Tác giả:

Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…

Chương 333: C333: Cứu trại chủ

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Cứu trại chủ.”Chiến binh tộc Bích Nhãn nghe thấy tiếng kêu cứu của trại chủ nhà mình, không những không cảm thấy chán nản mà ngược lại còn cảm thấy rất phấn khích!Cuối cùng họ cũng có cơ hội làm anh hùng cứu trải chủ!Họ không hề do dự xông tới cứu người!Chờ lát nữa sau khi giết sạch người Hán trong trại quân, lúc luận công ban thưởng, họ sẽ được phân chia nhiều phần thưởng vì có công cứu mạng trại chủ.Càng có cơ hội được chia nữ tử người Hán xinh đẹp dịu dàng! Sau khi suy nghĩ một lát, trái tim cũng bốc hỏa.“Xông lên!”Biểu hiện của chiến binh Bích Nhãn vô cùng anh dũng!Người trước ngã xuống, người sau tiến lên dưới cơn mưa tên dữ dội của phủ Hoang Châu Vương.Tuy nhiên, trại chủ của họ rất xấu xa.Sau khi mười trại chủ bị chông sắt đâm xuyên qua bàn chân, vì sợ các thuộc hạ không đến cứu, họ cố tình không nói trên đất có ám khí.Thế là trong chốc lát, các chiến binh của tộc Bích Nhãn đã giãm phải những chông sắt đáng sợ.Chông sắt cũng đâm xuyên qua bàn chân của họ, khiến họ mất đi võ lực.Chiến sĩ Bích Nhãn kinh hãi, hoảng hốt kêu lên giống như mười trại chủ Bích Nhãn: “Cứu ta với!”Tuy nhiên, họ cũng sợ người phía sau lùi bước nên cũng không nói ra chuyện trên mặt đất có đầy chông sắt, chỉ kêu cứu mạng!Họ chẳng qua chỉ gào thét thúc giục: “Mau lên!” “Vèo, vèo, vèo...”Thần tiễn được b*n r* từ trại quân Hoang Châu xuyên qua cổ họng bọn họ, khiến họ mất đi cơ hội nói chuyện!“Phụt, phụt...”Máu tươi bắn tung tóe.Chiến tranh chính là cối xay thịt. Chiến trường chỉ có sống hoặc chết!Trên chiến trường ngoài đổ mồ hôi ra thì là đổ máu, đến khi một phe bị tiêu diệt, hoặc là bỏ chạy.Mũi tên của chiến sĩ Hoang Châu vô cùng chính xác.Chiến sĩ cứu viện mười trại chủ Bích Nhãn chết nhóm này đến nhóm khác. Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, càng lúc càng nhiều.Con kiến hôi còn tham sống, huống hồ là người?Lúc này, bên rìa cạm bẫy chông sắt.Chiến sĩ Bích Nhãn đã phát hiện mai phục trên mặt đất, nhìn người phe mình chết trước mặt, sợ hãi gào thét không ngừng: “Đừng xông lên phía trước nữa!”“Phía trước có cạm bẫy!” Tuy nhiên, chiến binh tộc Bích Nhãn hoàn toàn không nghe!Họ chỉ muốn đẩy những người trước mặt ra để xông lên cứu trại chủ, để sau này được thăng quan tiến chức nhanh chóng trong sơn trại.Thế là họ không những không dừng bước mà còn liều lĩnh đẩy người trước mặt về phía trước.Phía trước có cạm bẫy, dùng mạng người trước mặt để lấp đầy là được!

“Cứu trại chủ.”

Chiến binh tộc Bích Nhãn nghe thấy tiếng kêu cứu của trại chủ nhà mình, không những không cảm thấy chán nản mà ngược lại còn cảm thấy rất phấn khích!

Cuối cùng họ cũng có cơ hội làm anh hùng cứu trải chủ!

Họ không hề do dự xông tới cứu người!

Chờ lát nữa sau khi giết sạch người Hán trong trại quân, lúc luận công ban thưởng, họ sẽ được phân chia nhiều phần thưởng vì có công cứu mạng trại chủ.

Càng có cơ hội được chia nữ tử người Hán xinh đẹp dịu dàng! Sau khi suy nghĩ một lát, trái tim cũng bốc hỏa.

“Xông lên!”

Biểu hiện của chiến binh Bích Nhãn vô cùng anh dũng!

Người trước ngã xuống, người sau tiến lên dưới cơn mưa tên dữ dội của phủ Hoang Châu Vương.

Tuy nhiên, trại chủ của họ rất xấu xa.

Sau khi mười trại chủ bị chông sắt đâm xuyên qua bàn chân, vì sợ các thuộc hạ không đến cứu, họ cố tình không nói trên đất có ám khí.

Thế là trong chốc lát, các chiến binh của tộc Bích Nhãn đã giãm phải những chông sắt đáng sợ.

Chông sắt cũng đâm xuyên qua bàn chân của họ, khiến họ mất đi võ lực.

Chiến sĩ Bích Nhãn kinh hãi, hoảng hốt kêu lên giống như mười trại chủ Bích Nhãn: “Cứu ta với!”

Tuy nhiên, họ cũng sợ người phía sau lùi bước nên cũng không nói ra chuyện trên mặt đất có đầy chông sắt, chỉ kêu cứu mạng!

