Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 457: C457: Nhanh đi
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… 'Tổng đốc Thanh Châu quả nhiên cùng chung mối thù với bọn họ, suy nghĩ rất chu đáo nha!Nho sinh hai châu đều nghĩ như vậy, ấn tượng tốt đẹp của họ đối với Tổng đốc Thanh Châu Lý Phi ngày càng tăng.Người này hoàn toàn có thể kết làm tri kỷ.Lúc này, Lý Phi nhếch miệng cười: “Bây giờ bản tổng đốc tuyên bố, cuộc đấu giữa đặc sứ Hoang Châu Vương và danh sĩ hai châu chính thức bắt đầu! Ai lên trước?"Nho sinh râu cá trê nhìn chăm chằm vào vàng, kiêu ngạo bước ra: 'Sứ giả Hoang Châu Vương, ta tên là Trương Sinh, nhân sĩ Dương Châu. Ta sẽ đại biểu nhân sĩ hai châu đấu trận đầu tiên với ngươi."Nói xong, hắn ta đảo mắt, xoay người thi lễ một cái với Đỗ Nguyệt Nhi: 'Đỗ gia chủ, thi đề của Trương Sinh có liên quan đến ngươi. Xin đừng trách Trương Sinh đường đột!"Đỗ Nguyệt Nhi cau mày, trầm ngâm một lát rồi đồng ý: "Cứ làm theo ý muốn của Trương Sinh đi!""Tạ ơn Đỗ gia chủ đã hiểu!"Sau khi nhận được sự đồng ý của Đỗ Nguyệt Nhị, trong lòng Trương Sinh râu cá trê vui mừng khôn xiết.Hắn ta dùng hiểm chiêu, cuối cùng đã thu hút được sự chú ý của Đỗ Nguyệt Nhi, khiến Đỗ Nguyệt Nhi ghi nhớ tên của hắn ta.Điều này thực sự quá tốt!Kế tiếp, hắn ta còn muốn Đỗ Nguyệt Nhi say mê những bài thơ hay và ái mộ hắn ta.Sau đó, hắn ta dùng thơ đánh bại sứ giả Hoang Châu Vương, thắng được trăm lượng hoàng kim, được tiểu thuyết gia lan truyền khắp thiên hạ.Lúc này đây, mỹ nhân, vàng bạc, danh vọng, hắn ta muốn tất cả!Trương Sinh râu cá trê càng nghĩ càng đẹp, sờ bộ ria mép tục tĩu nói: “Sứ giả Hoang Châu Vương, chúng ta lấy vẻ đẹp của Đỗ gia chủ làm thi đề được không? Ta để ngươi làm trước, kẻo lại nói là ta bắt nạt người trẻ như ngươi.”Trên môi Tàng Lục hiện lên một nụ cười khó đoán: “Ngươi thật sự muốn ta đọc thơ về mỹ nhân do vương gia viết trước sao? Chỉ sợ ta đọc xong thì ngươi sẽ không dám mở miệng làm thơ nữa!""Kiêu ngạo!""Thật sự là quá kiêu ngạo!"Nho sĩ hai châu nghe vậy lại nổi giận: “Khinh người quá đáng! Mau đọc bài thơ vương gia các ngươi làm đi!""Chúng ta muốn xem rốt cuộc là kiệt tác gì có thể khiến Trương Sinh nổi tiếng khắp Giang Nam cũng không mở miệng được.""Nhanh đi!"Trương Sinh cũng tức giận, lạnh lùng nói: “Đọc nhanh đi! Ta cũng muốn xem vương gia các ngươi rốt cuộc viết ra thơ kiểu gì mà dám khiêu chiến hai châu! Một trăm lượng hoàng kim này ta lấy chắc rồi!"'Tàng Lục không nhanh không chậm nói: "Trương Sinh, ngươi đấu thơ với ta, nếu thua thì phải gia nhập quân Hoang Châu, chiến đấu chống lại người Thiên Lang. Ngươi không sợ à?”Trương Sinh đã bị cơn tức giận che mờ mắt: "Ta