Ngày tôi sinh ra, ba mẹ tôi đang dời mộ tổ ở quê, lúc chuyển quan tài thì phát hiện một con rắn lớn to bằng cái bát nhỏ, đầu có bọc đen, da rắn biến thành màu trắng, đang lột loang lổ. Lúc đo thầy phong thủy đã nói con rắn này trên đầu có bọc, da trở nên trắng, là muốn lột xác hóa giao long. Ba tôi muốn bắt con rắn này ngâm rượu, ai ngờ con rắn này lúc đang lột da vẫn rất dữ, cắn ba tôi một cái, ba tôi trong lúc tức giận đã đánh chết nó. Mẹ tôi nghe ba tôi bị rắn cắn thì vội vã đưa thuốc giải độc rắn đến, đang đi trên đường núi thì bị một con rắn to bằng eo người quấn lấy chân, lập tức động thai sinh non. Lúc sinh tôi ra, lũ rắn bò xung quanh, đầu rắn nửa ngẩng, khè khè thè lưỡi với mẹ tôi, như đang thét gào, lại giống đang cúng bái. Thầy phong thủy dời mộ cho nhà tôi thấy thế ngay cả tiền cũng không lấy, chạy trốn, còn dọn khỏi trấn của chúng tôi. Đêm đó mưa rơi xối xả, một tia chớp đánh xuống mộ tổ vừa mới dời của nhà tôi, con rắn lớn bị ba tôi đánh chết kia cũng biến mất. Ba tôi…
Chương 250: 250: Tôi Tự Mình Tới
Xà Đại NhânTác giả: Giang HàTruyện Dị Năng, Truyện Huyền HuyễnNgày tôi sinh ra, ba mẹ tôi đang dời mộ tổ ở quê, lúc chuyển quan tài thì phát hiện một con rắn lớn to bằng cái bát nhỏ, đầu có bọc đen, da rắn biến thành màu trắng, đang lột loang lổ. Lúc đo thầy phong thủy đã nói con rắn này trên đầu có bọc, da trở nên trắng, là muốn lột xác hóa giao long. Ba tôi muốn bắt con rắn này ngâm rượu, ai ngờ con rắn này lúc đang lột da vẫn rất dữ, cắn ba tôi một cái, ba tôi trong lúc tức giận đã đánh chết nó. Mẹ tôi nghe ba tôi bị rắn cắn thì vội vã đưa thuốc giải độc rắn đến, đang đi trên đường núi thì bị một con rắn to bằng eo người quấn lấy chân, lập tức động thai sinh non. Lúc sinh tôi ra, lũ rắn bò xung quanh, đầu rắn nửa ngẩng, khè khè thè lưỡi với mẹ tôi, như đang thét gào, lại giống đang cúng bái. Thầy phong thủy dời mộ cho nhà tôi thấy thế ngay cả tiền cũng không lấy, chạy trốn, còn dọn khỏi trấn của chúng tôi. Đêm đó mưa rơi xối xả, một tia chớp đánh xuống mộ tổ vừa mới dời của nhà tôi, con rắn lớn bị ba tôi đánh chết kia cũng biến mất. Ba tôi… Tôi cầm thẳng bát canh đậu phụ trạch, đi đến bên cạnh quan tài của Long Duy kiên định đưa cho cô ấy: "Nó có kèm theo một lá bùa phép, nên bị thổi lạnh.Cô có thể sưởi ấm nó bằng bùa chú."“Ừ.” Long Duy cầm trên tay khẽ nhúc nhích, bát canh nguội lạnh lập tức trở nên ướt át.Cô ấy ngửi nó một cách say sưa, phả lên đôi môi hồng, sau đó cô ấy cẩn thận nhấp một ngụm, mắt cô ta sáng lên ngay lập tức.Tôi mềm mại dựa vào mép quan tài trắng, say sưa nhìn cô ấy uống thêm một ngụm, dùng ngón tay chạm vào quan tài: "Rất ngon, đúng không?""