Tên tôi là Trần Tùng, nhà ở trong một thôn nhỏ gọi là Lạc Nhật, gần bên bờ sông. Chuyện xưa kể lại, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, tổ tiên của tôi đã ở đây, cho nên cái nuôi sống chúng tôi chính là những thứ trên dòng sông này. Nhưng không phải là bắt cá bắt tôm, mà là… vớt xác! Chỉ là, cái nghề vớt xác do tổ tiên truyền lại này, đến thế hệ của tôi, vì thể chất đặc thù, nên ông nội và cha tôi không muốn cho tôi đụng tới. Chuyện này luôn luôn khiến tôi rất phiền muộn, bởi vì khả năng vớt xác của nhà họ Trần chúng tôi ở thôn này mà nhận thứ hai thì chẳng ai dám nhận là thứ nhất. Nhưng mà gần đây đã xảy ra một sự kiện, không chỉ suýt nữa đã đập vỡ bảng hiệu của nhà tôi, mà còn suýt nữa khiến một nhà ba đời chúng tôi suýt nữa mất mạng. Ban đầu, sự việc phát sinh vào lúc tôi được nghỉ hè, thời tiết nóng bức khó chịu, con trai cả của nhà họ Lý ở đầu thôn tới đập chứa nước ở phía tây để bơi lội bị chết chìm. Đập chứa nước ở đầu thôn phía tây tôi có biết, mặc dù kỹ năng bơi của tôi…
Chương 56: C56: Có đúng là đây không
Tôi Là Âm Dương SưTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Linh Dị, Truyện Trọng SinhTên tôi là Trần Tùng, nhà ở trong một thôn nhỏ gọi là Lạc Nhật, gần bên bờ sông. Chuyện xưa kể lại, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, tổ tiên của tôi đã ở đây, cho nên cái nuôi sống chúng tôi chính là những thứ trên dòng sông này. Nhưng không phải là bắt cá bắt tôm, mà là… vớt xác! Chỉ là, cái nghề vớt xác do tổ tiên truyền lại này, đến thế hệ của tôi, vì thể chất đặc thù, nên ông nội và cha tôi không muốn cho tôi đụng tới. Chuyện này luôn luôn khiến tôi rất phiền muộn, bởi vì khả năng vớt xác của nhà họ Trần chúng tôi ở thôn này mà nhận thứ hai thì chẳng ai dám nhận là thứ nhất. Nhưng mà gần đây đã xảy ra một sự kiện, không chỉ suýt nữa đã đập vỡ bảng hiệu của nhà tôi, mà còn suýt nữa khiến một nhà ba đời chúng tôi suýt nữa mất mạng. Ban đầu, sự việc phát sinh vào lúc tôi được nghỉ hè, thời tiết nóng bức khó chịu, con trai cả của nhà họ Lý ở đầu thôn tới đập chứa nước ở phía tây để bơi lội bị chết chìm. Đập chứa nước ở đầu thôn phía tây tôi có biết, mặc dù kỹ năng bơi của tôi… Đi bộ ước chừng trên dưới mười phút, Chu Tam ném tờ giấy đi, có vẻ hẳn đã tìm thấy đích đến của mình. Lúc này tôi mới phát hiện dòng chữ trên tờ giấy đó là một địa chỉ.Tôi nhìn vào tòa nhà Chu Tam chỉ. Gạch xanh ngói đen, thoạt nhìn vô cùng cổ quái, càng cổ quái hơn chính là ngôi nhà này yên tĩnh không một tiếng động, căn bản là không hề truyền ra một âm thanh nào cả.“Có đúng là đây không?”- Tôi không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc. Chu Tam không mở miệng trả lời tôi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như đáp lại“Không phải chỗ này thì có thể là chỗ nào?”Nói rồi Chu Tam trực tiếp đẩy cửa bước vàoMột tiếng ma sát dài và chói tai phát ra từ cổng trước. Tôi không nhịn được rùng mình một cái. Vừa lúc cổng mở ra, hình như có thứ gì đó khủng khiếp cũng chạy ra.Tôi liếc nhìn Chu Tam, vẻ mặt hắn nghiêm trang trông rất bưồn cười. Cuối cùng cũng có chút khí khái đẩy cửa, chỉ là tình cờ quét quanh bốn phía rồi mới cẩn thận bước vào nhàTôi nhìn cánh cổng đen sỉ trước mặt mình. Ở trong mắt tôi, thứ này thật giống như một con thú khổng lồ ăn thịt người, dường như nó có thể trực tiếp nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.