Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 317: C317: Hội kể khổ
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… "Âm ầm ầm...”Trong doanh trại phủ Hoang Châu Vương, từng đống lửa trại dần được đốt lên, chiếu sáng khắp núi sông giống như ban ngày.Mọi người ngồi vây quanh đống lửa trại dựa theo số lượng lều trại.Hội kể khổ? Kể khổ như thế nào? "Vù vù vù..."Gió lùa vào những tán lá cây trên núi Thần Long tạo ra tiếng xào xạc.Những đám mây đen trên bầu trời dần tản ra và lộ ra khuôn trăng không trọn vẹn."Bạch bạch bạch..."Giữa sông núi, đàn cá lại vui vẻ nhảy lên khỏi mặt nước như thể đã quên đi nỗi kinh hoàng vừa rồi, chúng dùng đuôi đập mạnh xuống nước.Lúc này.Trong doanh trại Hoang Châu.Ngoại trừ lính canh tuần tra và ẩn nấp, Hạ Thiên là người duy nhất đang đứng.Hắn tinh mắt dò xét xung quanh.Những người này chính là vốn liếng nguyên thủy nhất trong phủ Hoang Châu Vương của hẳn.Hắn mở miệng nói: "Hội kể khổ là gì?" "Có nghĩa là nói ra những nỗi khổ trong lòng, trút bỏ hết những cay đẳng trong cuộc sống và tình cảm, nói ra cho tất cả chúng ta biết."“Đôi khi, có những nỗi khổ ở trong lòng mà tìm được người để tâm sự thì sẽ có cảm giác không khổ đến như vậy.”"Bây giờ, các ngươi hãy coi những người xung quanh như: những người bạn sẵn sàng lắng nghe nỗi khổ của các ngươi đị""Sau này các ngươi sẽ sống và chiến đấu cùng nhau, nên hãy coi nhau là bạn bè.""Các ngươi hiểu chưa?" "Đã hiểu."Mọi người trong phủ Hoang Châu Vương đều lớn tiếng trả lời.Hạ Thiên cười khích lệ: "Dũng cảm và thả lỏng một chút đi. Cơ hội để trút bỏ nỗi khổ tâm cũng không phải lúc nào cũng có đâu. Hôm nay các ngươi phải trút bỏ hết theo mệnh lệnh của bổn vương, nhất định phải năm lấy cơ hội.""Tục ngữ có câu có không giữ, mất đừng tìm."Câu tục ngữ này hoàn toàn là câu nói mới do Hạ Thiên nói ra."Ha ha ha..."Mọi người không nhịn được mà bật cười khi nghe những lời nói đùa của vương gia nhà mình.Vương gia trẻ tuổi đẹp trai dưới ánh lửa luôn có thể lay. động trái tim của mọi người băng lời nói của mình.Lúc này. Sau màn phát biểu của Hạ Thiên, ở các vòng tròn lửa trại, người tổ chức được chỉ định tiếp nhận các câu chuyện và bắt đầu tổ chức hoạt động.Lúc bấy giờ Hạ Thiên mới ngồi xuống, hẳn nhìn mọi người: "Ai kể trước?"Mọi người im lặng nhìn Hạ Thiên.Ý tứ là: "Vương gia có thể kể trước."Tất cả mọi người đều tò mò về nỗi khổ trong lòng Hạ Thiên.Hạ Thiên biết mọi người đang nghĩ gì.Tuy nhiên hắn lại cao giọng nói: "Tàng Nhất, ngươi kể trước đi."Tàng Nhất sửng sốt: "Vâng."Nhất thời mọi người đều trở nên hồ hởi.Trong tất cả mọi người, mọi người biết rõ nhất chính là nỗi đau khổ của Lão Quỷ khi bị thương nặng sau khi từ chiến trường xuống và nỗi đau khổ của Triệu Tử Thường khi phải lưu lạc từ Hoang Châu đến Trung Nguyên, chịu đựng nỗi đau mất nhà và người thân.Nói đến người bí ẩn bên cạnh Hạ Thiên thì Tàng Nhất là số một.Tử sĩ tàng kiếm vẫn luôn là người bí ẩn nhất thiên hạ từ xưa đến nay.Cũng là người mà mọi người muốn biết nhất. Tàng Nhất đứng dậy, hẳn ta đi đến đống lửa, đứng giữa vòng tròn người, hắn ta lạnh lùng mở miệng, giọng nói khôngcó một chút cảm xúc hay độ ấm nào.“Từ lúc ta có thể ghi nhớ, cha mẹ ta thường ra ngoài chấp hành nhiệm vụ và hiếm khi ở nhà”
"Âm ầm ầm...”
