Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 313: C313: Không lâu sau
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Tàng Nhất.”Ánh mắt Hạ Thiên tràn đầy cảnh giác: “Toàn bộ tử sĩ tàng kiếm rút lui, tuyệt đối không được tách riêng lẻ, kẻ địch không thể nhìn thấy mới là kẻ địch đáng sợ nhất!”“Vâng!”Âm thanh của Tàng Nhất xa dần.“Lô Thụ, kích hoạt tất cả cơ quan, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!”“Vâng!”Lô Thụ nhận lệnh rời đi, trực tiếp nhảy xuống một cái hố rồi biến mất.Dưới lòng đất của quân trại Hoang Châu.Có rất nhiều chiến hào chồng chéo nhau, phía dưới có binh lính canh gác, có thể nhìn thấy nỏ công thành đầy sát khí khắp nơi.Ngoài ra còn rất nhiều loại binh khí khác.Không lâu sau.Bãi cỏ bên ngoài quân trại được nâng lên, đủ loại tên nỏ màu đen nhô lên từ mặt đất, hoàn toàn phù hợp với màn đêm, chờ đợi con mồi.Ngoài ra, các loại cơ quan xung quanh quân trại đều đã được kích hoạt, bất kỳ ai tùy tiện xông vào đều sẽ tự rước lấy họa sát thân.Triệu Tử Thường đã cầm trường thương trong tay, cơ thể căng thẳng, sẵn sàng tiêu diệt kẻ địch bất cứ lúc nào!Toàn bộ quân trại Hoang Châu đã được đặt trên trạng thái chiến đấu.Ở nơi mơ hồ nào đó.Trong lòng Hạ Thiên vô cùng bất an!Hắn rút trường đao ra, nhìn chăm chằm vào núi Thần Long, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.Núi Thần Long. “Vù vù...”Tân Hồng Y và Vô Diện Nhân nhẹ nhàng nhảy lên đ ỉnh núi.Bốn phía yên tĩnh!Không có mùi khác thường! Không có manh mối gì. Không hợp lý.Người đi qua để lại tên, chim nhạn bay qua để lại tiếng, thú vật đi qua để lại mùi.Nếu đã là động vật thì trên người ít nhiều gì cũng sẽ có mùi.Tân Hồng Y là cảnh giới Tông Sư, năm giác quan nhạy bén đến mức đáng ngạc nhiên, nếu như có mùi khác thường, nàng ta nhất định sẽ ngửi ra ngay lập tức.Vô Diện Nhân là kiếm khách đứng đầu thiên hạ, trong năm giác quan, thị giác của hẳn ta đặc biệt vượt trội, nếu trên đỉnh núi có manh mối, hẳn ta chắc chản có thể nhìn ra.Nhưng mà hoàn toàn không có gì!Hai đại Tông Sư đều trở nên bất an.Thần long trong truyền thuyết này là một loại sinh vật hung ác, rất không đơn giản.Vậy mà còn có thể xóa sạch mọi dấu vết hiện diện của bản thân... thật sự quá đáng sợ! Trí tuệ quả nhiên không giống loài bình thường.Trong quân trại Hoang Châu.Hạ Thiên nheo đôi mắt sáng rực lại, dồn khí vào đan điền, một luồng chân khí bá đạo mạnh mẽ tràn vào gân mạch, phun trào ra ngoài thông qua lỗ chân lông, tuôn trào ra khỏi gân mạch, truyền vào thân đao.Triệu Tử Thường ở bên cạnh trợn tròn mắt!Vương gia luyện ra được chân khí?Sự chấn động trong lòng hẳn ta đã không còn có thể diễn tả được bằng lời nữa!Bởi vì.Hản ta biết gân mạch của Hạ Thiên bế tắc, là một phế vật võ đạo.Bởi vì.Mỗi ngày hẳn ta đều đi theo phía sau Hạ Thiên, nhưng lại không biết Hạ Thiên đã luyện ra được chân khí!Cho nên hắn ta khiếp sợ. Cho nên hắn ta kinh ngạc! Bởi vì.Triệu Tử Thường có thể cảm nhận được, chân khí của vương gia nhà mình vô cùng bá đạo.Dựa theo những lời vương gia đã nói thì chính là cha của bá đạo mở ra cánh cửa bá đạo - vô cùng bá đạo!
