Tác giả:

Trong một căn nhà gỗ rách nát trên núi chỉ có một chiếc giường và một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản. Người nằm trên giường là một cô gái trẻ duyên dáng yêu kiều. Ánh nắng ban mai xuyên qua những khe hở trên vách gỗ, chiếu thẳng vào mặt cô ấy, sáng tối đan xen. Hàng mi dài của cô ấy chớp chớp hai lần, sau đó vùi mặt vào gối. Một lúc sau, cô ấy đột nhiên mở mắt ra rồi vươn vai duỗi thẳng lưng. Đợi đến khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy vén chăn lên, xỏ giày rồi nhanh nhẹn bước xuống giường. Có một cái bài vị bày trên kệ gỗ nhỏ đặt bên cạnh giường, chữ viết trên đó đã không còn thấy rõ nữa. Khương Nhất lấy ra ba nén hương, trong miệng lẩm bẩm. Trên nén hương đột nhiên xuất hiện đốm lửa, cô liền cắm nén hương vào trong lư hương. Nào ngờ đâu kệ gỗ vỡ tan tác. Khương Nhất theo bản năng giơ tay muốn đỡ lấy, nhưng trong miệng lại tức giận nói: “Lại như vậy rồi!” Kết quả là bài vị và lư hương không hề tuân theo một định luật vật lý nào, vẫn vững vàng ổn định đặt trên tấm ván gỗ nằm vuông góc với…