sẽ không thua! Có nhiều người chứng kiến như vậy, nếu ta thua sẽ theo ngươi đến quân Hoang Châu là được!"Tàng Lục lắc đầu: “Ngươi không phải là văn nhân mà quân Hoang Châu chúng ta cần! Cho nên, nếu ngươi thua thì có thể lấy năm trăm lượng bạc chuộc. mình, như vậy không cần phải đến quân Hoang Châu. Một trăm lượng hoàng kimcược với năm trăm lượng bạc, ngươi có lời rồi!"Trương Sinh cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Được! Cứ làm như vậy đi! Ta không thể nào thua được! Tuyệt đối sẽ không!"Lúc này Tàng Lục mới vươn tay lấy ra một cuốn sách có chữ "Ba trăm bài thơ của vương gia".Nhất thời, toàn bộ đại sảnh hội thơ vô cùng yên tĩnh. Mọi người nhìn chằm chằm Tàng Lục mở cuốn sách, th ở dốc.Đỗ Nguyệt Nhi yêu thơ, đôi mắt sáng ngời, rất mong chờ Tàng Lục có thể đọc được những bài thơ nào!Ở cửa chính, cây bút trong tay mười tiểu thuyết gia đã chấm đầy mực, sẵn sàng nghe thơ hạ bút, sau đó lan truyền tứ phương.Hoang Châu Vương làm thơ mỹ nhân rốt cuộc sẽ như thế nào?
'Tổng đốc Thanh Châu quả nhiên cùng chung mối thù với bọn họ, suy nghĩ rất chu đáo nha!
Nho sinh hai châu đều nghĩ như vậy, ấn tượng tốt đẹp của họ đối với Tổng đốc Thanh Châu Lý Phi ngày càng tăng.
Người này hoàn toàn có thể kết làm tri kỷ.
Lúc này, Lý Phi nhếch miệng cười: “Bây giờ bản tổng đốc tuyên bố, cuộc đấu giữa đặc sứ Hoang Châu Vương và danh sĩ hai châu chính thức bắt đầu! Ai lên trước?"
Nho sinh râu cá trê nhìn chăm chằm vào vàng, kiêu ngạo bước ra: 'Sứ giả Hoang Châu Vương, ta tên là Trương Sinh, nhân sĩ Dương Châu. Ta sẽ đại biểu nhân sĩ hai châu đấu trận đầu tiên với ngươi."
Nói xong, hắn ta đảo mắt, xoay người thi lễ một cái với Đỗ Nguyệt Nhi: 'Đỗ gia chủ, thi đề của Trương Sinh có liên quan đến ngươi. Xin đừng trách Trương Sinh đường đột!"
Đỗ Nguyệt Nhi cau mày, trầm ngâm một lát rồi đồng ý: "Cứ làm theo ý muốn của Trương Sinh đi!"
"Tạ ơn Đỗ gia chủ đã hiểu!"
Sau khi nhận được sự đồng ý của Đỗ Nguyệt Nhị, trong lòng Trương Sinh râu cá trê vui mừng khôn xiết.
Hắn ta dùng hiểm chiêu, cuối cùng đã thu hút được sự chú ý của Đỗ Nguyệt Nhi, khiến Đỗ Nguyệt Nhi ghi nhớ tên của hắn ta.
Điều này thực sự quá tốt!
Kế tiếp, hắn ta còn muốn Đỗ Nguyệt Nhi say mê những bài thơ hay và ái mộ hắn ta.
Sau đó, hắn ta dùng thơ đánh bại sứ giả Hoang Châu Vương, thắng được trăm lượng hoàng kim, được tiểu thuyết gia lan truyền khắp thiên hạ.
Lúc này đây, mỹ nhân, vàng bạc, danh vọng, hắn ta muốn tất cả!
Trương Sinh râu cá trê càng nghĩ càng đẹp, sờ bộ ria mép tục tĩu nói: “Sứ giả Hoang Châu Vương, chúng ta lấy vẻ đẹp của Đỗ gia chủ làm thi đề được không? Ta để ngươi làm trước, kẻo lại nói là ta bắt nạt người trẻ như ngươi.”
