Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 443: C443: Chỉ có thể trở về nói cho vương gia
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… "Mặc dù quân viện binh đến muộn, nhưng nhất định sẽ đến."Năm ngày sau.Ba người Tàng Thất mệt rã rời xông vào đại doanh phía tây của đế đô.Trong căn lều chỉ huy.Lý Kiếm lùi lại một bước, nghe tình hình quân sự do Tàng Thất mang đến, ông ta mở hộp băng ướt sũng ra và nhìn thịt mãng xà đang được bọc trong khối băng, trong mắt hiện lên vẻ vui tươi hớn hở: “Thịt bụng của thần long, là vị trí kê cạnh trái tim rồng... là tâm phúc nha.”"Tàng Thất, sau khi trở về, thay ta tạ ơn vương gia."Tàng Thất rất kính trọng vị danh tướng từng xếp thứ ba ở đại lục này: “Vương gia nói ngài đã chỉnh chiến nhiều năm, chắc chắn trên người có rất nhiều bệnh kín, dùng miếng thịt mãng xà này hầm với nhân sâm phương bắc có thể kích hoạt huyết mạch, loại trừ bệnh kín trong cơ thể và khôi phục sinh lực của ngài.""Con đường võ đạo của ngài có thể tiếp tục một lần nữa."Mắt hổ của Lý Kiếm sáng lên: "Quả nhiên vương gia là thần y, chưa từng nhìn thấy cơ thể ta cũng có thể phát hiện ra bệnh của ta.""Ngàn dặm xa xôi mang tặng thịt rồng, Lý Kiếm khắc sâu trong lòng phần tình nghĩa này.""Ta không theo nhầm người."Nói tới đây, Lý Kiếm giống như lơ đãng hỏi: "Vương gia còn có cái gì muốn. cho nữ nhi của ta không?"Tàng Thất lắc đầu. Lý Kiếm cười khổ. Tình yêu đơn phương là điều đau khổ nhất.Nhưng Hoang Châu Vương là một nam tử hiếm có, đáng để nữ nhi của ông ta tương tư.Ngay sau đó.Lý Kiếm và Tàng Thất thảo luận về việc gửi đầu rồng đến chúc thọ. Không lâu sau, hai người cùng nhau tiến vào hoàng cung.Trong đại viện của điện Cô Sơn.Được sự cho phép của Hạ đế, cánh cổng được mở và Tàng Thất có thể đi vào.Tàng Thất quỳ gối trước tẩm điện Cô Sơn, trong tay bưng một chiếc khay gỗ, trên đó có một đầu mãng xà được bọc trong khối băng: “Quý phi nương nương, vương gia nói mùng một tháng sáu là sinh thần của ngài, hắn ở Hoang Châu xa xôi không thể trở về chúc thọ, chỉ có thể giết mãng xà rồi mang đầu về làm quà mừng để bày tỏ tấm lòng của vương gia.”"Con mãng xà này đã sống ngàn năm, bị sơn dân trong Thập Vạn Đại Sơn ở Hoang Châu nhầm là rồng thần. Thịt đầu có thể loại trừ những căn bệnh kín vàgiúp cơ thể nương nương khỏe mạnh.""Chiếc sừng có thể giải trừ hàng trăm chất độc, mang nó bên mình thì có thể xua đuổi những thứ dơ bẩn và bảo vệ nương nương khỏi mọi tà ác."“Vương gia nói chỉ cần quý phi nương nương ở đế đô có sức khỏe tốt thì hắn mới yên tâm được.”Tần quý phi ăn mặc chỉnh tề đi ra, tự mình bưng khay gỗ lên: "Đứng lên đi.""