Chương 13: Chương 13

Ngũ Hành Của Cô Thiếu TiềnTác giả: Ma Lạt ChúcTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ CườngTrong một căn nhà gỗ rách nát trên núi chỉ có một chiếc giường và một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản. Người nằm trên giường là một cô gái trẻ duyên dáng yêu kiều. Ánh nắng ban mai xuyên qua những khe hở trên vách gỗ, chiếu thẳng vào mặt cô ấy, sáng tối đan xen. Hàng mi dài của cô ấy chớp chớp hai lần, sau đó vùi mặt vào gối. Một lúc sau, cô ấy đột nhiên mở mắt ra rồi vươn vai duỗi thẳng lưng. Đợi đến khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy vén chăn lên, xỏ giày rồi nhanh nhẹn bước xuống giường. Có một cái bài vị bày trên kệ gỗ nhỏ đặt bên cạnh giường, chữ viết trên đó đã không còn thấy rõ nữa. Khương Nhất lấy ra ba nén hương, trong miệng lẩm bẩm. Trên nén hương đột nhiên xuất hiện đốm lửa, cô liền cắm nén hương vào trong lư hương. Nào ngờ đâu kệ gỗ vỡ tan tác. Khương Nhất theo bản năng giơ tay muốn đỡ lấy, nhưng trong miệng lại tức giận nói: “Lại như vậy rồi!” Kết quả là bài vị và lư hương không hề tuân theo một định luật vật lý nào, vẫn vững vàng ổn định đặt trên tấm ván gỗ nằm vuông góc với… Thôi Bân vỗ vỗ Lương Như, ra vẻ chân thành nói: “Yêu một người thì phải tôn trọng sự lựa chọn của họ.Anh tin em, cũng sẽ vì tương lai tốt đẹp của con trai mà liều một phen!”Hai người nói xong lại tình nồng bùng cháy, đợi đến khi trời sáng rõ, Thôi Bân mới lặng lẽ đi xuống lầu.…Trong tòa nhà thương mại của công ty bất động sản nhà họ Liên, một người đàn ông đang phê duyệt công văn giấy tờ.Anh ta phiền muộn đứng dậy, bước đến trước cửa sổ sát đất, dùng tay kéo mạnh cà vạt để dễ thở hơn.Người đàn ông này dáng người cao lớn, mặc dù dung mạo bình thường nhưng khí thế trên người đã tạo cho anh ta thêm vài phần phong thái, khiến người ta dễ dàng phân biệt anh ta với người thường.Người này là Liên Hạo, con trai cả của Liên Chí Cường, năm nay ba mươi tuổi.Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.Liên Hạo buồn bực nói: “Vào đi.”Người tới là trợ lý của Liên Hạo, Trịnh Hiểu Phong, trên tay anh ta đang cầm một chiếc máy tính bảng.“Tổng giám đốc Liên, tôi nghĩ anh nên xem cái này!”Liên Hạo khó hiểu cầm lấy chiếc máy tính bảng.Trịnh Hiểu Phong giải thích: “Video này được đăng vào sáng nay, hiện tại trên mạng đang xôn xao.”Liên Hạo ấn vào, chỉ thấy mấy cậu thanh niên đang cào vé số trong video.“Trúng rồi!”“Tôi cũng trúng!”Dù số tiền trúng thưởng không lớn nhưng niềm vui của họ gần như tràn ra khỏi màn hình.Đương nhiên Trịnh Hiểu Phong nhìn ra được vẻ khó hiểu của Liên Hạo, vì vậy anh ta phát huy khả năng thu thập và sắp xếp thông tin của trợ lý, chậm rãi nói: “Chuyện này phải nói từ hai ngày trước.Hai ngày trước, một đoạn video của một đại V được lan truyền rộng rãi, hình như là một khách sạn nhỏ ở huyện Liêu Bình đã bị ma ám.Chuyện này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, bởi vì trên nền tảng đặt phòng khách sạn, hàng chục người cùng lúc để lại những đánh giá tiêu cực, nói rằng đã xảy ra sự kiện linh dị khi họ lưu trú tại khách sạn này.Cũng bởi vậy mà đã thu hút một số streamer kênh khám phá nhà ma đến để tìm chân tướng.Xem từ đoạn video họ gửi hôm nay, quần chúng sống xung quanh xác nhận khách sạn nhỏ đó thực sự xảy ra chuyện ma quái, hơn nữa họ cũng thấy chủ khách sạn mời đạo sĩ về làm phép.Vừa làm phép xong khách sạn đã như gặp được kỳ tích mà xoay mình.Mấy streamer kênh khám phá nhà ma cũng đồng loạt thay đổi giọng điệu, đều nói đây là chỗ phúc địa chứ chẳng phải là nhà ma gì sất.Trước sau có thay đổi lớn như vậy, nếu lần này không phải do họ làm marketing quá tốt thì chính là có người thật sự bản lĩnh giúp bọn họ giải quyết vấn đề trong khách sạn.”Liên Hạo khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi liên hệ chủ khách sạn kia xem thật sự có người như vậy hay không.Nếu thật sự có thì chúng ta phải đích thân đi một chuyến, dù chỉ còn một tia hy vọng cũng không thể bỏ cuộc.”Trong khách sạn nhỏ, chị Trần đang dọn phòng.Cô nhân viên dọn dẹp trước đó đã sợ hãi bỏ chạy rồi, trong khách sạn cũng không có ai ở, cô ta dọn dẹp ở đó một chút hăng hái cũng không có.Hiện tại toàn thân chị Trần đều là sức lực, cảm thấy như bản thân có ba đầu sáu tay, vừa làm việc vừa ngâm nga ca hát.Đang làm giữa chừng, điện thoại di động của chị Trần reo lên.Hai ngày qua có rất nhiều cuộc gọi đặt phòng khách sạn nên cô ấy trực tiếp nhận điện thoại.“Xin hỏi đây có phải số của cô Trần Phân không?”Đối phương lịch sự lễ phép, vừa nói đã gọi tên cô làm chị Trần có chút thấp thỏm.“Phải, là tôi.”“Cô Trần, tôi vẫn luôn theo dõi tình hình khách sạn của cô ở trên mạng.Theo như lời đồn đại, khách sạn của cô từ chỗ bị quỷ ám giờ trở thành nơi phúc địa, bây giờ mọi người mỗi ngày đều nằm trên nền tảng canh chừng, hy vọng chốt được một căn phòng để trải nghiệm một chút.Không nói dối cô, ông cụ nhà tôi đã bị hôn mê bất tỉnh quá lâu, chuyện này có chút quái lạ.Nếu cô được cao nhân chỉ điểm, không biết cô có vui lòng giới thiệu người này cho tôi không? Tất nhiên chúng tôi sẽ có hậu tạ.” Trịnh Hiểu Phong lễ phép nói.

