Tác giả:

Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…

Chương 356: C356: Nàng ta xót ruột

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Phập phập phập...Điểm đỏ b*n r* máu tươi.Mãng giao càng thêm đau đớn.Lúc này, kiếm của Tần Hồng Y đã đâm vào miệng của mãng giao.Ánh kiếm hỗn loạn như mai như tuyết, xoắn nát lưỡi mấng giao, xé nát miệng mãng giao, lấy ra khối ngọc kia.Hạ Thiên đưa tay ra nhận lấy, cầm lơ lửng giữa không trung. “Tàng Nhất, thả đồ.”Sau đó, mắt Tân Hồng Y bừng lên sát ý, nàng ta vung kiếm như đao, chém vào cổ mãng giao.“Phụt...” Nhát kiếm này dồn hết toàn bộ công lực của Tần Hồng Y.Mãng giao bị thương, lực phòng ngự của lớp vảy giảm mạnh, cổ nó bị kiếm của Tần Hồng Y chém trúng, máu tươi văng tung tóe.€ó điều, kiếm của Tần Hồng Y chỉ chém đứt được một phần ba cổ của mãng giao thì cạn lực, không thể tiến thêm được nữa.Nàng ta không còn cách nào khác đành đáp xuống đất. Thanh kiếm sắc bị mẻ.Nàng ta xót ruột.“Rầm rầm rầm..."Mãng giao với sức sống vô cùng ngoan cường bắt đầu điên cuồng vùng vẫy giấy chết!“Hừ...”Hai chân Hạ Thiên đạp xuống đất, hắn rút trường đao ra, phi mình bay lên không, vung cao hai tay quá đỉnh đầu, lưng cong lại như cánh cung, sau đó bật ngược lại, chém một nhát thật mạnh... Lưỡi đao chém trúng vào vết chém cũ củaTân Hồng Y.Sức mạnh được huy động hết toàn bộ, phăm phăm vung lưỡi đao sắc chém đứt cổ mãng giao.“Cạch..."Chiếc đầu của mãng giao đứt lìa khỏi cổ.Máu mãng giao điên cuồng phun ra như suối từ chỗ vết chém.Trong nháy mắt, mặt đất bên trong sơn động và mặt đầm đều bị nhuộm đỏ. Mùi máu tươi nồng nặc.Ngay sau đó.“Phập...”Triệu Tử Thường xông tới, hai đoạn côn sắc được nối lại với nhau thành một cây gậy sắt đập thân thể mãng giao đang điên cuồng lắc lư rơi xuống đất.Hạ Thiên tiếp đất, trên người toàn là máu mãng giao ấm nóng.Trên trường đao, máu mãng giao chảy thành dòng.Mắt Tần Hồng Y sáng lên: “Hoang Châu vương, kiếm của ta hỏng rồi!” Hạ Thiên ném trường đao trong tay cho nàng ta: “Cho ngươi!”“Hồng Y tiền bối, chuẩn bị tiếp tục đại chiến đi!”Bỗng nhiên.“Âm...”Một cột nước trong đầm nước phóng lên tận trời. Dường như có con quái vật nào đó định lao ra khỏi đầm!Tần Hồng Y nheo mắt: “Hoang Châu vương, ngươi có đoán được nó là gì không?”

“Phập phập phập...

Điểm đỏ b*n r* máu tươi.

Mãng giao càng thêm đau đớn.

Lúc này, kiếm của Tần Hồng Y đã đâm vào miệng của mãng giao.

Ánh kiếm hỗn loạn như mai như tuyết, xoắn nát lưỡi mấng giao, xé nát miệng mãng giao, lấy ra khối ngọc kia.

Hạ Thiên đưa tay ra nhận lấy, cầm lơ lửng giữa không trung. “Tàng Nhất, thả đồ.”

Sau đó, mắt Tân Hồng Y bừng lên sát ý, nàng ta vung kiếm như đao, chém vào cổ mãng giao.

“Phụt...” Nhát kiếm này dồn hết toàn bộ công lực của Tần Hồng Y.

Mãng giao bị thương, lực phòng ngự của lớp vảy giảm mạnh, cổ nó bị kiếm của Tần Hồng Y chém trúng, máu tươi văng tung tóe.

€ó điều, kiếm của Tần Hồng Y chỉ chém đứt được một phần ba cổ của mãng giao thì cạn lực, không thể tiến thêm được nữa.

Nàng ta không còn cách nào khác đành đáp xuống đất. Thanh kiếm sắc bị mẻ.

Nàng ta xót ruột.

“Rầm rầm rầm..."

Mãng giao với sức sống vô cùng ngoan cường bắt đầu điên cuồng vùng vẫy giấy chết!

“Hừ...”

