đã nói ra, Tử Thường, cho hắn ta ra đi thanh thản chút đi!”“Vâng!”“Phốc..."Triệu Tử Thường dùng thương đâm vào tim Tào Lục, một phát chết luôn.Lúc này, hai thiếu niên mặc đồ phỉ binh lao vào, quỳ trước mặt Hạ Thiên: “Tàng Thất, Tàng Bát, tham kiến chủ nhân!”Hạ Thiên ôn hòa kéo họ lên: “Nằm vùng trong Thiên Môn mười ngày, vất vả cho các ngươi rồi!”Tàng Thất và Tàng Bát tháo bỏ bộ quần áo đạo tặc: “Chủ nhân, kho báu trên núi Thiên Sơn ở ngay sau mặt tường này!”Nói xong, hai người tiến lên di chuyển cái tủ trước tường, rồi đấm vỡ vách tường, bên trong có một vùng không gian.Tàng Thất năm một cái vòng, kéo mạnh. “Rắc rắc rắc...”Vách tường chậm rãi mở ra, dạt ra hai bên.Ngay lập tức, một cánh cửa đá khổng lồ mở ra, có gió thổi từ bên trong.Tàng Thất và Tàng Bát đi đầu, thắp lửa những ngọn đuốc bên trong.Dần dần, hang động bừng sáng!Hạ Thiên cất bước đi vào, phát hiện trong này lớn như không có điểm cuối.Ít nhất còn lớn hơn gấp ba lần kho báu ở núi Nhị Long. Một đống là thóc!Một đống là thuốc!Một đống là vũ khí!Một đống là rương chứa đầy vàng bạc châu báu!Ngoài ra, trong hang động này còn có một cái rương lấp lánh ánh vàng!“Haha...”Hai mắt Triệu Tử Thường sáng bừng, hưng phấn nói: “Vương gia, lần này chúng ta không còn phải lo lắng vật tư mang vào Hoang Châu nữa rồi!”Hạ Thiên cười nói: “Hang động này quả thật có rất nhiều vật tư!”Triệu Tử Thường vốc một năm gạo lên: “Vương gia, lương thực này có thể dùng để nuôi quân ở núi Thần Long của chúng ta!“Ta thấy tố chất thân thể của những người ở miền núi như Tô Kỳ rất tốt!"“Nếu chúng ta có đầy đủ vật tư, chắc chắn sẽ có thể bồi dưỡng ra một đội quân tỉnh nhuệt!”Hạ Thiên dò xét vật tư trong hang động: “Không sai!”“Giờ phải xem xem khi nào đế quốc Thiên Lang xuất binh? Có cho chúng ta thời gian nuôi quân hay không?”Hắn đi đến gần cái rương ánh vàng kia, dùng đao mở rương lên.Trong rương là một tấm khăn lụa, một món đồ bằng ngọc đang lẳng lặng nằm bên trong.Chỉ thấy trên món đồ bằng ngọc điêu khắc chín con thần long, sống động như thật!Rất sống động!Tựa như có thể vụt bay lên trời.Hạ Thiên hơi khiếp sợ!Hắn cầm lên, nhìn tám chữ to dưới đáy món đồ bằng ngọc, nó giống như đúc món đồ bằng ngọc ở nơi trước, không có điểm nào khác biệt!Thần khí trấn quốc trong truyền thuyết sao lại xuất hiện thêm một cái nữa!Nhưng tại sao chúng đều xuất hiện trong trại phỉ? Lễ nào đều để lại cho hắn hay sao?Hạ Thiên cảm thấy như có một đôi tay khổng lồ đẩy hắn vào một số chuyện.Rốt cuộc là ai? Hắn nhìn về hướng đế đô!Thần khí trấn quốc trên tay hắn liệu có liên quan gì tới việc hắn làm chủ Hoang Châu?

Hạ Thiên nâng mí mắt lên: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, ngươi vĩnh viễn không cần phải nói nữa!”

Nho sinh trung niên Tào Lục nói ra một cái tên!

Lúc này Hạ Thiên mới nói: “Vốn dĩ ta còn muốn để ngươi kêu r3n mấy ngày rồi mới chết..."