Thôi Bân vỗ vỗ Lương Như, ra vẻ chân thành nói: “Yêu một người thì phải tôn trọng sự lựa chọn của họ.

Anh tin em, cũng sẽ vì tương lai tốt đẹp của con trai mà liều một phen!”

Hai người nói xong lại tình nồng bùng cháy, đợi đến khi trời sáng rõ, Thôi Bân mới lặng lẽ đi xuống lầu.

Trong tòa nhà thương mại của công ty bất động sản nhà họ Liên, một người đàn ông đang phê duyệt công văn giấy tờ.

Anh ta phiền muộn đứng dậy, bước đến trước cửa sổ sát đất, dùng tay kéo mạnh cà vạt để dễ thở hơn.

Người đàn ông này dáng người cao lớn, mặc dù dung mạo bình thường nhưng khí thế trên người đã tạo cho anh ta thêm vài phần phong thái, khiến người ta dễ dàng phân biệt anh ta với người thường.

Người này là Liên Hạo, con trai cả của Liên Chí Cường, năm nay ba mươi tuổi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Liên Hạo buồn bực nói: “Vào đi.”

Người tới là trợ lý của Liên Hạo, Trịnh Hiểu Phong, trên tay anh ta đang cầm một chiếc máy tính bảng.

“Tổng giám đốc Liên, tôi nghĩ anh nên xem cái này!”

Liên Hạo khó hiểu cầm lấy chiếc máy tính bảng.

Trịnh Hiểu Phong giải thích: “Video này được đăng vào sáng nay, hiện tại trên mạng đang xôn xao.”

Liên Hạo ấn vào, chỉ thấy mấy cậu thanh niên đang cào vé số trong video.

“Trúng rồi!”

“Tôi cũng trúng!”

Dù số tiền trúng thưởng không lớn nhưng niềm vui của họ gần như tràn ra khỏi màn hình.

Đương nhiên Trịnh Hiểu Phong nhìn ra được vẻ khó hiểu của Liên Hạo, vì vậy anh ta phát huy khả năng thu thập và sắp xếp thông tin của trợ lý, chậm rãi nói: “Chuyện này phải nói từ hai ngày trước.

Hai ngày trước, một đoạn video của một đại V được lan truyền rộng rãi, hình như là một khách sạn nhỏ ở huyện Liêu Bình đã bị ma ám.

Chuyện này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, bởi vì trên nền tảng đặt phòng khách sạn, hàng chục người cùng lúc để lại những đánh giá tiêu cực, nói rằng đã xảy ra sự kiện linh dị khi họ lưu trú tại khách sạn này.

Cũng bởi vậy mà đã thu hút một số streamer kênh khám phá nhà ma đến để tìm chân tướng.

Xem từ đoạn video họ gửi hôm nay, quần chúng sống xung quanh xác nhận khách sạn nhỏ đó thực sự xảy ra chuyện ma quái, hơn nữa họ cũng thấy chủ khách sạn mời đạo sĩ về làm phép.

Vừa làm phép xong khách sạn đã như gặp được kỳ tích mà xoay mình.

Mấy streamer kênh khám phá nhà ma cũng đồng loạt thay đổi giọng điệu, đều nói đây là chỗ phúc địa chứ chẳng phải là nhà ma gì sất.

Trước sau có thay đổi lớn như vậy, nếu lần này không phải do họ làm marketing quá tốt thì chính là có người thật sự bản lĩnh giúp bọn họ giải quyết vấn đề trong khách sạn.”

Liên Hạo khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi liên hệ chủ khách sạn kia xem thật sự có người như vậy hay không.

Nếu thật sự có thì chúng ta phải đích thân đi một chuyến, dù chỉ còn một tia hy vọng cũng không thể bỏ cuộc.”

Trong khách sạn nhỏ, chị Trần đang dọn phòng.

Cô nhân viên dọn dẹp trước đó đã sợ hãi bỏ chạy rồi, trong khách sạn cũng không có ai ở, cô ta dọn dẹp ở đó một chút hăng hái cũng không có.