Trên môi Tàng Lục hiện lên một nụ cười khó đoán: “Ngươi thật sự muốn ta đọc thơ về mỹ nhân do vương gia viết trước sao? Chỉ sợ ta đọc xong thì ngươi sẽ không dám mở miệng làm thơ nữa!"
"Kiêu ngạo!"
"Thật sự là quá kiêu ngạo!"
Nho sĩ hai châu nghe vậy lại nổi giận: “Khinh người quá đáng! Mau đọc bài thơ vương gia các ngươi làm đi!"
"Chúng ta muốn xem rốt cuộc là kiệt tác gì có thể khiến Trương Sinh nổi tiếng khắp Giang Nam cũng không mở miệng được."
"Nhanh đi!"
Trương Sinh cũng tức giận, lạnh lùng nói: “Đọc nhanh đi! Ta cũng muốn xem vương gia các ngươi rốt cuộc viết ra thơ kiểu gì mà dám khiêu chiến hai châu! Một trăm lượng hoàng kim này ta lấy chắc rồi!"
'Tàng Lục không nhanh không chậm nói: "Trương Sinh, ngươi đấu thơ với ta, nếu thua thì phải gia nhập quân Hoang Châu, chiến đấu chống lại người Thiên Lang. Ngươi không sợ à?”
Trương Sinh đã bị cơn tức giận che mờ mắt: "Ta sẽ không thua! Có nhiều người chứng kiến như vậy, nếu ta thua sẽ theo ngươi đến quân Hoang Châu là được!"
Tàng Lục lắc đầu: “Ngươi không phải là văn nhân mà quân Hoang Châu chúng ta cần! Cho nên, nếu ngươi thua thì có thể lấy năm trăm lượng bạc chuộc. mình, như vậy không cần phải đến quân Hoang Châu. Một trăm lượng hoàng kim
cược với năm trăm lượng bạc, ngươi có lời rồi!"
Trương Sinh cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Được! Cứ làm như vậy đi! Ta không thể nào thua được! Tuyệt đối sẽ không!"
Lúc này Tàng Lục mới vươn tay lấy ra một cuốn sách có chữ "Ba trăm bài thơ của vương gia".
Nhất thời, toàn bộ đại sảnh hội thơ vô cùng yên tĩnh. Mọi người nhìn chằm chằm Tàng Lục mở cuốn sách, th ở dốc.
Đỗ Nguyệt Nhi yêu thơ, đôi mắt sáng ngời, rất mong chờ Tàng Lục có thể đọc được những bài thơ nào!
Ở cửa chính, cây bút trong tay mười tiểu thuyết gia đã chấm đầy mực, sẵn sàng nghe thơ hạ bút, sau đó lan truyền tứ phương.
Hoang Châu Vương làm thơ mỹ nhân rốt cuộc sẽ như thế nào?
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… 'Tổng đốc Thanh Châu quả nhiên cùng chung mối thù với bọn họ, suy nghĩ rất chu đáo nha!Nho sinh hai châu đều nghĩ như vậy, ấn tượng tốt đẹp của họ đối với Tổng đốc Thanh Châu Lý Phi ngày càng tăng.Người này hoàn toàn có thể kết làm tri kỷ.Lúc này, Lý Phi nhếch miệng cười: “Bây giờ bản tổng đốc tuyên bố, cuộc đấu giữa đặc sứ Hoang Châu Vương và danh sĩ hai châu chính thức bắt đầu! Ai lên trước?"Nho sinh râu cá trê nhìn chăm chằm vào vàng, kiêu ngạo bước ra: 'Sứ giả Hoang Châu Vương, ta tên là Trương Sinh, nhân sĩ Dương Châu. Ta sẽ đại biểu nhân sĩ hai châu đấu trận đầu tiên với ngươi."Nói xong, hắn ta đảo mắt, xoay người thi lễ một cái với Đỗ Nguyệt Nhi: 'Đỗ gia chủ, thi đề của Trương Sinh có liên quan đến ngươi. Xin đừng trách Trương Sinh đường đột!"