Tác giả:

“Bek Ji… Chúng ta từ biệt ở đây đi!” Tại châu Úc, ở chính giữa trạm gác dưới đáy biển mà mọi người đều phải hướng tới, một nam một nữ đứng đó. Ánh mắt sâu thẳm của cô gái dán chặt vào người đàn ông trước mặt, một lát sau mới nhìn sang hướng khác, bờ môi cắn nhẹ, rõ ràng là rất lưu luyến. Đó là một cô gái có chỗ đứng trong thương nghiệp, cao một mét bảy mươi ba, hoàn toàn có thể xưng là người đẹp. Dáng người bốc lửa, mái tóc xoăn sóng lớn tỏa sáng lấp lánh. Bên dưới chiếc váy ngắn màu vàng nhạt là cặp đùi thon dài, dáng người hoàn mỹ kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, bất cứ một điểm nào cũng phơi bày ra sự cao quý và chững chạc của cô ấy, nhất là đôi môi căng mọng, như đang dụ dỗ người ta. Người đàn ông được gọi là “Bek Ji” có ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng, như không có tiêu điểm cụ thể, đồng thời cũng sâu thẳm và phẳng lặng, như một cái hang không đáy, khiến người ta không nhìn ra được độ sâu của nó. Mái tóc đen xõa bên tai, trên tai phát ra tia sáng màu lam mờ ảo, đẹp trai đến mức người…

Chương 764: Tạm Thời Không Thể Quấy Rầy Được

Huyết Lang Báo ThùTác giả: Âu DươngTruyện Gia Đấu“Bek Ji… Chúng ta từ biệt ở đây đi!” Tại châu Úc, ở chính giữa trạm gác dưới đáy biển mà mọi người đều phải hướng tới, một nam một nữ đứng đó. Ánh mắt sâu thẳm của cô gái dán chặt vào người đàn ông trước mặt, một lát sau mới nhìn sang hướng khác, bờ môi cắn nhẹ, rõ ràng là rất lưu luyến. Đó là một cô gái có chỗ đứng trong thương nghiệp, cao một mét bảy mươi ba, hoàn toàn có thể xưng là người đẹp. Dáng người bốc lửa, mái tóc xoăn sóng lớn tỏa sáng lấp lánh. Bên dưới chiếc váy ngắn màu vàng nhạt là cặp đùi thon dài, dáng người hoàn mỹ kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, bất cứ một điểm nào cũng phơi bày ra sự cao quý và chững chạc của cô ấy, nhất là đôi môi căng mọng, như đang dụ dỗ người ta. Người đàn ông được gọi là “Bek Ji” có ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng, như không có tiêu điểm cụ thể, đồng thời cũng sâu thẳm và phẳng lặng, như một cái hang không đáy, khiến người ta không nhìn ra được độ sâu của nó. Mái tóc đen xõa bên tai, trên tai phát ra tia sáng màu lam mờ ảo, đẹp trai đến mức người… Tốc độ ấy khiến đám Tây Môn Kiếm líu lưỡi.Nếu vừa rồi Lãnh Lạc không dừng tay, không biết bọn họ sẽ thế nào nữa.Công phu của Lãnh Lạc quả là đáng sợ."Sư tỷ, bọn em có chuyện gấp cần tìm lão đại, anh ấy đâu rồi?", không thấy Đông Phương Hạ đâu, An Nhiên nhìn ra phía sau Lãnh Lạc.Trông thấy ánh mắt lo lắng của đám Tây Môn Kiếm, Lãnh Lạc hơi do dự: "Anh ấy đang luyện công, tạm thời không thể quấy rầy được"."Vậy bao giờ cậu chủ mới có thời gian?", Tây Môn Kiếm vội hô lên."Không biết".Nghe thấy câu trả lời ấy, Tây Môn Kiếm nhíu mày, nói với Trương Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tình thế cấp bách, không thể đợi cậu chủ được nữa.Anh lập tức về Yên Kinh chỉ huy ngay, nhất định phải ngăn chặn Thanh Bang, không được để bọn họ tới phía bắc"."Được, nơi này giao cho các anh"."Nhớ phải cẩn thận đấy, Vũ Trạch".Bạch Vỹ nhắc nhở một tiếng, Trương Vũ Trạch gật đầu.Sau đó, An Nhiên dẫn anh ta vội vã xuống núi."Tây Môn Kiếm, có chuyện gì vậy hả?", vốn Lãnh Lạc không muốn hỏi, nhưng chuyện của Đông Phương Hạ cũng là chuyện của cô ấy, cô ấy không thể không hỏi tới.Nửa tháng qua, đám Tây Môn Kiếm luyện công ở Điêu Cốc, cứ mấy ngày là lại nhìn thấy cô ấy mang đồ hộp tới, nên cũng biết là cô ấy ở bên cạnh cậu chủ.Nhưng bọn họ không ngờ là Đông Phương Hạ lại luyện công ở đây.Lãnh Lạc ở bên cạnh cậu chủ nửa tháng để canh gác cho cậu chủ luyện công, đã thế còn thân quen với lão tổ tông, thôi thì cứ nói thật vậy."Năm ngày trước, chúng tôi nhận được tin từ đường chủ Dạ Phong thuộc Chu Tước Đường ở Yên Kinh, nói là Thanh Bang ở phía nam biết mấy cao thủ của Thanh Bang chúng ta không ở Yên Kinh, nên đã hạ lệnh cho ba đường tấn công Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường của Lang Quân.Lúc ấy chúng tôi bảo Dạ Phong truyền lệnh cho Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường bảo vệ địa bàn của mình.Ai ngờ mới năm ngày mà Thanh Bang đã vượt qua đường ranh giới giữa hai miền nam bắc, đánh tới địa bàn của Lang Quân chúng ta.Tình hình chiến đấu đang căng thẳng lắm".Biết chuyện Thanh Bang ở phía nam tấn công Lang Quân, Lãnh Lạc suy tư giây lát rồi hỏi: "Trong Lang Quân, có bao nhiêu người biết chuyện Bek Ji rời khỏi Yên Kinh để tới châu Úc?""Ngoài những người tới đây thì còn có Dạ Ảnh, Dạ Phong, Trình Thành ở Yên Kinh.À phải rồi, trước khi đi, chúng tôi còn nói với hai đường chủ của Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường ở khu vực Hoàng Hà là phải bảo vệ địa bàn trong lúc chúng tôi vắng mặt".Nghe vậy, Lãnh Lạc nhíu mày lại, gật đầu nói: "Tôi biết rồi.Bây giờ không thể quấy rầy Bek Ji được, chuyện ở Yên Kinh như thế thì các anh cũng chẳng yên tâm luyện công được đâu, tạm thời xuống núi chờ đi"."Được.Cô Lãnh, cậu chủ nhà tôi phải làm phiền cô rồi", đám Tây Môn Kiếm nhìn thoáng qua cửa hang rồi quay người xuống núi.Nhìn theo bóng ba người Tây Môn Kiếm, Lãnh Lạc rơi vào sự trầm tư.Chuyện Bek Ji rời khỏi Lang Quân chỉ có những thành viên nòng cốt trong Lang Quân biết, sao Thanh Bang lại biết chuyện này? Mặc dù trong Thanh Bang có người của đại trưởng lão, nhưng cũng không thể điều tra ra hành tung của Đông Phương Hạ nhanh đến thế được..