Hiện tại toàn thân chị Trần đều là sức lực, cảm thấy như bản thân có ba đầu sáu tay, vừa làm việc vừa ngâm nga ca hát.

Đang làm giữa chừng, điện thoại di động của chị Trần reo lên.

Hai ngày qua có rất nhiều cuộc gọi đặt phòng khách sạn nên cô ấy trực tiếp nhận điện thoại.

“Xin hỏi đây có phải số của cô Trần Phân không?”

Đối phương lịch sự lễ phép, vừa nói đã gọi tên cô làm chị Trần có chút thấp thỏm.

“Phải, là tôi.”

“Cô Trần, tôi vẫn luôn theo dõi tình hình khách sạn của cô ở trên mạng.

Theo như lời đồn đại, khách sạn của cô từ chỗ bị quỷ ám giờ trở thành nơi phúc địa, bây giờ mọi người mỗi ngày đều nằm trên nền tảng canh chừng, hy vọng chốt được một căn phòng để trải nghiệm một chút.

Không nói dối cô, ông cụ nhà tôi đã bị hôn mê bất tỉnh quá lâu, chuyện này có chút quái lạ.

Nếu cô được cao nhân chỉ điểm, không biết cô có vui lòng giới thiệu người này cho tôi không? Tất nhiên chúng tôi sẽ có hậu tạ.” Trịnh Hiểu Phong lễ phép nói.

