Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 361: C361: Tông sư
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… A Đan cười rất đẹp: “Bọn họ đang trông chừng kho báu bên trong hang.”“Tốt!”Tộc trưởng tộc Bích Nhãn yên tâm, nhanh chóng bay lên sườn núi như một con chim béo ú, chân khí hùng hậu, tốc độ cực nhanh, bộc lộ hết thực lực của cao thủ hạng nhất.A Đan triển khai tốc độ của võ giả hạng hai nhanh chóng xuống núi.Ba người đi sau nàng ta bị tụt lại phía sau.Cuối cùng, A Đan và tộc trưởng tộc Bích Nhãn ôm chầm lấy nhau như keo với Sơn.Tộc trưởng tộc Bích Nhãn ôm mỹ nữ vào lòng: “Mỹ nhân, làm rất tốt, đêm nay bổn tộc trưởng sẽ trọng... thưởng!”“Phập...”Gã còn chưa nói xong, con dao găm đã đâm xuyên lồ ng ngực. A Đan rút con dao găm ra đâm tiếp một lần nữa!“Phập phập phập...”Máu tươi băn ra khắp người và mặt A Đan.Nàng ta li3m máu tươi ở khóe miệng: “Lợn rừng, dám hại bà đây, ngươi chán sống rồi.”“Tại sao?”Tộc trưởng trọc đầu mắt xanh thoi thóp, con ngươi thu nhỏ lại: “Hóa ra ngươi là cao thủ hạng nhất!”“Rốt, cuộc ngươi là... Ai?” Hỏi xong, gã lập tức tắt thở! Chết không nhắm mắt!Hạ Thiên vứt vòng cỏ trên đầu đi, rắc thuốc bột, tóc đỏ biến thành tóc đen: “Tử Thường, thổi còi.”“Vâng.”Triệu Tử Thường cầm còi đồng treo ở hông, phồng má thổi thật mạnh: “Tuýp tuýp tuýp...”Tiếng còi xông trận làm người ta sôi trào máu nóng.“Giết!”Quân trại Hoang châu xô ngã tường gỗ vừa khéo lấp lên hào đất đằng trước. “Giết!”Lão Quỷ dẫn đầu đội ky binh trọng giáp xông ra như sát thần xuất thế khiến chiến binh Bích Nhãn sợ ngây người.Kỳ lạ thật! Tại sao lại có ky binh trọng giáp ở đây?Đồng thời, đằng sau quân trận Bích Nhấn, Tần Hồng Y dẫn đầu các thiếu niên tàng kiếm bắt đầu tập kích: “Giết!”Tông sư, một đấu một vạn.Dưới sự giáp công từ hai phía của phủ Hoang Châu Vương, mấy ngàn chiến binh của tộc Bích Nhãn trong tình trạng rắn mất đầu không còn ý chí chống cự.Đây không phải chiến tranh! Đây là một cuộc giết chóc một chiều! Chiến binh của tộc Bích Nhãn am hiểu chiến đấu trong rừng.Ở dưới thung lũng bằng phẳng này, bị cao thủ võ đạo và ky binh tập kích, bọn họ lập tức bị đánh tan tác.Hiện tại, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có diệt vong. Lúc này, bên ngoài sơn cốc Thần Long.Một nam đạo nhân cao to và một nữ đạo nhân thướt tha đang đứng nhìn trộm.Bọn họ đến từ trong núi.Phụng mệnh tìm Hoang Châu vương luận đạo.Cuối cùng thiên tài Chư Tử Bách gia ẩn trong bóng tối cũng từ từ tới Hoang châu...
A Đan cười rất đẹp: “Bọn họ đang trông chừng kho báu bên trong hang.”
“Tốt!”
Tộc trưởng tộc Bích Nhãn yên tâm, nhanh chóng bay lên sườn núi như một con chim béo ú, chân khí hùng hậu, tốc độ cực nhanh, bộc lộ hết thực lực của cao thủ hạng nhất.
A Đan triển khai tốc độ của võ giả hạng hai nhanh chóng xuống núi.
Ba người đi sau nàng ta bị tụt lại phía sau.
Cuối cùng, A Đan và tộc trưởng tộc Bích Nhãn ôm chầm lấy nhau như keo với Sơn.
Tộc trưởng tộc Bích Nhãn ôm mỹ nữ vào lòng: “Mỹ nhân, làm rất tốt, đêm nay bổn tộc trưởng sẽ trọng... thưởng!”
“Phập...”
Gã còn chưa nói xong, con dao găm đã đâm xuyên lồ ng ngực. A Đan rút con dao găm ra đâm tiếp một lần nữa!
“Phập phập phập...”
Máu tươi băn ra khắp người và mặt A Đan.
Nàng ta li3m máu tươi ở khóe miệng: “Lợn rừng, dám hại bà đây, ngươi chán sống rồi.”
“Tại sao?”
Tộc trưởng trọc đầu mắt xanh thoi thóp, con ngươi thu nhỏ lại: “Hóa ra ngươi là cao thủ hạng nhất!”
“Rốt, cuộc ngươi là... Ai?” Hỏi xong, gã lập tức tắt thở! Chết không nhắm mắt!
Hạ Thiên vứt vòng cỏ trên đầu đi, rắc thuốc bột, tóc đỏ biến thành tóc đen: “Tử Thường, thổi còi.”