Đứa nhỏ nhà ngươi không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, cũng thật vất vảCâu nói này giống như lời quan tâm của mẫu thân. Lòng Tàng Thất thấy thật ấm áp.Quả nhiên mẫu thân của vương gia giống như vương gia, lời nói có thể sưởi ấm lòng người.Nhưng Tàng Thất nhìn điện Cô Sơn lạnh lẽo, trong điện không có lấy một cung nữ hay thái giám hầu hạ, bưng một cái chén cái đĩa cũng phải để mẫu phi chủ nhân tự mình bưng, ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lùng.Tuy nhiên, bây giờ hắn ta không thể làm gì được.Chỉ có thể trở về nói cho vương gia.Quý phi nương nương bị hoàng đế nhốt vào lãnh cung.Tần quý phi mang đầu mãng xà vào phòng trong, bà xoay người đi ra và định hỏi thăm tình hình của Hạ Thiên.Đúng lúc này. Giọng của Hạ đế càng ngày càng gần: "Quý phi, Tiểu Cửu thật thiên vị.""Hắn đã g**t ch*t rồng thần trong truyền thuyết, tặng cho nàng đầu rồng quý giá nhất để chúc thọ, còn trẫm chẳng có gì cả.""Xem ra hắn vẫn còn oán giận trẫm.”Mọi người vội vàng hành lễ."Đứng lên đi.”Hạ đế đi tới trước điện và sóng vai đứng cạnh Tần quý phi, trong mắt tràn đây hoài nghỉ: "Sứ giả nhỏ, ngươi nói đi... Vương gia nhà ngươi đã g**t ch*t rồng thần trong truyền thuyết, tại sao hắn lại không hiếu kính trầm?”Tàng Thất cũng rất nghiêm túc trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, vương gia nói rồng không ăn rồng.”
"Mặc dù quân viện binh đến muộn, nhưng nhất định sẽ đến."
Năm ngày sau.
Ba người Tàng Thất mệt rã rời xông vào đại doanh phía tây của đế đô.
Trong căn lều chỉ huy.
Lý Kiếm lùi lại một bước, nghe tình hình quân sự do Tàng Thất mang đến, ông ta mở hộp băng ướt sũng ra và nhìn thịt mãng xà đang được bọc trong khối băng, trong mắt hiện lên vẻ vui tươi hớn hở: “Thịt bụng của thần long, là vị trí kê cạnh trái tim rồng... là tâm phúc nha.”
"Tàng Thất, sau khi trở về, thay ta tạ ơn vương gia."
Tàng Thất rất kính trọng vị danh tướng từng xếp thứ ba ở đại lục này: “Vương gia nói ngài đã chỉnh chiến nhiều năm, chắc chắn trên người có rất nhiều bệnh kín, dùng miếng thịt mãng xà này hầm với nhân sâm phương bắc có thể kích hoạt huyết mạch, loại trừ bệnh kín trong cơ thể và khôi phục sinh lực của ngài."
"Con đường võ đạo của ngài có thể tiếp tục một lần nữa."
Mắt hổ của Lý Kiếm sáng lên: "Quả nhiên vương gia là thần y, chưa từng nhìn thấy cơ thể ta cũng có thể phát hiện ra bệnh của ta."
"Ngàn dặm xa xôi mang tặng thịt rồng, Lý Kiếm khắc sâu trong lòng phần tình nghĩa này."
"Ta không theo nhầm người."
Nói tới đây, Lý Kiếm giống như lơ đãng hỏi: "Vương gia còn có cái gì muốn. cho nữ nhi của ta không?"
Tàng Thất lắc đầu. Lý Kiếm cười khổ. Tình yêu đơn phương là điều đau khổ nhất.
Nhưng Hoang Châu Vương là một nam tử hiếm có, đáng để nữ nhi của ông ta tương tư.
Ngay sau đó.
Lý Kiếm và Tàng Thất thảo luận về việc gửi đầu rồng đến chúc thọ. Không lâu sau, hai người cùng nhau tiến vào hoàng cung.
Trong đại viện của điện Cô Sơn.
Được sự cho phép của Hạ đế, cánh cổng được mở và Tàng Thất có thể đi vào.
Tàng Thất quỳ gối trước tẩm điện Cô Sơn, trong tay bưng một chiếc khay gỗ, trên đó có một đầu mãng xà được bọc trong khối băng: “Quý phi nương nương, vương gia nói mùng một tháng sáu là sinh thần của ngài, hắn ở Hoang Châu xa xôi không thể trở về chúc thọ, chỉ có thể giết mãng xà rồi mang đầu về làm quà mừng để bày tỏ tấm lòng của vương gia.”
