Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 375: C375: Hồ điệp hỏi nên làm gì
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Lúc này, gián điệp áo giáp đen đến từ Thanh Châu thấp giọng nói: “Vương gia, Hồ Điệp còn nói có một chuyện nhất định phải nói với ngài.”“Nói!”“Vâng!”Tiếp theo, gián điệp áo giáp đen của Thanh Châu đã kể hết đầu đuôi mọi chuyện xảy ra ở núi Thiên Môn.“Vương gia, Hàn Binh kia thoạt nhìn rất am hiểu binh pháp, Hồ Điệp đoán hắn hẳn là người nhà binh.”“Hồ Điệp còn nói, sở dĩ sơn phỉ trên núi Thiên Môn có thể sinh tồn là dựa vào cướp bóc.”“Bây giờ, nếu Hàn Binh chỉ huy đám người đó không cướp bóc thì ở trên núi Thiên Môn sẽ không có lương thảo.”“Mặc dù bọn chúng đã khai hoang để trồng lương thực, nhưng lương thực còn sót lại trong trại thổ phỉ sẽ không đủ.”“Đến lúc đó, chắc chắn chúng sẽ giải tán!”“Hồ Điệp hỏi nên làm gì?”Hạ Thiên suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Tàng Nhất!” “CóI"Giọng nói của Tàng Nhất từ trong hư không truyền đến: “Vương gia có gì phân phó!”“Lệnh Tàng Nhị đi tới núi Thiên Môn, vào trong sơn trại giúp Hàn Binh làm tốt công tác hậu cần.”“Nếu có khó khăn gì hãy báo cáo kịp thời!”“Rõ!”Giọng của Tàng Nhất xa dần.Cùng lúc đó, gián điệp đến từ Thanh Châu cũng xuống núi.Ngay sau đó, phía trước thám tử áo giáp đen của Thanh Châu, Tàng Nhị dẫn theo chín thiếu niên tàng kiếm cưỡi ngựa tức tốc rời khỏi Thần Long cốc.Phải nắm chặt người của núi Thiên Môn trong lòng bàn tay, không thể để xảy ra loạn lạc được.Lúc này, Triệu Đại Đao không khỏi cảm thán: “Lão Quân, trên đường đi, Hoang Châu Vương đã thu thập được lòng người, bố trí sâu xa, quả nhiên trí tuệ của thánh nhân bất phàm mà.”“Vừa rồi ta còn lo lắng Tiểu Bạch Phượng và chúng ta sẽ chịu thiệt trong tay hắn.”“Nhưng bây giờ, Công chúa Hô Duyên Đoá Nhi của đế quốc Thiên Lang lại dẫn một đại quân đến.”“Hắn là Hoang Châu Vương của triều đình Đại Hạ, không thể trốn tránh trách nhiệm chống địch và bảo vệ lãnh thổi”“Ha ha ha...”Triệu Đại Đao cười rất khí phá Đối đầu với đại địch Thiên Lang trước mặt, ta lại cảm thấy vui mừng vì hắn đã tiến vào Hoang Châu!”“Có hắn ở đây, ky binh Thanh Châu có thể sẽ được sử dụng cho Hoang Châu chúng ta.”Hạ Thiên cười nhạt: “Không hổ là lão tổng đốc, ánh mắt sắc bén, phân tích chính xác.”“Đúng vậy!” “Ta có thể sử dụng ky binh Thanh Châu!” “Đây là điều mà ky binh Thiên Lang không bao giờ lường trước được.”Triệu Đại Đao lắc đầu: “Không, mỗi lần bọn chúng cướp Hoang Châu đều sẽ đề phòng ky binh Thanh Châu, không bao giờ ngoại lệ!”“Ky binh Thanh Châu của ngươi sẽ không có tác dụng gì nhiều!”“Về phần tân binh núi Thiên Môn của Hoang Châu Vương điện hạ, e rằng sức. chiến đấu không lớn, ra chiến trường sẽ chết!”