Ừm, uống ngon thật." Long Duy giọng điệu tràn đầy hài lòng, thè lưỡi rắn đỏ tươi liế m vào trong bát.Lăn miếng đậu hũ vào trong miệng, mím chặt môi, đầy vẻ hài lòng, ừ hai tiếng, liền vội vàng gật nhẹ đầu, ngay cả lời đều nói cũng không nên lời,một ngụm lớn uống canh vào.Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay phủi qua quam tài Bạch Mộc của Long Duy , khẽ nghiêng người sang một bên, nhìn Long Duy nhanh chóng ăn xong canh trong bát.Mặc Dạ hình như vẫn đang chơi game trong điện thoại, Song Đầu Xà không quan tâm đến tôi đang tựa vào quan tài trắng hay là đang tỏ ra thân thiết với Long Duy như vậy, huống chi Long Duy đang ăn thứ tôi mang đến.Dường như đối với những thứ vừa qua này như chưa từng xảy ra, bọn họ không sợ trúng độc hay sao.Trong bát không có bao nhiêu canh, Long Duy uống cạn mấy ngụm, cầm bát có chút không nuối tiếc: "Còn nữa không?"“Không, nhưng có rượu rắn.Mời cô một ly nhé? Tôi cầm bát bước đến bàn gỗ lim trong phòng.Long Duy mím miệng, nhẹ nhàng gõ gõ lên quan tài trắng, trong tay ôm một vò rượu rắn.Đó là một con rắn súp lơ bình thường được ngâm trong đó, và nó là cái bình mà tôi đã từng ngâm trước đó không lâu.Lúc này, con rắn không biết đã chết hẳn chưa, nằm đè lên các dược liệu trong lọ thủy tinh, dù có chọc phá nó cũng không còn nhúc nhích.Long Duy uống liên tiếp mấy ngụm rượu rân trong lọ thủy tinh.Sau khi uống xong, cô ta mới nhìn tôi và nói: "Chính là tối hôm qua lúc ngươi chạy về sau, Song Đầu Xà tìm thấy sau nhà Tần Mễ Bà , lấy rắn làm dẫn, thuốc làm phụ, y dược tốt như vậy, uống thực rất tốt cho cơ thể."Cô ấy đề cập đến chuyện xảy ra đêm qua quá là rõ ràng, như thể người cầm đầu tên xã hội đen giết tôi và A Bảo không phải là cô ấy.Hoặc là đêm qua chỉ là trò săn bắn, kết thúc thì sẽ kết thúc, chưa kết thúc thì lại bắt đầu, mọi người sẽ quên hết chuyện đêm qua.“Thật tốt.” Tôi ngồi vào bàn nhìn Long Duy: “Bát canh đó đi với rượu rắn này cảm thấy rất thoải mái hay sao?
Tôi cầm thẳng bát canh đậu phụ trạch, đi đến bên cạnh quan tài của Long Duy kiên định đưa cho cô ấy: "Nó có kèm theo một lá bùa phép, nên bị thổi lạnh.
Cô có thể sưởi ấm nó bằng bùa chú.
"
“Ừ.
” Long Duy cầm trên tay khẽ nhúc nhích, bát canh nguội lạnh lập tức trở nên ướt át.
Cô ấy ngửi nó một cách say sưa, phả lên đôi môi hồng, sau đó cô ấy cẩn thận nhấp một ngụm, mắt cô ta sáng lên ngay lập tức.
Tôi mềm mại dựa vào mép quan tài trắng, say sưa nhìn cô ấy uống thêm một ngụm, dùng ngón tay chạm vào quan tài: "Rất ngon, đúng không?"
"Ừm, uống ngon thật.
" Long Duy giọng điệu tràn đầy hài lòng, thè lưỡi rắn đỏ tươi liế m vào trong bát.