“Cậu không phải là đang sợ đấy chứ?”Chu Tam thấy tôi không bước vào, quay lại nhìn tôi lần nữa. Tôi liếc nhìn Chu Tam, khuôn mặt đối phương vân đạm phong kinh (mây gió điềm nhiên = bình tĩnh, nhẹ nhàng). 𝑻rờ 𝓊𝙢 𝘁r𝓊𝙢 h𝓊yền 𝘁rù𝙢 ⩶ 𝑻R𝓊M𝑻R𝖴 𝖸eN﹒vn ⩶Thành thật mà nói giờ này hắn ít nhiều đã cho tôi một chút tự tin, giọng nói của Chu Tam vừa rơi xuống, tôi không còn chăn chữ nữa, trực tiếp một đạp đi vàoGió nổi từng trận, đây hắn là cảm giác trực quan nhất của tôi với nơi nàyKỳ lạ chính là khi tôi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mặt trăng trên bầu trời. Mặt trăng đặc biệt tròn và tỏ, nó thậm chí còn chiếu sáng mọi thứ xung quanh một cách rất rõ ràng.Nhưng chính vì vậy, tôi nhìn cảnh vật bốn phía, cả người sửng sốt, sau đó liền muốn móc từ trong người ra một đồ vật có thể khiến bản thân yên tâm“Trần tiểu ca à, đừng kích động, bọn chúng không hại được cậu đâu”Chu Tam vội vàng mở miệng. Động tác của tôi mới dịu xuống. Bởi vì tôi phát hiện những kẻ xung quanh tuy rằng cứ nhìn chằm chằm tôi nhưng tất cả đều không hề nhúc nhíchBốn phía đầy người. Ai cũng có sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, bất độngÁnh mắt bọn chúng đều đồn về phía cổng lớn, mỗi người một động tác quái dị. Có người làm động tác hoan nghênh, có người lại như mời ngồi, tóm lại trong phòng hơn hai mươi người, không ai bình thường cảNhưng quỷ dị chính là Chu Tam lại không phản ứng quá dữ dội“Được rồi, nhìn cậu sợ kìa, đưa con gà cho tôi”Nói xong Chu Tam mặc kệ tôi có tỉnh táo lại hay chưa, trực tiếp nắm lấy con gà trống trong tay rồi ôm vào phòng trongĐây là một cái sân khá rộng. Hai bên sân vây đầy người, vẫn là những động tác không đồng nhất và không nhúc nhích như cũ.Nói là không nhúc nhích, nhưng khi tôi quay đầu đi chỗ khác, nhìn lại mấy tên ở cửa, thì phát hiện ánh mất của chúng trực tiếp lia qua đâyTôi lập tức chết trân ngay tại chỗ. Một cử động cũng không dám, bởi vì tôi phát hiện khi tôi đến, tất cả đều hướng về phía tôi.Bọn chúng một đám sắc mặt trang trọng, còn cười vô cùng quỷ dị. Từng người một không nhìn ra vui buồn, chỉ lắng lặng nhìn chằm chằm tôiTôi kéo áo Chu Tam, thấy âm khí xung quanh vì sự xuất hiện của chúng tôi mà trở nên vô cùng nồng đậm.
Đi bộ ước chừng trên dưới mười phút, Chu Tam ném tờ giấy đi, có vẻ hẳn đã tìm thấy đích đến của mình. Lúc này tôi mới phát hiện dòng chữ trên tờ giấy đó là một địa chỉ.
Tôi nhìn vào tòa nhà Chu Tam chỉ. Gạch xanh ngói đen, thoạt nhìn vô cùng cổ quái, càng cổ quái hơn chính là ngôi nhà này yên tĩnh không một tiếng động, căn bản là không hề truyền ra một âm thanh nào cả.
“Có đúng là đây không?”
- Tôi không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc. Chu Tam không mở miệng trả lời tôi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như đáp lại
“Không phải chỗ này thì có thể là chỗ nào?”
Nói rồi Chu Tam trực tiếp đẩy cửa bước vào
Một tiếng ma sát dài và chói tai phát ra từ cổng trước. Tôi không nhịn được rùng mình một cái. Vừa lúc cổng mở ra, hình như có thứ gì đó khủng khiếp cũng chạy ra.
Tôi liếc nhìn Chu Tam, vẻ mặt hắn nghiêm trang trông rất bưồn cười. Cuối cùng cũng có chút khí khái đẩy cửa, chỉ là tình cờ quét quanh bốn phía rồi mới cẩn thận bước vào nhà
Tôi nhìn cánh cổng đen sỉ trước mặt mình. Ở trong mắt tôi, thứ này thật giống như một con thú khổng lồ ăn thịt người, dường như nó có thể trực tiếp nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.
“Cậu không phải là đang sợ đấy chứ?”