“Tàng Nhất.”
Ánh mắt Hạ Thiên tràn đầy cảnh giác: “Toàn bộ tử sĩ tàng kiếm rút lui, tuyệt đối không được tách riêng lẻ, kẻ địch không thể nhìn thấy mới là kẻ địch đáng sợ nhất!”
“Vâng!”
Âm thanh của Tàng Nhất xa dần.
“Lô Thụ, kích hoạt tất cả cơ quan, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!”
“Vâng!”
Lô Thụ nhận lệnh rời đi, trực tiếp nhảy xuống một cái hố rồi biến mất.
Dưới lòng đất của quân trại Hoang Châu.
Có rất nhiều chiến hào chồng chéo nhau, phía dưới có binh lính canh gác, có thể nhìn thấy nỏ công thành đầy sát khí khắp nơi.
Ngoài ra còn rất nhiều loại binh khí khác.
Không lâu sau.
Bãi cỏ bên ngoài quân trại được nâng lên, đủ loại tên nỏ màu đen nhô lên từ mặt đất, hoàn toàn phù hợp với màn đêm, chờ đợi con mồi.
Ngoài ra, các loại cơ quan xung quanh quân trại đều đã được kích hoạt, bất kỳ ai tùy tiện xông vào đều sẽ tự rước lấy họa sát thân.
Triệu Tử Thường đã cầm trường thương trong tay, cơ thể căng thẳng, sẵn sàng tiêu diệt kẻ địch bất cứ lúc nào!
Toàn bộ quân trại Hoang Châu đã được đặt trên trạng thái chiến đấu.
Ở nơi mơ hồ nào đó.
Trong lòng Hạ Thiên vô cùng bất an!
Hắn rút trường đao ra, nhìn chăm chằm vào núi Thần Long, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Núi Thần Long. “Vù vù...”
Tân Hồng Y và Vô Diện Nhân nhẹ nhàng nhảy lên đ ỉnh núi.
Bốn phía yên tĩnh!
Không có mùi khác thường! Không có manh mối gì. Không hợp lý.
Người đi qua để lại tên, chim nhạn bay qua để lại tiếng, thú vật đi qua để lại mùi.
Nếu đã là động vật thì trên người ít nhiều gì cũng sẽ có mùi.
Tân Hồng Y là cảnh giới Tông Sư, năm giác quan nhạy bén đến mức đáng ngạc nhiên, nếu như có mùi khác thường, nàng ta nhất định sẽ ngửi ra ngay lập tức.
Vô Diện Nhân là kiếm khách đứng đầu thiên hạ, trong năm giác quan, thị giác của hẳn ta đặc biệt vượt trội, nếu trên đỉnh núi có manh mối, hẳn ta chắc chản có thể nhìn ra.
Nhưng mà hoàn toàn không có gì!
Hai đại Tông Sư đều trở nên bất an.
Thần long trong truyền thuyết này là một loại sinh vật hung ác, rất không đơn giản.
Vậy mà còn có thể xóa sạch mọi dấu vết hiện diện của bản thân... thật sự quá đáng sợ! Trí tuệ quả nhiên không giống loài bình thường.
Trong quân trại Hoang Châu.
Hạ Thiên nheo đôi mắt sáng rực lại, dồn khí vào đan điền, một luồng chân khí bá đạo mạnh mẽ tràn vào gân mạch, phun trào ra ngoài thông qua lỗ chân lông, tuôn trào ra khỏi gân mạch, truyền vào thân đao.
Triệu Tử Thường ở bên cạnh trợn tròn mắt!
Vương gia luyện ra được chân khí?
Sự chấn động trong lòng hẳn ta đã không còn có thể diễn tả được bằng lời nữa!
Bởi vì.
Hản ta biết gân mạch của Hạ Thiên bế tắc, là một phế vật võ đạo.
Bởi vì.
Mỗi ngày hẳn ta đều đi theo phía sau Hạ Thiên, nhưng lại không biết Hạ Thiên đã luyện ra được chân khí!
Cho nên hắn ta khiếp sợ. Cho nên hắn ta kinh ngạc! Bởi vì.
Triệu Tử Thường có thể cảm nhận được, chân khí của vương gia nhà mình vô cùng bá đạo.
Dựa theo những lời vương gia đã nói thì chính là cha của bá đạo mở ra cánh cửa bá đạo - vô cùng bá đạo!