Họ chẳng qua chỉ gào thét thúc giục: “Mau lên!” “Vèo, vèo, vèo...”

Thần tiễn được b*n r* từ trại quân Hoang Châu xuyên qua cổ họng bọn họ, khiến họ mất đi cơ hội nói chuyện!

“Phụt, phụt...”

Máu tươi bắn tung tóe.

Chiến tranh chính là cối xay thịt. Chiến trường chỉ có sống hoặc chết!

Trên chiến trường ngoài đổ mồ hôi ra thì là đổ máu, đến khi một phe bị tiêu diệt, hoặc là bỏ chạy.

Mũi tên của chiến sĩ Hoang Châu vô cùng chính xác.

Chiến sĩ cứu viện mười trại chủ Bích Nhãn chết nhóm này đến nhóm khác. Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, càng lúc càng nhiều.

Con kiến hôi còn tham sống, huống hồ là người?

Lúc này, bên rìa cạm bẫy chông sắt.

Chiến sĩ Bích Nhãn đã phát hiện mai phục trên mặt đất, nhìn người phe mình chết trước mặt, sợ hãi gào thét không ngừng: “Đừng xông lên phía trước nữa!”

“Phía trước có cạm bẫy!” Tuy nhiên, chiến binh tộc Bích Nhãn hoàn toàn không nghe!

Họ chỉ muốn đẩy những người trước mặt ra để xông lên cứu trại chủ, để sau này được thăng quan tiến chức nhanh chóng trong sơn trại.

Thế là họ không những không dừng bước mà còn liều lĩnh đẩy người trước mặt về phía trước.

Phía trước có cạm bẫy, dùng mạng người trước mặt để lấp đầy là được!

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Cứu trại chủ.”Chiến binh tộc Bích Nhãn nghe thấy tiếng kêu cứu của trại chủ nhà mình, không những không cảm thấy chán nản mà ngược lại còn cảm thấy rất phấn khích!Cuối cùng họ cũng có cơ hội làm anh hùng cứu trải chủ!Họ không hề do dự xông tới cứu người!Chờ lát nữa sau khi giết sạch người Hán trong trại quân, lúc luận công ban thưởng, họ sẽ được phân chia nhiều phần thưởng vì có công cứu mạng trại chủ.Càng có cơ hội được chia nữ tử người Hán xinh đẹp dịu dàng! Sau khi suy nghĩ một lát, trái tim cũng bốc hỏa.“Xông lên!”Biểu hiện của chiến binh Bích Nhãn vô cùng anh dũng!Người trước ngã xuống, người sau tiến lên dưới cơn mưa tên dữ dội của phủ Hoang Châu Vương.Tuy nhiên, trại chủ của họ rất xấu xa.Sau khi mười trại chủ bị chông sắt đâm xuyên qua bàn chân, vì sợ các thuộc hạ không đến cứu, họ cố tình không nói trên đất có ám khí.Thế là trong chốc lát, các chiến binh của tộc Bích Nhãn đã giãm phải những chông sắt đáng sợ.Chông sắt cũng đâm xuyên qua bàn chân của họ, khiến họ mất đi võ lực.Chiến sĩ Bích Nhãn kinh hãi, hoảng hốt kêu lên giống như mười trại chủ Bích Nhãn: “Cứu ta với!”Tuy nhiên, họ cũng sợ người phía sau lùi bước nên cũng không nói ra chuyện trên mặt đất có đầy chông sắt, chỉ kêu cứu mạng!Họ chẳng qua chỉ gào thét thúc giục: “Mau lên!” “Vèo, vèo, vèo...”Thần tiễn được b*n r* từ trại quân Hoang Châu xuyên qua cổ họng bọn họ, khiến họ mất đi cơ hội nói chuyện!“Phụt, phụt...”Máu tươi bắn tung tóe.Chiến tranh chính là cối xay thịt. Chiến trường chỉ có sống hoặc chết!Trên chiến trường ngoài đổ mồ hôi ra thì là đổ máu, đến khi một phe bị tiêu diệt, hoặc là bỏ chạy.Mũi tên của chiến sĩ Hoang Châu vô cùng chính xác.Chiến sĩ cứu viện mười trại chủ Bích Nhãn chết nhóm này đến nhóm khác. Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, càng lúc càng nhiều.Con kiến hôi còn tham sống, huống hồ là người?Lúc này, bên rìa cạm bẫy chông sắt.Chiến sĩ Bích Nhãn đã phát hiện mai phục trên mặt đất, nhìn người phe mình chết trước mặt, sợ hãi gào thét không ngừng: “Đừng xông lên phía trước nữa!”“Phía trước có cạm bẫy!” Tuy nhiên, chiến binh tộc Bích Nhãn hoàn toàn không nghe!Họ chỉ muốn đẩy những người trước mặt ra để xông lên cứu trại chủ, để sau này được thăng quan tiến chức nhanh chóng trong sơn trại.Thế là họ không những không dừng bước mà còn liều lĩnh đẩy người trước mặt về phía trước.Phía trước có cạm bẫy, dùng mạng người trước mặt để lấp đầy là được!

Chương 333: C333: Cứu trại chủ