Tác giả:

Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…

Chương 507: Chớp mắt đã quá trưa

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Những chiếc nỏ xanh xanh đỏ đỏ đã lắp sẵn tên, chĩa thẳng vào các hán tử cường tráng đang canh gác bên bờ sông.Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu!Thời gian trôi qua theo bước đi của mặt trời.Chớp mắt đã quá trưa."Lộc cộc lộc cộc..."Ky binh ở đội xe của Đỗ Nguyệt Nhi trinh thám đến bến đò bờ sông. Tiếp theo.Đội xe lớn cũng đến nơi.Lúc này.Đỗ Nguyệt Nhi xuống xe, đi theo sau nàng ta là nha hoàn, tám đại nữ võ hầu, Hạ Thiên, Bạch Hổ, họ ngồi thuyền nhỏ đi vào hang động.Đồng thời.Đội xe cũng bắt đầu bốc dỡ hàng tại đây, họ chuyển từ xe ngựa lên thuyền, rồi vận chuyển vào trong sơn động.Hạ Thiên đứng sau Đỗ Nguyệt Nhi, quan sát hang động nước.Đỉnh hang cách mặt nước ít nhất phải mấy chục mét, phía trên toàn là thạch nhũ, ẩm ướt nhỏ giọt.Hai bên hang, cứ một đoạn lại cắm một bó đuốc, chiếu cho hang động sáng như ban ngày.Dưới ánh đuốc, là hai lối đi bằng thạch đá do con người đục ra, phía trên có các cao thủ võ đạo tay cầm đao thương đi tuần tra, mắt nhìn chằm chằm những con thuyền tới lui, những ánh mắt đó tựa như diều hêu đang đói khát tìm kiếmcon mồi.'Trên mặt nước, có đầy rẫy chướng ngại vật. Nếu không biết đường nước, thuyền rất dễ đâm vào.Chiếc thuyền nhỏ lướt đi trong hang động ít nhất một dặm. Cuối cùng.Trước mắt Hạ Thiên sáng lên.Thuyền nhỏ đã ra khỏi hang nước.Không gian trước mặt chợt sáng sủa rộng rãi.Nơi này đúng là một lòng núi khổng lồ.Trong lòng núi, có từng dãy nhà gỗ và những đội binh lính xếp hàng ngay. ngắn.Trừ cái này ra.Bên bờ.Một lão giả tuổi bảy mươi cao ít nhất phải hai mét, đầu hói, bụng to, đang đứng bên bờ với gương mặt hiền từ, thân mật hô với thuyền nhỏ: "Nguyệt Nhi!"Cảnh tượng này trông thì giống cảnh một ông cụ đang đợi cháu gái đi thuyền về nhà!Từ miệng Tiểu Bạch, Hạ Thiên đã biết rằng, đại tổng đốc có dáng dấp như: này!Sau đó.Hắn bắt được một tia dâm tà lóe lên trong mắt Đại tổng đốc! Ánh mắt này dành cho Đỗ Nguyệt Nhi!Đồng thời.Đại tổng đốc cũng liếc Hạ Thiên mấy cái.Tên Tiểu Bạch kiểm đó còn vào xe ngựa của Đỗ Nguyệt Nhi ngồi nói chuyện, cô nam quả nữ ở chung một phòng... chỉ nghĩ thôi đã làm ông ta phát điên!€ó khi con thỏ trắng mà ông ta nuôi mười tám năm đã bị tên Tiểu Bạch kiểm đó ăn rồi cũng nên!Mới nghĩ đến đây thôi, ông ta đã vung tay tát chết một thị nữ đã hầu hạ ông †a ba năm.Sau đó, ông ta l*t s*ch quần áo một thị nữ khác rồi ném lên giường, điên cuồng hành hạ, ngược đãi thỏa thuê.

Những chiếc nỏ xanh xanh đỏ đỏ đã lắp sẵn tên, chĩa thẳng vào các hán tử cường tráng đang canh gác bên bờ sông.

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu!

Thời gian trôi qua theo bước đi của mặt trời.

Chớp mắt đã quá trưa.

"Lộc cộc lộc cộc..."

Ky binh ở đội xe của Đỗ Nguyệt Nhi trinh thám đến bến đò bờ sông. Tiếp theo.

Đội xe lớn cũng đến nơi.

Lúc này.

Đỗ Nguyệt Nhi xuống xe, đi theo sau nàng ta là nha hoàn, tám đại nữ võ hầu, Hạ Thiên, Bạch Hổ, họ ngồi thuyền nhỏ đi vào hang động.

Đồng thời.

Đội xe cũng bắt đầu bốc dỡ hàng tại đây, họ chuyển từ xe ngựa lên thuyền, rồi vận chuyển vào trong sơn động.

Hạ Thiên đứng sau Đỗ Nguyệt Nhi, quan sát hang động nước.

Đỉnh hang cách mặt nước ít nhất phải mấy chục mét, phía trên toàn là thạch nhũ, ẩm ướt nhỏ giọt.

Hai bên hang, cứ một đoạn lại cắm một bó đuốc, chiếu cho hang động sáng như ban ngày.

Dưới ánh đuốc, là hai lối đi bằng thạch đá do con người đục ra, phía trên có các cao thủ võ đạo tay cầm đao thương đi tuần tra, mắt nhìn chằm chằm những con thuyền tới lui, những ánh mắt đó tựa như diều hêu đang đói khát tìm kiếm

con mồi.

'Trên mặt nước, có đầy rẫy chướng ngại vật. Nếu không biết đường nước, thuyền rất dễ đâm vào.

Chiếc thuyền nhỏ lướt đi trong hang động ít nhất một dặm. Cuối cùng.