Lăn miếng đậu hũ vào trong miệng, mím chặt môi, đầy vẻ hài lòng, ừ hai tiếng, liền vội vàng gật nhẹ đầu, ngay cả lời đều nói cũng không nên lời,một ngụm lớn uống canh vào.
Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay phủi qua quam tài Bạch Mộc của Long Duy , khẽ nghiêng người sang một bên, nhìn Long Duy nhanh chóng ăn xong canh trong bát.
Mặc Dạ hình như vẫn đang chơi game trong điện thoại, Song Đầu Xà không quan tâm đến tôi đang tựa vào quan tài trắng hay là đang tỏ ra thân thiết với Long Duy như vậy, huống chi Long Duy đang ăn thứ tôi mang đến.
Dường như đối với những thứ vừa qua này như chưa từng xảy ra, bọn họ không sợ trúng độc hay sao.
Trong bát không có bao nhiêu canh, Long Duy uống cạn mấy ngụm, cầm bát có chút không nuối tiếc: "Còn nữa không?"
“Không, nhưng có rượu rắn.
Mời cô một ly nhé? Tôi cầm bát bước đến bàn gỗ lim trong phòng.
Long Duy mím miệng, nhẹ nhàng gõ gõ lên quan tài trắng, trong tay ôm một vò rượu rắn.
Đó là một con rắn súp lơ bình thường được ngâm trong đó, và nó là cái bình mà tôi đã từng ngâm trước đó không lâu.
Lúc này, con rắn không biết đã chết hẳn chưa, nằm đè lên các dược liệu trong lọ thủy tinh, dù có chọc phá nó cũng không còn nhúc nhích.
Long Duy uống liên tiếp mấy ngụm rượu rân trong lọ thủy tinh.
Sau khi uống xong, cô ta mới nhìn tôi và nói: "Chính là tối hôm qua lúc ngươi chạy về sau, Song Đầu Xà tìm thấy sau nhà Tần Mễ Bà , lấy rắn làm dẫn, thuốc làm phụ, y dược tốt như vậy, uống thực rất tốt cho cơ thể.
"
Cô ấy đề cập đến chuyện xảy ra đêm qua quá là rõ ràng, như thể người cầm đầu tên xã hội đen giết tôi và A Bảo không phải là cô ấy.
Hoặc là đêm qua chỉ là trò săn bắn, kết thúc thì sẽ kết thúc, chưa kết thúc thì lại bắt đầu, mọi người sẽ quên hết chuyện đêm qua.
“Thật tốt.
” Tôi ngồi vào bàn nhìn Long Duy: “Bát canh đó đi với rượu rắn này cảm thấy rất thoải mái hay sao?
Xà Đại NhânTác giả: Giang HàTruyện Dị Năng, Truyện Huyền HuyễnNgày tôi sinh ra, ba mẹ tôi đang dời mộ tổ ở quê, lúc chuyển quan tài thì phát hiện một con rắn lớn to bằng cái bát nhỏ, đầu có bọc đen, da rắn biến thành màu trắng, đang lột loang lổ. Lúc đo thầy phong thủy đã nói con rắn này trên đầu có bọc, da trở nên trắng, là muốn lột xác hóa giao long. Ba tôi muốn bắt con rắn này ngâm rượu, ai ngờ con rắn này lúc đang lột da vẫn rất dữ, cắn ba tôi một cái, ba tôi trong lúc tức giận đã đánh chết nó. Mẹ tôi nghe ba tôi bị rắn cắn thì vội vã đưa thuốc giải độc rắn đến, đang đi trên đường núi thì bị một con rắn to bằng eo người quấn lấy chân, lập tức động thai sinh non. Lúc sinh tôi ra, lũ rắn bò xung quanh, đầu rắn nửa ngẩng, khè khè thè lưỡi với mẹ tôi, như đang thét gào, lại giống đang cúng bái. Thầy phong thủy dời mộ cho nhà