"Con mãng xà này đã sống ngàn năm, bị sơn dân trong Thập Vạn Đại Sơn ở Hoang Châu nhầm là rồng thần. Thịt đầu có thể loại trừ những căn bệnh kín và
giúp cơ thể nương nương khỏe mạnh."
"Chiếc sừng có thể giải trừ hàng trăm chất độc, mang nó bên mình thì có thể xua đuổi những thứ dơ bẩn và bảo vệ nương nương khỏi mọi tà ác."
“Vương gia nói chỉ cần quý phi nương nương ở đế đô có sức khỏe tốt thì hắn mới yên tâm được.”
Tần quý phi ăn mặc chỉnh tề đi ra, tự mình bưng khay gỗ lên: "Đứng lên đi."
"Đứa nhỏ nhà ngươi không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, cũng thật vất vả
Câu nói này giống như lời quan tâm của mẫu thân. Lòng Tàng Thất thấy thật ấm áp.
Quả nhiên mẫu thân của vương gia giống như vương gia, lời nói có thể sưởi ấm lòng người.
Nhưng Tàng Thất nhìn điện Cô Sơn lạnh lẽo, trong điện không có lấy một cung nữ hay thái giám hầu hạ, bưng một cái chén cái đĩa cũng phải để mẫu phi chủ nhân tự mình bưng, ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lùng.
Tuy nhiên, bây giờ hắn ta không thể làm gì được.
Chỉ có thể trở về nói cho vương gia.
Quý phi nương nương bị hoàng đế nhốt vào lãnh cung.
Tần quý phi mang đầu mãng xà vào phòng trong, bà xoay người đi ra và định hỏi thăm tình hình của Hạ Thiên.
Đúng lúc này. Giọng của Hạ đế càng ngày càng gần: "Quý phi, Tiểu Cửu thật thiên vị."
"Hắn đã g**t ch*t rồng thần trong truyền thuyết, tặng cho nàng đầu rồng quý giá nhất để chúc thọ, còn trẫm chẳng có gì cả."
"Xem ra hắn vẫn còn oán giận trẫm.”
Mọi người vội vàng hành lễ.
"Đứng lên đi.”
Hạ đế đi tới trước điện và sóng vai đứng cạnh Tần quý phi, trong mắt tràn đây hoài nghỉ: "Sứ giả nhỏ, ngươi nói đi... Vương gia nhà ngươi đã g**t ch*t rồng thần trong truyền thuyết, tại sao hắn lại không hiếu kính trầm?”
Tàng Thất cũng rất nghiêm túc trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, vương gia nói rồng không ăn rồng.”
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… "Mặc dù quân viện binh đến muộn, nhưng nhất định sẽ đến."Năm ngày sau.Ba người Tàng Thất mệt rã rời xông vào đại doanh phía tây của đế đô.Trong căn lều chỉ huy.Lý Kiếm lùi lại một bước, nghe tình hình quân sự do Tàng Thất mang đến, ông ta mở hộp băng ướt sũng ra và nhìn thịt mãng xà đang được bọc trong khối băng, trong mắt hiện lên vẻ vui tươi hớn hở: “Thịt bụng của thần long, là vị trí kê cạnh trái tim rồng... là tâm phúc nha.”"Tàng Thất, sau khi trở về, thay ta tạ ơn vương gia."Tàng Thất rất kính trọng vị danh tướng từng xếp thứ ba ở đại lục này: “Vương gia nói ngài đã chỉnh chiến nhiều năm, chắc chắn trên người có rất nhiều bệnh kín, dùng miếng thịt mãng xà này hầm với nhân sâm phương bắc có thể kích hoạt huyết mạch, loại trừ bệnh kín trong cơ thể và khôi phục sinh lực của ngài.""Con đường võ đạo của ngài có thể tiếp tục một lần nữa."Mắt hổ của Lý Kiếm sáng lên: "Quả nhiên vương gia là thần y, chưa từng nhìn thấy