Trước mắt Hạ Thiên sáng lên.

Thuyền nhỏ đã ra khỏi hang nước.

Không gian trước mặt chợt sáng sủa rộng rãi.

Nơi này đúng là một lòng núi khổng lồ.

Trong lòng núi, có từng dãy nhà gỗ và những đội binh lính xếp hàng ngay. ngắn.

Trừ cái này ra.

Bên bờ.

Một lão giả tuổi bảy mươi cao ít nhất phải hai mét, đầu hói, bụng to, đang đứng bên bờ với gương mặt hiền từ, thân mật hô với thuyền nhỏ: "Nguyệt Nhi!"

Cảnh tượng này trông thì giống cảnh một ông cụ đang đợi cháu gái đi thuyền về nhà!

Từ miệng Tiểu Bạch, Hạ Thiên đã biết rằng, đại tổng đốc có dáng dấp như: này!

Sau đó.

Hắn bắt được một tia dâm tà lóe lên trong mắt Đại tổng đốc! Ánh mắt này dành cho Đỗ Nguyệt Nhi!

Đồng thời.

Đại tổng đốc cũng liếc Hạ Thiên mấy cái.

Tên Tiểu Bạch kiểm đó còn vào xe ngựa của Đỗ Nguyệt Nhi ngồi nói chuyện, cô nam quả nữ ở chung một phòng... chỉ nghĩ thôi đã làm ông ta phát điên!

€ó khi con thỏ trắng mà ông ta nuôi mười tám năm đã bị tên Tiểu Bạch kiểm đó ăn rồi cũng nên!

Mới nghĩ đến đây thôi, ông ta đã vung tay tát chết một thị nữ đã hầu hạ ông †a ba năm.

Sau đó, ông ta l*t s*ch quần áo một thị nữ khác rồi ném lên giường, điên cuồng hành hạ, ngược đãi thỏa thuê.

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Những chiếc nỏ xanh xanh đỏ đỏ đã lắp sẵn tên, chĩa thẳng vào các hán tử cường tráng đang canh gác bên bờ sông.Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu!Thời gian trôi qua theo bước đi của mặt trời.Chớp mắt đã quá trưa."Lộc cộc lộc cộc..."Ky binh ở đội xe của Đỗ Nguyệt Nhi trinh thám đến bến đò bờ sông. Tiếp theo.Đội xe lớn cũng đến nơi.Lúc này.Đỗ Nguyệt Nhi xuống xe, đi theo sau nàng ta là nha hoàn, tám đại nữ võ hầu, Hạ Thiên, Bạch Hổ, họ ngồi thuyền nhỏ đi vào hang động.Đồng thời.Đội xe cũng bắt đầu bốc dỡ hàng tại đây, họ chuyển từ xe ngựa lên thuyền, rồi vận chuyển vào trong sơn động.Hạ Thiên đứng sau Đỗ Nguyệt Nhi, quan sát hang động nước.Đỉnh hang cách mặt nước ít nhất phải mấy chục mét, phía trên toàn là thạch nhũ, ẩm ướt nhỏ giọt.Hai bên hang, cứ một đoạn lại cắm một bó đuốc, chiếu cho hang động sáng như ban ngày.Dưới ánh đuốc, là hai lối đi bằng thạch đá do con người đục ra, phía trên có các cao thủ võ đạo tay cầm đao thương đi tuần tra, mắt nhìn chằm chằm những con thuyền tới lui, những ánh mắt đó tựa như diều hêu đang đói khát tìm kiếmcon mồi.'Trên mặt nước, có đầy rẫy chướng ngại vật. Nếu không biết đường nước, thuyền rất dễ đâm vào.Chiếc thuyền nhỏ lướt đi trong hang động ít nhất một dặm. Cuối cùng.Trước mắt Hạ Thiên sáng lên.Thuyền nhỏ đã ra khỏi hang nước.Không gian trước mặt chợt sáng sủa rộng rãi.Nơi này đúng là một lòng núi khổng lồ.Trong lòng núi, có từng dãy nhà gỗ và những đội binh lính xếp hàng ngay. ngắn.Trừ cái này ra.Bên bờ.Một lão giả tuổi bảy mươi cao ít nhất phải hai mét, đầu hói, bụng to, đang đứng bên bờ với gương mặt hiền từ, thân mật hô với thuyền nhỏ: "Nguyệt Nhi!"Cảnh tượng này trông thì giống cảnh một ông cụ đang đợi cháu gái đi thuyền về nhà!Từ miệng Tiểu Bạch, Hạ Thiên đã biết rằng, đại tổng đốc có dáng dấp như: này!Sau đó.Hắn bắt được một tia dâm tà lóe lên trong mắt Đại tổng đốc! Ánh mắt này dành cho Đỗ Nguyệt Nhi!Đồng thời.Đại tổng đốc cũng liếc Hạ Thiên mấy cái.Tên Tiểu Bạch kiểm đó còn vào xe ngựa của Đỗ Nguyệt Nhi ngồi nói chuyện, cô nam quả nữ ở chung một phòng... chỉ nghĩ thôi đã làm ông ta phát điên!€ó khi con thỏ trắng mà ông ta nuôi mười tám năm đã bị tên Tiểu Bạch kiểm đó ăn rồi cũng nên!Mới nghĩ đến đây thôi, ông ta đã vung tay tát chết một thị nữ đã hầu hạ ông †a ba năm.Sau đó, ông ta l*t s*ch quần áo một thị nữ khác rồi ném lên giường, điên cuồng hành hạ, ngược đãi thỏa thuê.

Chương 507: Chớp mắt đã quá trưa