Trong doanh trại phủ Hoang Châu Vương, từng đống lửa trại dần được đốt lên, chiếu sáng khắp núi sông giống như ban ngày.
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa trại dựa theo số lượng lều trại.
Hội kể khổ? Kể khổ như thế nào? "Vù vù vù..."
Gió lùa vào những tán lá cây trên núi Thần Long tạo ra tiếng xào xạc.
Những đám mây đen trên bầu trời dần tản ra và lộ ra khuôn trăng không trọn vẹn.
"Bạch bạch bạch..."
Giữa sông núi, đàn cá lại vui vẻ nhảy lên khỏi mặt nước như thể đã quên đi nỗi kinh hoàng vừa rồi, chúng dùng đuôi đập mạnh xuống nước.
Lúc này.
Trong doanh trại Hoang Châu.
Ngoại trừ lính canh tuần tra và ẩn nấp, Hạ Thiên là người duy nhất đang đứng.
Hắn tinh mắt dò xét xung quanh.
Những người này chính là vốn liếng nguyên thủy nhất trong phủ Hoang Châu Vương của hẳn.
Hắn mở miệng nói: "Hội kể khổ là gì?" "Có nghĩa là nói ra những nỗi khổ trong lòng, trút bỏ hết những cay đẳng trong cuộc sống và tình cảm, nói ra cho tất cả chúng ta biết."
“Đôi khi, có những nỗi khổ ở trong lòng mà tìm được người để tâm sự thì sẽ có cảm giác không khổ đến như vậy.”
"Bây giờ, các ngươi hãy coi những người xung quanh như: những người bạn sẵn sàng lắng nghe nỗi khổ của các ngươi đị"
"Sau này các ngươi sẽ sống và chiến đấu cùng nhau, nên hãy coi nhau là bạn bè."
"Các ngươi hiểu chưa?" "Đã hiểu."
Mọi người trong phủ Hoang Châu Vương đều lớn tiếng trả lời.
Hạ Thiên cười khích lệ: "Dũng cảm và thả lỏng một chút đi. Cơ hội để trút bỏ nỗi khổ tâm cũng không phải lúc nào cũng có đâu. Hôm nay các ngươi phải trút bỏ hết theo mệnh lệnh của bổn vương, nhất định phải năm lấy cơ hội."
"Tục ngữ có câu có không giữ, mất đừng tìm."
Câu tục ngữ này hoàn toàn là câu nói mới do Hạ Thiên nói ra.
"Ha ha ha..."
Mọi người không nhịn được mà bật cười khi nghe những lời nói đùa của vương gia nhà mình.
Vương gia trẻ tuổi đẹp trai dưới ánh lửa luôn có thể lay. động trái tim của mọi người băng lời nói của mình.
Lúc này. Sau màn phát biểu của Hạ Thiên, ở các vòng tròn lửa trại, người tổ chức được chỉ định tiếp nhận các câu chuyện và bắt đầu tổ chức hoạt động.
Lúc bấy giờ Hạ Thiên mới ngồi xuống, hẳn nhìn mọi người: "Ai kể trước?"
Mọi người im lặng nhìn Hạ Thiên.
Ý tứ là: "Vương gia có thể kể trước."
Tất cả mọi người đều tò mò về nỗi khổ trong lòng Hạ Thiên.
Hạ Thiên biết mọi người đang nghĩ gì.
Tuy nhiên hắn lại cao giọng nói: "Tàng Nhất, ngươi kể trước đi."
Tàng Nhất sửng sốt: "Vâng."
Nhất thời mọi người đều trở nên hồ hởi.
Trong tất cả mọi người, mọi người biết rõ nhất chính là nỗi đau khổ của Lão Quỷ khi bị thương nặng sau khi từ chiến trường xuống và nỗi đau khổ của Triệu Tử Thường khi phải lưu lạc từ Hoang Châu đến Trung Nguyên, chịu đựng nỗi đau mất nhà và người thân.
Nói đến người bí ẩn bên cạnh Hạ Thiên thì Tàng Nhất là số một.
Tử sĩ tàng kiếm vẫn luôn là người bí ẩn nhất thiên hạ từ xưa đến nay.
Cũng là người mà mọi người muốn biết nhất. Tàng Nhất đứng dậy, hẳn ta đi đến đống lửa, đứng giữa vòng tròn người, hắn ta lạnh lùng mở miệng, giọng nói không
có một chút cảm xúc hay độ ấm nào.