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Tàng Nhất.”Ánh mắt Hạ Thiên tràn đầy cảnh giác: “Toàn bộ tử sĩ tàng kiếm rút lui, tuyệt đối không được tách riêng lẻ, kẻ địch không thể nhìn thấy mới là kẻ địch đáng sợ nhất!”“Vâng!”Âm thanh của Tàng Nhất xa dần.“Lô Thụ, kích hoạt tất cả cơ quan, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!”“Vâng!”Lô Thụ nhận lệnh rời đi, trực tiếp nhảy xuống một cái hố rồi biến mất.Dưới lòng đất của quân trại Hoang Châu.Có rất nhiều chiến hào chồng chéo nhau, phía dưới có binh lính canh gác, có thể nhìn thấy nỏ công thành đầy sát khí khắp nơi.Ngoài ra còn rất nhiều loại binh khí khác.Không lâu sau.Bãi cỏ bên ngoài quân trại được nâng lên, đủ loại tên nỏ màu đen nhô lên từ mặt đất, hoàn toàn phù hợp với màn đêm, chờ đợi con mồi.Ngoài ra, các loại cơ quan xung quanh quân trại đều đã được kích hoạt, bất kỳ ai tùy tiện xông vào đều sẽ tự rước lấy họa sát thân.Triệu Tử Thường đã cầm trường thương trong tay, cơ thể căng thẳng, sẵn sàng tiêu diệt kẻ địch bất cứ lúc nào!Toàn bộ quân trại Hoang Châu đã được đặt trên trạng thái chiến đấu.Ở nơi mơ hồ nào đó.Trong lòng Hạ Thiên vô cùng bất an!Hắn rút trường đao ra, nhìn chăm chằm vào núi Thần Long, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.Núi Thần Long. “Vù vù...”Tân Hồng Y và Vô Diện Nhân nhẹ nhàng nhảy lên đ ỉnh núi.Bốn phía yên tĩnh!Không có mùi khác thường! Không có manh mối gì. Không hợp lý.Người đi qua để lại tên, chim nhạn bay qua để lại tiếng, thú vật đi qua để lại mùi.Nếu đã là động vật thì trên người ít nhiều gì cũng sẽ có mùi.Tân Hồng Y là cảnh giới Tông Sư, năm giác quan nhạy bén đến mức đáng ngạc nhiên, nếu như có mùi khác thường, nàng ta nhất định sẽ ngửi ra ngay lập tức.Vô Diện Nhân là kiếm khách đứng đầu thiên hạ, trong năm giác quan, thị giác của hẳn ta đặc biệt vượt trội, nếu trên đỉnh núi có manh mối, hẳn ta chắc chản có thể nhìn ra.Nhưng mà hoàn toàn không có gì!Hai đại Tông Sư đều trở nên bất an.Thần long trong truyền thuyết này là một loại sinh vật hung ác, rất không đơn giản.Vậy mà còn có thể xóa sạch mọi dấu vết hiện diện của bản thân... thật sự quá đáng sợ! Trí tuệ quả nhiên không giống loài bình thường.Trong quân trại Hoang Châu.Hạ Thiên nheo đôi mắt sáng rực lại, dồn khí vào đan điền, một luồng chân khí bá đạo mạnh mẽ tràn vào gân mạch, phun trào ra ngoài thông qua lỗ chân lông, tuôn trào ra khỏi gân mạch, truyền vào thân đao.Triệu Tử Thường ở bên cạnh trợn tròn mắt!Vương gia luyện ra được chân khí?Sự chấn động trong lòng hẳn ta đã không còn có thể diễn tả được bằng lời nữa!Bởi vì.Hản ta biết gân mạch của Hạ Thiên bế tắc, là một phế vật võ đạo.Bởi vì.Mỗi ngày hẳn ta đều đi theo phía sau Hạ Thiên, nhưng lại không biết Hạ Thiên đã luyện ra được chân khí!Cho nên hắn ta khiếp sợ. Cho nên hắn ta kinh ngạc! Bởi vì.Triệu Tử Thường có thể cảm nhận được, chân khí của vương gia nhà mình vô cùng bá đạo.Dựa theo những lời vương gia đã nói thì chính là cha của bá đạo mở ra cánh cửa bá đạo - vô cùng bá đạo!