Chu Tam thấy tôi không bước vào, quay lại nhìn tôi lần nữa. Tôi liếc nhìn Chu Tam, khuôn mặt đối phương vân đạm phong kinh (mây gió điềm nhiên = bình tĩnh, nhẹ nhàng). 𝑻rờ 𝓊𝙢 𝘁r𝓊𝙢 h𝓊yền 𝘁rù𝙢 ⩶ 𝑻R𝓊M𝑻R𝖴 𝖸eN﹒vn ⩶
Thành thật mà nói giờ này hắn ít nhiều đã cho tôi một chút tự tin, giọng nói của Chu Tam vừa rơi xuống, tôi không còn chăn chữ nữa, trực tiếp một đạp đi vào
Gió nổi từng trận, đây hắn là cảm giác trực quan nhất của tôi với nơi này
Kỳ lạ chính là khi tôi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mặt trăng trên bầu trời. Mặt trăng đặc biệt tròn và tỏ, nó thậm chí còn chiếu sáng mọi thứ xung quanh một cách rất rõ ràng.
Nhưng chính vì vậy, tôi nhìn cảnh vật bốn phía, cả người sửng sốt, sau đó liền muốn móc từ trong người ra một đồ vật có thể khiến bản thân yên tâm
“Trần tiểu ca à, đừng kích động, bọn chúng không hại được cậu đâu”
Chu Tam vội vàng mở miệng. Động tác của tôi mới dịu xuống. Bởi vì tôi phát hiện những kẻ xung quanh tuy rằng cứ nhìn chằm chằm tôi nhưng tất cả đều không hề nhúc nhích
Bốn phía đầy người. Ai cũng có sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, bất động
Ánh mắt bọn chúng đều đồn về phía cổng lớn, mỗi người một động tác quái dị. Có người làm động tác hoan nghênh, có người lại như mời ngồi, tóm lại trong phòng hơn hai mươi người, không ai bình thường cả
Nhưng quỷ dị chính là Chu Tam lại không phản ứng quá dữ dội
“Được rồi, nhìn cậu sợ kìa, đưa con gà cho tôi”
Nói xong Chu Tam mặc kệ tôi có tỉnh táo lại hay chưa, trực tiếp nắm lấy con gà trống trong tay rồi ôm vào phòng trong
Đây là một cái sân khá rộng. Hai bên sân vây đầy người, vẫn là những động tác không đồng nhất và không nhúc nhích như cũ.
Nói là không nhúc nhích, nhưng khi tôi quay đầu đi chỗ khác, nhìn lại mấy tên ở cửa, thì phát hiện ánh mất của chúng trực tiếp lia qua đây
Tôi lập tức chết trân ngay tại chỗ. Một cử động cũng không dám, bởi vì tôi phát hiện khi tôi đến, tất cả đều hướng về phía tôi.
Bọn chúng một đám sắc mặt trang trọng, còn cười vô cùng quỷ dị. Từng người một không nhìn ra vui buồn, chỉ lắng lặng nhìn chằm chằm tôi
Tôi kéo áo Chu Tam, thấy âm khí xung quanh vì sự xuất hiện của chúng tôi mà trở nên vô cùng nồng đậm.
Tôi Là Âm Dương SưTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Linh Dị, Truyện Trọng SinhTên tôi là Trần Tùng, nhà ở trong một thôn nhỏ gọi là Lạc Nhật, gần bên bờ sông. Chuyện xưa kể lại, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, tổ tiên của tôi đã ở đây, cho nên cái nuôi sống chúng tôi chính là những thứ trên dòng sông này. Nhưng không phải là bắt cá bắt tôm, mà là… vớt xác! Chỉ là, cái nghề vớt xác do tổ tiên truyền lại này, đến thế hệ của tôi, vì thể chất đặc thù, nên ông nội và cha tôi không muốn cho tôi đụng tới. Chuyện này luôn luôn khiến tôi rất phiền muộn, bởi vì khả năng vớt xác của nhà họ Trần chúng tôi ở thôn này mà nhận thứ hai thì chẳng ai dám nhận là thứ nhất. Nhưng mà gần đây đã xảy ra một sự kiện, không chỉ suýt nữa đã đập vỡ bảng hiệu của nhà tôi, mà còn suýt nữa khiến một nhà ba đời chúng tôi suýt nữa mất mạng. Ban đầu, sự việc phát sinh vào lúc tôi được nghỉ hè, thời tiết nóng bức khó chịu, con trai cả của nhà họ Lý ở đầu thôn tới đập chứa nước ở phía tây để bơi lội bị chết chìm. Đập chứa nước ở đầu thôn phía tây tôi có biết, mặc dù kỹ năng bơi của tôi… Đi bộ ước chừng trên dưới mười phút, Chu Tam ném tờ giấy đi, có vẻ hẳn đã tìm thấy đích đến của mình. Lúc này tôi mới phát hiện dòng chữ trên tờ giấy đó là một địa chỉ.Tôi nhìn vào tòa nhà Chu Tam chỉ. Gạch xanh ngói đen, thoạt nhìn vô cùng cổ quái, càng cổ quái hơn chính là ngôi nhà này yên tĩnh không một tiếng động, căn bản là không hề truyền ra một âm thanh nào cả.