“Nếu ngươi đã nói ra, Tử Thường, cho hắn ta ra đi thanh thản chút đi!”

“Vâng!”

“Phốc..."

Triệu Tử Thường dùng thương đâm vào tim Tào Lục, một phát chết luôn.

Lúc này, hai thiếu niên mặc đồ phỉ binh lao vào, quỳ trước mặt Hạ Thiên: “Tàng Thất, Tàng Bát, tham kiến chủ nhân!”

Hạ Thiên ôn hòa kéo họ lên: “Nằm vùng trong Thiên Môn mười ngày, vất vả cho các ngươi rồi!”

Tàng Thất và Tàng Bát tháo bỏ bộ quần áo đạo tặc: “Chủ nhân, kho báu trên núi Thiên Sơn ở ngay sau mặt tường này!”

Nói xong, hai người tiến lên di chuyển cái tủ trước tường, rồi đấm vỡ vách tường, bên trong có một vùng không gian.

Tàng Thất năm một cái vòng, kéo mạnh. “Rắc rắc rắc...”

Vách tường chậm rãi mở ra, dạt ra hai bên.

Ngay lập tức, một cánh cửa đá khổng lồ mở ra, có gió thổi từ bên trong.

Tàng Thất và Tàng Bát đi đầu, thắp lửa những ngọn đuốc bên trong.

Dần dần, hang động bừng sáng!

Hạ Thiên cất bước đi vào, phát hiện trong này lớn như không có điểm cuối.

Ít nhất còn lớn hơn gấp ba lần kho báu ở núi Nhị Long. Một đống là thóc!

Một đống là thuốc!

Một đống là vũ khí!

Một đống là rương chứa đầy vàng bạc châu báu!

Ngoài ra, trong hang động này còn có một cái rương lấp lánh ánh vàng!

“Haha...”

Hai mắt Triệu Tử Thường sáng bừng, hưng phấn nói: “Vương gia, lần này chúng ta không còn phải lo lắng vật tư mang vào Hoang Châu nữa rồi!”

Hạ Thiên cười nói: “Hang động này quả thật có rất nhiều vật tư!”

Triệu Tử Thường vốc một năm gạo lên: “Vương gia, lương thực này có thể dùng để nuôi quân ở núi Thần Long của chúng ta!

“Ta thấy tố chất thân thể của những người ở miền núi như Tô Kỳ rất tốt!"

“Nếu chúng ta có đầy đủ vật tư, chắc chắn sẽ có thể bồi dưỡng ra một đội quân tỉnh nhuệt!”

Hạ Thiên dò xét vật tư trong hang động: “Không sai!”

“Giờ phải xem xem khi nào đế quốc Thiên Lang xuất binh? Có cho chúng ta thời gian nuôi quân hay không?”

Hắn đi đến gần cái rương ánh vàng kia, dùng đao mở rương lên.

Trong rương là một tấm khăn lụa, một món đồ bằng ngọc đang lẳng lặng nằm bên trong.

Chỉ thấy trên món đồ bằng ngọc điêu khắc chín con thần long, sống động như thật!

Rất sống động!

Tựa như có thể vụt bay lên trời.

Hạ Thiên hơi khiếp sợ!

Hắn cầm lên, nhìn tám chữ to dưới đáy món đồ bằng ngọc, nó giống như đúc món đồ bằng ngọc ở nơi trước, không có điểm nào khác biệt!

Thần khí trấn quốc trong truyền thuyết sao lại xuất hiện thêm một cái nữa!

Nhưng tại sao chúng đều xuất hiện trong trại phỉ? Lễ nào đều để lại cho hắn hay sao?

Hạ Thiên cảm thấy như có một đôi tay khổng lồ đẩy hắn vào một số chuyện.

Rốt cuộc là ai? Hắn nhìn về hướng đế đô!

Thần khí trấn quốc trên tay hắn liệu có liên quan gì tới việc hắn làm chủ Hoang Châu?