Đỗ Nguyệt Nhi cau mày, trầm ngâm một lát rồi đồng ý: "Cứ làm theo ý muốn của Trương Sinh đi!""Tạ ơn Đỗ gia chủ đã hiểu!"Sau khi nhận được sự đồng ý của Đỗ Nguyệt Nhị, trong lòng Trương Sinh râu cá trê vui mừng khôn xiết.Hắn ta dùng hiểm chiêu, cuối cùng đã thu hút được sự chú ý của Đỗ Nguyệt Nhi, khiến Đỗ Nguyệt Nhi ghi nhớ tên của hắn ta.Điều này thực sự quá tốt!Kế tiếp, hắn ta còn muốn Đỗ Nguyệt Nhi say mê những bài thơ hay và ái mộ hắn ta.Sau đó, hắn ta dùng thơ đánh bại sứ giả Hoang Châu Vương, thắng được trăm lượng hoàng kim, được tiểu thuyết gia lan truyền khắp thiên hạ.Lúc này đây, mỹ nhân, vàng bạc, danh vọng, hắn ta muốn tất cả!Trương Sinh râu cá trê càng nghĩ càng đẹp, sờ bộ ria mép tục tĩu nói: “Sứ giả Hoang Châu Vương, chúng ta lấy vẻ đẹp của Đỗ gia chủ làm thi đề được không? Ta để ngươi làm trước, kẻo lại nói là ta bắt nạt người trẻ như ngươi.”Trên môi Tàng Lục hiện lên một nụ cười khó đoán: “Ngươi thật sự muốn ta đọc thơ về mỹ nhân do vương gia viết trước sao? Chỉ sợ ta đọc xong thì ngươi sẽ không dám mở miệng làm thơ nữa!""Kiêu ngạo!""Thật sự là quá kiêu ngạo!"Nho sĩ hai châu nghe vậy lại nổi giận: “Khinh người quá đáng! Mau đọc bài thơ vương gia các ngươi làm đi!""Chúng ta muốn xem rốt cuộc là kiệt tác gì có thể khiến Trương Sinh nổi tiếng khắp Giang Nam cũng không mở miệng được.""Nhanh đi!"Trương Sinh cũng tức giận, lạnh lùng nói: “Đọc nhanh đi! Ta cũng muốn xem vương gia các ngươi rốt cuộc viết ra thơ kiểu gì mà dám khiêu chiến hai châu! Một trăm lượng hoàng kim này ta lấy chắc rồi!"'Tàng Lục không nhanh không chậm nói: "Trương Sinh, ngươi đấu thơ với ta, nếu thua thì phải gia nhập quân Hoang Châu, chiến đấu chống lại người Thiên Lang. Ngươi không sợ à?”Trương Sinh đã bị cơn tức giận che mờ mắt: "Ta sẽ không thua! Có nhiều người chứng kiến như vậy, nếu ta thua sẽ theo ngươi đến quân Hoang Châu là được!"Tàng Lục lắc đầu: “Ngươi không phải là văn nhân mà quân Hoang Châu chúng ta cần! Cho nên, nếu ngươi thua thì có thể lấy năm trăm lượng bạc chuộc. mình, như vậy không cần phải đến quân Hoang Châu. Một trăm lượng hoàng kimcược với năm trăm lượng bạc, ngươi có lời rồi!"Trương Sinh cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Được! Cứ làm như vậy đi! Ta không thể nào thua được! Tuyệt đối sẽ không!"Lúc này Tàng Lục mới vươn tay lấy ra một cuốn sách có chữ "Ba trăm bài thơ của vương gia".Nhất thời, toàn bộ đại sảnh hội thơ vô cùng yên tĩnh. Mọi người nhìn chằm chằm Tàng Lục mở cuốn sách, th ở dốc.Đỗ Nguyệt Nhi yêu thơ, đôi mắt sáng ngời, rất mong chờ Tàng Lục có thể đọc được những bài thơ nào!Ở cửa chính, cây bút trong tay mười tiểu thuyết gia đã chấm đầy mực, sẵn sàng nghe thơ hạ bút, sau đó lan truyền tứ phương.Hoang Châu Vương làm thơ mỹ nhân rốt cuộc sẽ như thế nào?