cơ thể ta cũng có thể phát hiện ra bệnh của ta.""Ngàn dặm xa xôi mang tặng thịt rồng, Lý Kiếm khắc sâu trong lòng phần tình nghĩa này.""Ta không theo nhầm người."Nói tới đây, Lý Kiếm giống như lơ đãng hỏi: "Vương gia còn có cái gì muốn. cho nữ nhi của ta không?"Tàng Thất lắc đầu. Lý Kiếm cười khổ. Tình yêu đơn phương là điều đau khổ nhất.Nhưng Hoang Châu Vương là một nam tử hiếm có, đáng để nữ nhi của ông ta tương tư.Ngay sau đó.Lý Kiếm và Tàng Thất thảo luận về việc gửi đầu rồng đến chúc thọ. Không lâu sau, hai người cùng nhau tiến vào hoàng cung.Trong đại viện của điện Cô Sơn.Được sự cho phép của Hạ đế, cánh cổng được mở và Tàng Thất có thể đi vào.Tàng Thất quỳ gối trước tẩm điện Cô Sơn, trong tay bưng một chiếc khay gỗ, trên đó có một đầu mãng xà được bọc trong khối băng: “Quý phi nương nương, vương gia nói mùng một tháng sáu là sinh thần của ngài, hắn ở Hoang Châu xa xôi không thể trở về chúc thọ, chỉ có thể giết mãng xà rồi mang đầu về làm quà mừng để bày tỏ tấm lòng của vương gia.”"Con mãng xà này đã sống ngàn năm, bị sơn dân trong Thập Vạn Đại Sơn ở Hoang Châu nhầm là rồng thần. Thịt đầu có thể loại trừ những căn bệnh kín vàgiúp cơ thể nương nương khỏe mạnh.""Chiếc sừng có thể giải trừ hàng trăm chất độc, mang nó bên mình thì có thể xua đuổi những thứ dơ bẩn và bảo vệ nương nương khỏi mọi tà ác."“Vương gia nói chỉ cần quý phi nương nương ở đế đô có sức khỏe tốt thì hắn mới yên tâm được.”Tần quý phi ăn mặc chỉnh tề đi ra, tự mình bưng khay gỗ lên: "Đứng lên đi.""Đứa nhỏ nhà ngươi không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, cũng thật vất vảCâu nói này giống như lời quan tâm của mẫu thân. Lòng Tàng Thất thấy thật ấm áp.Quả nhiên mẫu thân của vương gia giống như vương gia, lời nói có thể sưởi ấm lòng người.Nhưng Tàng Thất nhìn điện Cô Sơn lạnh lẽo, trong điện không có lấy một cung nữ hay thái giám hầu hạ, bưng một cái chén cái đĩa cũng phải để mẫu phi chủ nhân tự mình bưng, ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lùng.Tuy nhiên, bây giờ hắn ta không thể làm gì được.Chỉ có thể trở về nói cho vương gia.Quý phi nương nương bị hoàng đế nhốt vào lãnh cung.Tần quý phi mang đầu mãng xà vào phòng trong, bà xoay người đi ra và định hỏi thăm tình hình của Hạ Thiên.Đúng lúc này. Giọng của Hạ đế càng ngày càng gần: "Quý phi, Tiểu Cửu thật thiên vị.""Hắn đã g**t ch*t rồng thần trong truyền thuyết, tặng cho nàng đầu rồng quý giá nhất để chúc thọ, còn trẫm chẳng có gì cả.""Xem ra hắn vẫn còn oán giận trẫm.”Mọi người vội vàng hành lễ."Đứng lên đi.”Hạ đế đi tới trước điện và sóng vai đứng cạnh Tần quý phi, trong mắt tràn đây hoài nghỉ: "Sứ giả nhỏ, ngươi nói đi... Vương gia nhà ngươi đã g**t ch*t rồng thần trong truyền thuyết, tại sao hắn lại không hiếu kính trầm?”Tàng Thất cũng rất nghiêm túc trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, vương gia nói rồng không ăn rồng.”