“Từ lúc ta có thể ghi nhớ, cha mẹ ta thường ra ngoài chấp hành nhiệm vụ và hiếm khi ở nhà”
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… "Âm ầm ầm...”Trong doanh trại phủ Hoang Châu Vương, từng đống lửa trại dần được đốt lên, chiếu sáng khắp núi sông giống như ban ngày.Mọi người ngồi vây quanh đống lửa trại dựa theo số lượng lều trại.Hội kể khổ? Kể khổ như thế nào? "Vù vù vù..."Gió lùa vào những tán lá cây trên núi Thần Long tạo ra tiếng xào xạc.Những đám mây đen trên bầu trời dần tản ra và lộ ra khuôn trăng không trọn vẹn."Bạch bạch bạch..."Giữa sông núi, đàn cá lại vui vẻ nhảy lên khỏi mặt nước như thể đã quên đi nỗi kinh hoàng vừa rồi, chúng dùng đuôi đập mạnh xuống nước.Lúc này.Trong doanh trại Hoang Châu.Ngoại trừ lính canh tuần tra và ẩn nấp, Hạ Thiên là người duy nhất đang đứng.Hắn tinh mắt dò xét xung quanh.Những người này chính là vốn liếng nguyên thủy nhất trong phủ Hoang Châu Vương của hẳn.Hắn mở miệng nói: "Hội kể khổ là gì?" "Có nghĩa là nói ra những nỗi khổ trong lòng, trút bỏ hết những cay đẳng trong cuộc sống và tình cảm, nói ra cho tất cả chúng ta biết."“Đôi khi, có những nỗi khổ ở trong lòng mà tìm được người để tâm sự thì sẽ có cảm giác không khổ đến như vậy.”"Bây giờ, các ngươi hãy coi những người xung quanh như: những người bạn sẵn sàng lắng nghe nỗi khổ của các ngươi đị""Sau này các ngươi sẽ sống và chiến đấu cùng nhau, nên hãy coi nhau là bạn bè.""Các ngươi hiểu chưa?" "Đã hiểu."Mọi người trong phủ Hoang Châu Vương đều lớn tiếng trả lời.Hạ Thiên cười khích lệ: "Dũng cảm và thả lỏng một chút đi. Cơ hội để trút bỏ nỗi khổ tâm cũng không phải lúc nào cũng có đâu. Hôm nay các ngươi phải trút bỏ hết theo mệnh lệnh của bổn vương, nhất định phải năm lấy cơ hội.""Tục ngữ có câu có không giữ, mất đừng tìm."Câu tục ngữ này hoàn toàn là câu nói mới do Hạ Thiên nói ra."Ha ha ha..."Mọi người không nhịn được mà bật cười khi nghe những lời nói đùa của vương gia nhà mình.Vương gia trẻ tuổi đẹp trai dưới ánh lửa luôn có thể lay. động trái tim của mọi người băng lời nói của mình.Lúc này. Sau màn phát biểu của Hạ Thiên, ở các vòng tròn lửa trại, người tổ chức được chỉ định tiếp nhận các câu chuyện và bắt đầu tổ chức hoạt động.Lúc bấy giờ Hạ Thiên mới ngồi xuống, hẳn nhìn mọi người: "Ai kể trước?"Mọi người im lặng nhìn Hạ Thiên.Ý tứ là: "Vương gia có thể kể trước."Tất cả mọi người đều tò mò về nỗi khổ trong lòng Hạ Thiên.Hạ Thiên biết mọi người đang nghĩ gì.Tuy nhiên hắn lại cao giọng nói: "Tàng Nhất, ngươi kể trước đi."Tàng Nhất sửng sốt: "Vâng."Nhất thời mọi người đều trở nên hồ hởi.Trong tất cả mọi người, mọi người biết rõ nhất chính là nỗi đau khổ của Lão Quỷ khi bị thương nặng sau khi từ chiến trường xuống và nỗi đau khổ của Triệu Tử Thường khi phải lưu lạc từ Hoang Châu đến Trung Nguyên, chịu đựng nỗi đau mất nhà và người thân.Nói đến người bí ẩn bên cạnh Hạ Thiên thì Tàng Nhất là số một.Tử sĩ tàng kiếm vẫn luôn là người bí ẩn nhất thiên hạ từ xưa đến nay.Cũng là người mà mọi người muốn biết nhất. Tàng Nhất đứng dậy, hẳn ta đi đến đống lửa, đứng giữa vòng tròn người, hắn ta lạnh lùng mở miệng, giọng nói khôngcó một chút cảm xúc hay độ ấm nào.“Từ lúc ta có thể ghi nhớ, cha mẹ ta thường ra ngoài chấp hành nhiệm vụ và hiếm khi ở nhà”