Lúc này, gián điệp áo giáp đen đến từ Thanh Châu thấp giọng nói: “Vương gia, Hồ Điệp còn nói có một chuyện nhất định phải nói với ngài.”
“Nói!”
“Vâng!”
Tiếp theo, gián điệp áo giáp đen của Thanh Châu đã kể hết đầu đuôi mọi chuyện xảy ra ở núi Thiên Môn.
“Vương gia, Hàn Binh kia thoạt nhìn rất am hiểu binh pháp, Hồ Điệp đoán hắn hẳn là người nhà binh.”
“Hồ Điệp còn nói, sở dĩ sơn phỉ trên núi Thiên Môn có thể sinh tồn là dựa vào cướp bóc.”
“Bây giờ, nếu Hàn Binh chỉ huy đám người đó không cướp bóc thì ở trên núi Thiên Môn sẽ không có lương thảo.”
“Mặc dù bọn chúng đã khai hoang để trồng lương thực, nhưng lương thực còn sót lại trong trại thổ phỉ sẽ không đủ.”
“Đến lúc đó, chắc chắn chúng sẽ giải tán!”
“Hồ Điệp hỏi nên làm gì?”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Tàng Nhất!” “CóI"
Giọng nói của Tàng Nhất từ trong hư không truyền đến: “Vương gia có gì phân phó!”
“Lệnh Tàng Nhị đi tới núi Thiên Môn, vào trong sơn trại giúp Hàn Binh làm tốt công tác hậu cần.”
“Nếu có khó khăn gì hãy báo cáo kịp thời!”
“Rõ!”
Giọng của Tàng Nhất xa dần.
Cùng lúc đó, gián điệp đến từ Thanh Châu cũng xuống núi.
Ngay sau đó, phía trước thám tử áo giáp đen của Thanh Châu, Tàng Nhị dẫn theo chín thiếu niên tàng kiếm cưỡi ngựa tức tốc rời khỏi Thần Long cốc.
Phải nắm chặt người của núi Thiên Môn trong lòng bàn tay, không thể để xảy ra loạn lạc được.
Lúc này, Triệu Đại Đao không khỏi cảm thán: “Lão Quân, trên đường đi, Hoang Châu Vương đã thu thập được lòng người, bố trí sâu xa, quả nhiên trí tuệ của thánh nhân bất phàm mà.”
“Vừa rồi ta còn lo lắng Tiểu Bạch Phượng và chúng ta sẽ chịu thiệt trong tay hắn.”
“Nhưng bây giờ, Công chúa Hô Duyên Đoá Nhi của đế quốc Thiên Lang lại dẫn một đại quân đến.”
“Hắn là Hoang Châu Vương của triều đình Đại Hạ, không thể trốn tránh trách nhiệm chống địch và bảo vệ lãnh thổi”
“Ha ha ha...”
Triệu Đại Đao cười rất khí phá Đối đầu với đại địch Thiên Lang trước mặt, ta lại cảm thấy vui mừng vì hắn đã tiến vào Hoang Châu!”
“Có hắn ở đây, ky binh Thanh Châu có thể sẽ được sử dụng cho Hoang Châu chúng ta.”
Hạ Thiên cười nhạt: “Không hổ là lão tổng đốc, ánh mắt sắc bén, phân tích chính xác.”
“Đúng vậy!” “Ta có thể sử dụng ky binh Thanh Châu!” “Đây là điều mà ky binh Thiên Lang không bao giờ lường trước được.”
Triệu Đại Đao lắc đầu: “Không, mỗi lần bọn chúng cướp Hoang Châu đều sẽ đề phòng ky binh Thanh Châu, không bao giờ ngoại lệ!”
“Ky binh Thanh Châu của ngươi sẽ không có tác dụng gì nhiều!”
“Về phần tân binh núi Thiên Môn của Hoang Châu Vương điện hạ, e rằng sức. chiến đấu không lớn, ra chiến trường sẽ chết!”