Hai chân Hạ Thiên đạp xuống đất, hắn rút trường đao ra, phi mình bay lên không, vung cao hai tay quá đỉnh đầu, lưng cong lại như cánh cung, sau đó bật ngược lại, chém một nhát thật mạnh... Lưỡi đao chém trúng vào vết chém cũ của

Tân Hồng Y.

Sức mạnh được huy động hết toàn bộ, phăm phăm vung lưỡi đao sắc chém đứt cổ mãng giao.

“Cạch..."

Chiếc đầu của mãng giao đứt lìa khỏi cổ.

Máu mãng giao điên cuồng phun ra như suối từ chỗ vết chém.

Trong nháy mắt, mặt đất bên trong sơn động và mặt đầm đều bị nhuộm đỏ. Mùi máu tươi nồng nặc.

Ngay sau đó.

“Phập...”

Triệu Tử Thường xông tới, hai đoạn côn sắc được nối lại với nhau thành một cây gậy sắt đập thân thể mãng giao đang điên cuồng lắc lư rơi xuống đất.

Hạ Thiên tiếp đất, trên người toàn là máu mãng giao ấm nóng.

Trên trường đao, máu mãng giao chảy thành dòng.

Mắt Tần Hồng Y sáng lên: “Hoang Châu vương, kiếm của ta hỏng rồi!” Hạ Thiên ném trường đao trong tay cho nàng ta: “Cho ngươi!”

“Hồng Y tiền bối, chuẩn bị tiếp tục đại chiến đi!”

Bỗng nhiên.

“Âm...”

Một cột nước trong đầm nước phóng lên tận trời. Dường như có con quái vật nào đó định lao ra khỏi đầm!

Tần Hồng Y nheo mắt: “Hoang Châu vương, ngươi có đoán được nó là gì không?”

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Phập phập phập...Điểm đỏ b*n r* máu tươi.Mãng giao càng thêm đau đớn.Lúc này, kiếm của Tần Hồng Y đã đâm vào miệng của mãng giao.Ánh kiếm hỗn loạn như mai như tuyết, xoắn nát lưỡi mấng giao, xé nát miệng mãng giao, lấy ra khối ngọc kia.Hạ Thiên đưa tay ra nhận lấy, cầm lơ lửng giữa không trung. “Tàng Nhất, thả đồ.”Sau đó, mắt Tân Hồng Y bừng lên sát ý, nàng ta vung kiếm như đao, chém vào cổ mãng giao.“Phụt...” Nhát kiếm này dồn hết toàn bộ công lực của Tần Hồng Y.Mãng giao bị thương, lực phòng ngự của lớp vảy giảm mạnh, cổ nó bị kiếm của Tần Hồng Y chém trúng, máu tươi văng tung tóe.€ó điều, kiếm của Tần Hồng Y chỉ chém đứt được một phần ba cổ của mãng giao thì cạn lực, không thể tiến thêm được nữa.Nàng ta không còn cách nào khác đành đáp xuống đất. Thanh kiếm sắc bị mẻ.Nàng ta xót ruột.“Rầm rầm rầm..."Mãng giao với sức sống vô cùng ngoan cường bắt đầu điên cuồng vùng vẫy giấy chết!“Hừ...”Hai chân Hạ Thiên đạp xuống đất, hắn rút trường đao ra, phi mình bay lên không, vung cao hai tay quá đỉnh đầu, lưng cong lại như cánh cung, sau đó bật ngược lại, chém một nhát thật mạnh... Lưỡi đao chém trúng vào vết chém cũ củaTân Hồng Y.Sức mạnh được huy động hết toàn bộ, phăm phăm vung lưỡi đao sắc chém đứt cổ mãng giao.“Cạch..."Chiếc đầu của mãng giao đứt lìa khỏi cổ.Máu mãng giao điên cuồng phun ra như suối từ chỗ vết chém.Trong nháy mắt, mặt đất bên trong sơn động và mặt đầm đều bị nhuộm đỏ. Mùi máu tươi nồng nặc.Ngay sau đó.“Phập...”Triệu Tử Thường xông tới, hai đoạn côn sắc được nối lại với nhau thành một cây gậy sắt đập thân thể mãng giao đang điên cuồng lắc lư rơi xuống đất.Hạ Thiên tiếp đất, trên người toàn là máu mãng giao ấm nóng.Trên trường đao, máu mãng giao chảy thành dòng.Mắt Tần Hồng Y sáng lên: “Hoang Châu vương, kiếm của ta hỏng rồi!” Hạ Thiên ném trường đao trong tay cho nàng ta: “Cho ngươi!”“Hồng Y tiền bối, chuẩn bị tiếp tục đại chiến đi!”Bỗng nhiên.“Âm...”Một cột nước trong đầm nước phóng lên tận trời. Dường như có con quái vật nào đó định lao ra khỏi đầm!Tần Hồng Y nheo mắt: “Hoang Châu vương, ngươi có đoán được nó là gì không?”

Chương 356: C356: Nàng ta xót ruột