Ngũ Hành Của Cô Thiếu TiềnTác giả: Ma Lạt ChúcTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ CườngTrong một căn nhà gỗ rách nát trên núi chỉ có một chiếc giường và một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản. Người nằm trên giường là một cô gái trẻ duyên dáng yêu kiều. Ánh nắng ban mai xuyên qua những khe hở trên vách gỗ, chiếu thẳng vào mặt cô ấy, sáng tối đan xen. Hàng mi dài của cô ấy chớp chớp hai lần, sau đó vùi mặt vào gối. Một lúc sau, cô ấy đột nhiên mở mắt ra rồi vươn vai duỗi thẳng lưng. Đợi đến khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy vén chăn lên, xỏ giày rồi nhanh nhẹn bước xuống giường. Có một cái bài vị bày trên kệ gỗ nhỏ đặt bên cạnh giường, chữ viết trên đó đã không còn thấy rõ nữa. Khương Nhất lấy ra ba nén hương, trong miệng lẩm bẩm. Trên nén hương đột nhiên xuất hiện đốm lửa, cô liền cắm nén hương vào trong lư hương. Nào ngờ đâu kệ gỗ vỡ tan tác. Khương Nhất theo bản năng giơ tay muốn đỡ lấy, nhưng trong miệng lại tức giận nói: “Lại như vậy rồi!” Kết quả là bài vị và lư hương không hề tuân theo một định luật vật lý nào, vẫn vững vàng ổn định đặt trên tấm ván gỗ nằm vuông góc với… Thôi Bân vỗ vỗ Lương Như, ra vẻ chân thành nói: “Yêu một người thì phải tôn trọng sự lựa chọn của họ.Anh tin em, cũng sẽ vì tương lai tốt đẹp của con trai mà liều một phen!”Hai người nói xong lại tình nồng bùng cháy, đợi đến khi trời sáng rõ, Thôi Bân mới lặng lẽ đi xuống lầu.…Trong tòa nhà thương mại của công ty bất động sản nhà họ Liên, một người đàn ông đang phê duyệt công văn giấy tờ.Anh ta phiền muộn đứng dậy, bước đến trước cửa sổ sát đất, dùng tay kéo mạnh cà vạt để dễ thở hơn.Người đàn ông này dáng người cao lớn, mặc dù dung mạo bình thường nhưng khí thế trên người đã tạo cho anh ta thêm vài phần phong thái, khiến người ta dễ dàng phân biệt anh ta với người thường.Người này là Liên Hạo, con trai cả của Liên Chí Cường, năm nay ba mươi tuổi.Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.Liên Hạo buồn bực nói: “Vào đi.”Người tới là trợ lý của Liên Hạo, Trịnh Hiểu Phong, trên tay anh ta đang cầm một chiếc máy tính bảng.“Tổng giám đốc Liên, tôi nghĩ anh nên xem cái này!”Liên Hạo khó hiểu cầm lấy chiếc máy tính bảng.Trịnh Hiểu Phong giải thích: “Video này được đăng vào sáng nay, hiện tại trên mạng đang xôn xao.”Liên Hạo ấn vào, chỉ thấy mấy cậu thanh niên đang cào vé số trong video.“Trúng rồi!”“Tôi cũng trúng!”Dù số tiền trúng thưởng không lớn nhưng niềm vui của họ gần như tràn ra khỏi màn hình.Đương nhiên Trịnh Hiểu Phong nhìn ra được vẻ khó hiểu của Liên Hạo, vì vậy anh ta phát huy khả năng thu thập và sắp xếp thông tin của trợ lý, chậm rãi nói: “Chuyện này phải nói từ hai ngày trước.Hai ngày trước, một đoạn video của một đại V được lan truyền rộng rãi, hình như là một khách sạn nhỏ ở huyện Liêu Bình đã bị ma ám.Chuyện này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, bởi vì trên nền tảng đặt phòng khách sạn, hàng chục người cùng lúc để lại những đánh giá tiêu cực, nói rằng đã xảy ra sự kiện linh dị khi họ lưu trú tại khách sạn này.Cũng bởi vậy mà đã thu hút một số streamer kênh khám phá nhà ma đến để tìm chân tướng.Xem từ đoạn video họ gửi hôm nay, quần chúng sống xung quanh xác nhận khách sạn nhỏ đó thực sự xảy ra chuyện ma quái, hơn nữa họ cũng thấy chủ khách sạn mời đạo sĩ về làm phép.Vừa làm phép xong khách sạn đã như gặp được kỳ tích mà xoay mình.Mấy streamer kênh khám phá nhà ma cũng đồng loạt thay đổi giọng điệu, đều nói đây là chỗ phúc địa chứ chẳng phải là nhà ma gì sất.Trước sau có thay đổi lớn như vậy, nếu lần này không phải do họ làm marketing quá tốt thì chính là có người thật sự bản lĩnh giúp bọn họ giải quyết vấn đề trong khách sạn.”Liên Hạo khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi liên hệ chủ khách sạn kia xem thật sự có người như vậy hay không.Nếu thật sự có thì chúng ta phải đích thân đi một chuyến, dù chỉ còn một tia hy vọng cũng không thể bỏ cuộc.”Trong khách sạn nhỏ, chị Trần đang dọn phòng.Cô nhân viên dọn dẹp trước đó đã sợ hãi bỏ chạy rồi, trong khách sạn cũng không có ai ở, cô ta dọn dẹp ở đó một chút hăng hái cũng không có.Hiện tại toàn thân chị Trần đều là sức lực, cảm thấy như bản thân có ba đầu sáu tay, vừa làm việc vừa ngâm nga ca hát.Đang làm giữa chừng, điện thoại di động của chị Trần reo lên.Hai ngày qua có rất nhiều cuộc gọi đặt phòng khách sạn nên cô ấy trực tiếp nhận điện thoại.“Xin hỏi đây có phải số của cô Trần Phân không?”Đối phương lịch sự lễ phép, vừa nói đã gọi tên cô làm chị Trần có chút thấp thỏm.“Phải, là tôi.”“Cô Trần, tôi vẫn luôn theo dõi tình hình khách sạn của cô ở trên mạng.Theo như lời đồn đại, khách sạn của cô từ chỗ bị quỷ ám giờ trở thành nơi phúc địa, bây giờ mọi người mỗi ngày đều nằm trên nền tảng canh chừng, hy vọng chốt được một căn phòng để trải nghiệm một chút.Không nói dối cô, ông cụ nhà tôi đã bị hôn mê bất tỉnh quá lâu, chuyện này có chút quái lạ.Nếu cô được cao nhân chỉ điểm, không biết cô có vui lòng giới thiệu người này cho tôi không? Tất nhiên chúng tôi sẽ có hậu tạ.” Trịnh Hiểu Phong lễ phép nói.

Chương 13: Chương 13