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Lúc này, gián điệp áo giáp đen đến từ Thanh Châu thấp giọng nói: “Vương gia, Hồ Điệp còn nói có một chuyện nhất định phải nói với ngài.”“Nói!”“Vâng!”Tiếp theo, gián điệp áo giáp đen của Thanh Châu đã kể hết đầu đuôi mọi chuyện xảy ra ở núi Thiên Môn.“Vương gia, Hàn Binh kia thoạt nhìn rất am hiểu binh pháp, Hồ Điệp đoán hắn hẳn là người nhà binh.”“Hồ Điệp còn nói, sở dĩ sơn phỉ trên núi Thiên Môn có thể sinh tồn là dựa vào cướp bóc.”“Bây giờ, nếu Hàn Binh chỉ huy đám người đó không cướp bóc thì ở trên núi Thiên Môn sẽ không có lương thảo.”“Mặc dù bọn chúng đã khai hoang để trồng lương thực, nhưng lương thực còn sót lại trong trại thổ phỉ sẽ không đủ.”“Đến lúc đó, chắc chắn chúng sẽ giải tán!”“Hồ Điệp hỏi nên làm gì?”Hạ Thiên suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Tàng Nhất!” “CóI"Giọng nói của Tàng Nhất từ trong hư không truyền đến: “Vương gia có gì phân phó!”“Lệnh Tàng Nhị đi tới núi Thiên Môn, vào trong sơn trại giúp Hàn Binh làm tốt công tác hậu cần.”“Nếu có khó khăn gì hãy báo cáo kịp thời!”“Rõ!”Giọng của Tàng Nhất xa dần.Cùng lúc đó, gián điệp đến từ Thanh Châu cũng xuống núi.Ngay sau đó, phía trước thám tử áo giáp đen của Thanh Châu, Tàng Nhị dẫn theo chín thiếu niên tàng kiếm cưỡi ngựa tức tốc rời khỏi Thần Long cốc.Phải nắm chặt người của núi Thiên Môn trong lòng bàn tay, không thể để xảy ra loạn lạc được.Lúc này, Triệu Đại Đao không khỏi cảm thán: “Lão Quân, trên đường đi, Hoang Châu Vương đã thu thập được lòng người, bố trí sâu xa, quả nhiên trí tuệ của thánh nhân bất phàm mà.”“Vừa rồi ta còn lo lắng Tiểu Bạch Phượng và chúng ta sẽ chịu thiệt trong tay hắn.”“Nhưng bây giờ, Công chúa Hô Duyên Đoá Nhi của đế quốc Thiên Lang lại dẫn một đại quân đến.”“Hắn là Hoang Châu Vương của triều đình Đại Hạ, không thể trốn tránh trách nhiệm chống địch và bảo vệ lãnh thổi”“Ha ha ha...”Triệu Đại Đao cười rất khí phá Đối đầu với đại địch Thiên Lang trước mặt, ta lại cảm thấy vui mừng vì hắn đã tiến vào Hoang Châu!”“Có hắn ở đây, ky binh Thanh Châu có thể sẽ được sử dụng cho Hoang Châu chúng ta.”Hạ Thiên cười nhạt: “Không hổ là lão tổng đốc, ánh mắt sắc bén, phân tích chính xác.”“Đúng vậy!” “Ta có thể sử dụng ky binh Thanh Châu!” “Đây là điều mà ky binh Thiên Lang không bao giờ lường trước được.”Triệu Đại Đao lắc đầu: “Không, mỗi lần bọn chúng cướp Hoang Châu đều sẽ đề phòng ky binh Thanh Châu, không bao giờ ngoại lệ!”“Ky binh Thanh Châu của ngươi sẽ không có tác dụng gì nhiều!”“Về phần tân binh núi Thiên Môn của Hoang Châu Vương điện hạ, e rằng sức. chiến đấu không lớn, ra chiến trường sẽ chết!”