“Vâng.”
Triệu Tử Thường cầm còi đồng treo ở hông, phồng má thổi thật mạnh: “Tuýp tuýp tuýp...”
Tiếng còi xông trận làm người ta sôi trào máu nóng.
“Giết!”
Quân trại Hoang châu xô ngã tường gỗ vừa khéo lấp lên hào đất đằng trước. “Giết!”
Lão Quỷ dẫn đầu đội ky binh trọng giáp xông ra như sát thần xuất thế khiến chiến binh Bích Nhãn sợ ngây người.
Kỳ lạ thật! Tại sao lại có ky binh trọng giáp ở đây?
Đồng thời, đằng sau quân trận Bích Nhấn, Tần Hồng Y dẫn đầu các thiếu niên tàng kiếm bắt đầu tập kích: “Giết!”
Tông sư, một đấu một vạn.
Dưới sự giáp công từ hai phía của phủ Hoang Châu Vương, mấy ngàn chiến binh của tộc Bích Nhãn trong tình trạng rắn mất đầu không còn ý chí chống cự.
Đây không phải chiến tranh! Đây là một cuộc giết chóc một chiều! Chiến binh của tộc Bích Nhãn am hiểu chiến đấu trong rừng.
Ở dưới thung lũng bằng phẳng này, bị cao thủ võ đạo và ky binh tập kích, bọn họ lập tức bị đánh tan tác.
Hiện tại, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có diệt vong. Lúc này, bên ngoài sơn cốc Thần Long.
Một nam đạo nhân cao to và một nữ đạo nhân thướt tha đang đứng nhìn trộm.
Bọn họ đến từ trong núi.
Phụng mệnh tìm Hoang Châu vương luận đạo.
Cuối cùng thiên tài Chư Tử Bách gia ẩn trong bóng tối cũng từ từ tới Hoang châu...
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… A Đan cười rất đẹp: “Bọn họ đang trông chừng kho báu bên trong hang.”“Tốt!”Tộc trưởng tộc Bích Nhãn yên tâm, nhanh chóng bay lên sườn núi như một con chim béo ú, chân khí hùng hậu, tốc độ cực nhanh, bộc lộ hết thực lực của cao thủ hạng nhất.A Đan triển khai tốc độ của võ giả hạng hai nhanh chóng xuống núi.Ba người đi sau nàng ta bị tụt lại phía sau.Cuối cùng, A Đan và tộc trưởng tộc Bích Nhãn ôm chầm lấy nhau như keo với Sơn.Tộc trưởng tộc Bích Nhãn ôm mỹ nữ vào lòng: “Mỹ nhân, làm rất tốt, đêm nay bổn tộc trưởng sẽ trọng... thưởng!”“Phập...”Gã còn chưa nói xong, con dao găm đã đâm xuyên lồ ng ngực. A Đan rút con dao găm ra đâm tiếp một lần nữa!“Phập phập phập...”Máu tươi băn ra khắp người và mặt A Đan.Nàng ta li3m máu tươi ở khóe miệng: “Lợn rừng, dám hại bà đây, ngươi chán sống rồi.”“Tại sao?”Tộc trưởng trọc đầu mắt xanh thoi thóp, con ngươi thu nhỏ lại: “Hóa ra ngươi là cao thủ hạng nhất!”“Rốt, cuộc ngươi là... Ai?” Hỏi xong, gã lập tức tắt thở! Chết không nhắm mắt!Hạ Thiên vứt vòng cỏ trên đầu đi, rắc thuốc bột, tóc đỏ biến thành tóc đen: “Tử Thường, thổi còi.”“Vâng.”Triệu Tử Thường cầm còi đồng treo ở hông, phồng má thổi thật mạnh: “Tuýp tuýp tuýp...”Tiếng còi xông trận làm người ta sôi trào máu nóng.“Giết!”Quân trại Hoang châu xô ngã tường gỗ vừa khéo lấp lên hào đất đằng trước. “Giết!”Lão Quỷ dẫn đầu đội ky binh trọng giáp xông ra như sát thần xuất thế khiến chiến binh Bích Nhãn sợ ngây người.Kỳ lạ thật! Tại sao lại có ky binh trọng giáp ở đây?Đồng thời, đằng sau quân trận Bích Nhấn, Tần Hồng Y dẫn đầu các thiếu niên tàng kiếm bắt đầu tập kích: “Giết!”Tông sư, một đấu một vạn.Dưới sự giáp công từ hai phía của phủ Hoang Châu Vương, mấy ngàn chiến binh của tộc Bích Nhãn trong tình trạng rắn mất đầu không còn ý chí chống cự.Đây không phải chiến tranh! Đây là một cuộc giết chóc một chiều! Chiến binh của tộc Bích Nhãn am hiểu chiến đấu trong rừng.Ở dưới thung lũng bằng phẳng này, bị cao thủ võ đạo và ky binh tập kích, bọn họ lập tức bị đánh tan tác.Hiện tại, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có diệt vong. Lúc này, bên ngoài sơn cốc Thần Long.Một nam đạo nhân cao to và một nữ đạo nhân thướt tha đang đứng nhìn trộm.Bọn họ đến từ trong núi.Phụng mệnh tìm Hoang Châu vương luận đạo.Cuối cùng thiên tài Chư Tử Bách gia ẩn trong bóng tối cũng từ từ tới Hoang châu...