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Hạ Thiên nâng mí mắt lên: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi, ngươi vĩnh viễn không cần phải nói nữa!”Nho sinh trung niên Tào Lục nói ra một cái tên!Lúc này Hạ Thiên mới nói: “Vốn dĩ ta còn muốn để ngươi kêu r3n mấy ngày rồi mới chết..."“Nếu ngươi đã nói ra, Tử Thường, cho hắn ta ra đi thanh thản chút đi!”“Vâng!”“Phốc..."Triệu Tử Thường dùng thương đâm vào tim Tào Lục, một phát chết luôn.Lúc này, hai thiếu niên mặc đồ phỉ binh lao vào, quỳ trước mặt Hạ Thiên: “Tàng Thất, Tàng Bát, tham kiến chủ nhân!”Hạ Thiên ôn hòa kéo họ lên: “Nằm vùng trong Thiên Môn mười ngày, vất vả cho các ngươi rồi!”Tàng Thất và Tàng Bát tháo bỏ bộ quần áo đạo tặc: “Chủ nhân, kho báu trên núi Thiên Sơn ở ngay sau mặt tường này!”Nói xong, hai người tiến lên di chuyển cái tủ trước tường, rồi đấm vỡ vách tường, bên trong có một vùng không gian.Tàng Thất năm một cái vòng, kéo mạnh. “Rắc rắc rắc...”Vách tường chậm rãi mở ra, dạt ra hai bên.Ngay lập tức, một cánh cửa đá khổng lồ mở ra, có gió thổi từ bên trong.Tàng Thất và Tàng Bát đi đầu, thắp lửa những ngọn đuốc bên trong.Dần dần, hang động bừng sáng!Hạ Thiên cất bước đi vào, phát hiện trong này lớn như không có điểm cuối.Ít nhất còn lớn hơn gấp ba lần kho báu ở núi Nhị Long. Một đống là thóc!Một đống là thuốc!Một đống là vũ khí!Một đống là rương chứa đầy vàng bạc châu báu!Ngoài ra, trong hang động này còn có một cái rương lấp lánh ánh vàng!“Haha...”Hai mắt Triệu Tử Thường sáng bừng, hưng phấn nói: “Vương gia, lần này chúng ta không còn phải lo lắng vật tư mang vào Hoang Châu nữa rồi!”Hạ Thiên cười nói: “Hang động này quả thật có rất nhiều vật tư!”Triệu Tử Thường vốc một năm gạo lên: “Vương gia, lương thực này có thể dùng để nuôi quân ở núi Thần Long của chúng ta!“Ta thấy tố chất thân thể của những người ở miền núi như Tô Kỳ rất tốt!"“Nếu chúng ta có đầy đủ vật tư, chắc chắn sẽ có thể bồi dưỡng ra một đội quân tỉnh nhuệt!”Hạ Thiên dò xét vật tư trong hang động: “Không sai!”“Giờ phải xem xem khi nào đế quốc Thiên Lang xuất binh? Có cho chúng ta thời gian nuôi quân hay không?”Hắn đi đến gần cái rương ánh vàng kia, dùng đao mở rương lên.Trong rương là một tấm khăn lụa, một món đồ bằng ngọc đang lẳng lặng nằm bên trong.Chỉ thấy trên món đồ bằng ngọc điêu khắc chín con thần long, sống động như thật!Rất sống động!Tựa như có thể vụt bay lên trời.Hạ Thiên hơi khiếp sợ!Hắn cầm lên, nhìn tám chữ to dưới đáy món đồ bằng ngọc, nó giống như đúc món đồ bằng ngọc ở nơi trước, không có điểm nào khác biệt!Thần khí trấn quốc trong truyền thuyết sao lại xuất hiện thêm một cái nữa!Nhưng tại sao chúng đều xuất hiện trong trại phỉ? Lễ nào đều để lại cho hắn hay sao?Hạ Thiên cảm thấy như có một đôi tay khổng lồ đẩy hắn vào một số chuyện.Rốt cuộc là ai? Hắn nhìn về hướng đế đô!Thần khí trấn quốc trên tay hắn liệu có liên quan gì tới việc hắn làm chủ Hoang Châu?

Chương 272: C272: Hạ thiên hơi khiếp sợ