tôi thấy thế ngay cả tiền cũng không lấy, chạy trốn, còn dọn khỏi trấn của chúng tôi. Đêm đó mưa rơi xối xả, một tia chớp đánh xuống mộ tổ vừa mới dời của nhà tôi, con rắn lớn bị ba tôi đánh chết kia cũng biến mất. Ba tôi… Tôi cầm thẳng bát canh đậu phụ trạch, đi đến bên cạnh quan tài của Long Duy kiên định đưa cho cô ấy: "Nó có kèm theo một lá bùa phép, nên bị thổi lạnh.Cô có thể sưởi ấm nó bằng bùa chú."“Ừ.” Long Duy cầm trên tay khẽ nhúc nhích, bát canh nguội lạnh lập tức trở nên ướt át.Cô ấy ngửi nó một cách say sưa, phả lên đôi môi hồng, sau đó cô ấy cẩn thận nhấp một ngụm, mắt cô ta sáng lên ngay lập tức.Tôi mềm mại dựa vào mép quan tài trắng, say sưa nhìn cô ấy uống thêm một ngụm, dùng ngón tay chạm vào quan tài: "Rất ngon, đúng không?""Ừm, uống ngon thật." Long Duy giọng điệu tràn đầy hài lòng, thè lưỡi rắn đỏ tươi liế m vào trong bát.Lăn miếng đậu hũ vào trong miệng, mím chặt môi, đầy vẻ hài lòng, ừ hai tiếng, liền vội vàng gật nhẹ đầu, ngay cả lời đều nói cũng không nên lời,một ngụm lớn uống canh vào.Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay phủi qua quam tài Bạch Mộc của Long Duy , khẽ nghiêng người sang một bên, nhìn Long Duy nhanh chóng ăn xong canh trong bát.Mặc Dạ hình như vẫn đang chơi game trong điện thoại, Song Đầu Xà không quan tâm đến tôi đang tựa vào quan tài trắng hay là đang tỏ ra thân thiết với Long Duy như vậy, huống chi Long Duy đang ăn thứ tôi mang đến.Dường như đối với những thứ vừa qua này như chưa từng xảy ra, bọn họ không sợ trúng độc hay sao.Trong bát không có bao nhiêu canh, Long Duy uống cạn mấy ngụm, cầm bát có chút không nuối tiếc: "Còn nữa không?"“Không, nhưng có rượu rắn.Mời cô một ly nhé? Tôi cầm bát bước đến bàn gỗ lim trong phòng.Long Duy mím miệng, nhẹ nhàng gõ gõ lên quan tài trắng, trong tay ôm một vò rượu rắn.Đó là một con rắn súp lơ bình thường được ngâm trong đó, và nó là cái bình mà tôi đã từng ngâm trước đó không lâu.Lúc này, con rắn không biết đã chết hẳn chưa, nằm đè lên các dược liệu trong lọ thủy tinh, dù có chọc phá nó cũng không còn nhúc nhích.Long Duy uống liên tiếp mấy ngụm rượu rân trong lọ thủy tinh.Sau khi uống xong, cô ta mới nhìn tôi và nói: "Chính là tối hôm qua lúc ngươi chạy về sau, Song Đầu Xà tìm thấy sau nhà Tần Mễ Bà , lấy rắn làm dẫn, thuốc làm phụ, y dược tốt như vậy, uống thực rất tốt cho cơ thể."Cô ấy đề cập đến chuyện xảy ra đêm qua quá là rõ ràng, như thể người cầm đầu tên xã hội đen giết tôi và A Bảo không phải là cô ấy.Hoặc là đêm qua chỉ là trò săn bắn, kết thúc thì sẽ kết thúc, chưa kết thúc thì lại bắt đầu, mọi người sẽ quên hết chuyện đêm qua.“Thật tốt.” Tôi ngồi vào bàn nhìn Long Duy: “Bát canh đó đi với rượu rắn này cảm thấy rất thoải mái hay sao?