“Có đúng là đây không?”- Tôi không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc. Chu Tam không mở miệng trả lời tôi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như đáp lại“Không phải chỗ này thì có thể là chỗ nào?”Nói rồi Chu Tam trực tiếp đẩy cửa bước vàoMột tiếng ma sát dài và chói tai phát ra từ cổng trước. Tôi không nhịn được rùng mình một cái. Vừa lúc cổng mở ra, hình như có thứ gì đó khủng khiếp cũng chạy ra.Tôi liếc nhìn Chu Tam, vẻ mặt hắn nghiêm trang trông rất bưồn cười. Cuối cùng cũng có chút khí khái đẩy cửa, chỉ là tình cờ quét quanh bốn phía rồi mới cẩn thận bước vào nhàTôi nhìn cánh cổng đen sỉ trước mặt mình. Ở trong mắt tôi, thứ này thật giống như một con thú khổng lồ ăn thịt người, dường như nó có thể trực tiếp nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.“Cậu không phải là đang sợ đấy chứ?”Chu Tam thấy tôi không bước vào, quay lại nhìn tôi lần nữa. Tôi liếc nhìn Chu Tam, khuôn mặt đối phương vân đạm phong kinh (mây gió điềm nhiên = bình tĩnh, nhẹ nhàng). 𝑻rờ 𝓊𝙢 𝘁r𝓊𝙢 h𝓊yền 𝘁rù𝙢 ⩶ 𝑻R𝓊M𝑻R𝖴 𝖸eN﹒vn ⩶Thành thật mà nói giờ này hắn ít nhiều đã cho tôi một chút tự tin, giọng nói của Chu Tam vừa rơi xuống, tôi không còn chăn chữ nữa, trực tiếp một đạp đi vàoGió nổi từng trận, đây hắn là cảm giác trực quan nhất của tôi với nơi nàyKỳ lạ chính là khi tôi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mặt trăng trên bầu trời. Mặt trăng đặc biệt tròn và tỏ, nó thậm chí còn chiếu sáng mọi thứ xung quanh một cách rất rõ ràng.Nhưng chính vì vậy, tôi nhìn cảnh vật bốn phía, cả người sửng sốt, sau đó liền muốn móc từ trong người ra một đồ vật có thể khiến bản thân yên tâm“Trần tiểu ca à, đừng kích động, bọn chúng không hại được cậu đâu”Chu Tam vội vàng mở miệng. Động tác của tôi mới dịu xuống. Bởi vì tôi phát hiện những kẻ xung quanh tuy rằng cứ nhìn chằm chằm tôi nhưng tất cả đều không hề nhúc nhíchBốn phía đầy người. Ai cũng có sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, bất độngÁnh mắt bọn chúng đều đồn về phía cổng lớn, mỗi người một động tác quái dị. Có người làm động tác hoan nghênh, có người lại như mời ngồi, tóm lại trong phòng hơn hai mươi người, không ai bình thường cảNhưng quỷ dị chính là Chu Tam lại không phản ứng quá dữ dội“Được rồi, nhìn cậu sợ kìa, đưa con gà cho tôi”Nói xong Chu Tam mặc kệ tôi có tỉnh táo lại hay chưa, trực tiếp nắm lấy con gà trống trong tay rồi ôm vào phòng trongĐây là một cái sân khá rộng. Hai bên sân vây đầy người, vẫn là những động tác không đồng nhất và không nhúc nhích như cũ.Nói là không nhúc nhích, nhưng khi tôi quay đầu đi chỗ khác, nhìn lại mấy tên ở cửa, thì phát hiện ánh mất của chúng trực tiếp lia qua đâyTôi lập tức chết trân ngay tại chỗ. Một cử động cũng không dám, bởi vì tôi phát hiện khi tôi đến, tất cả đều hướng về phía tôi.Bọn chúng một đám sắc mặt trang trọng, còn cười vô cùng quỷ dị. Từng người một không nhìn ra vui buồn, chỉ lắng lặng nhìn chằm chằm tôiTôi kéo áo Chu Tam, thấy âm khí xung quanh vì sự xuất hiện của chúng tôi mà trở nên vô cùng nồng đậm.