Tốc độ ấy khiến đám Tây Môn Kiếm líu lưỡi.

Nếu vừa rồi Lãnh Lạc không dừng tay, không biết bọn họ sẽ thế nào nữa.

Công phu của Lãnh Lạc quả là đáng sợ.

"Sư tỷ, bọn em có chuyện gấp cần tìm lão đại, anh ấy đâu rồi?", không thấy Đông Phương Hạ đâu, An Nhiên nhìn ra phía sau Lãnh Lạc.

Trông thấy ánh mắt lo lắng của đám Tây Môn Kiếm, Lãnh Lạc hơi do dự: "Anh ấy đang luyện công, tạm thời không thể quấy rầy được".

"Vậy bao giờ cậu chủ mới có thời gian?", Tây Môn Kiếm vội hô lên.

"Không biết".

Nghe thấy câu trả lời ấy, Tây Môn Kiếm nhíu mày, nói với Trương Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tình thế cấp bách, không thể đợi cậu chủ được nữa.

Anh lập tức về Yên Kinh chỉ huy ngay, nhất định phải ngăn chặn Thanh Bang, không được để bọn họ tới phía bắc".

"Được, nơi này giao cho các anh".

"Nhớ phải cẩn thận đấy, Vũ Trạch".

Bạch Vỹ nhắc nhở một tiếng, Trương Vũ Trạch gật đầu.

Sau đó, An Nhiên dẫn anh ta vội vã xuống núi.

"Tây Môn Kiếm, có chuyện gì vậy hả?", vốn Lãnh Lạc không muốn hỏi, nhưng chuyện của Đông Phương Hạ cũng là chuyện của cô ấy, cô ấy không thể không hỏi tới.

Nửa tháng qua, đám Tây Môn Kiếm luyện công ở Điêu Cốc, cứ mấy ngày là lại nhìn thấy cô ấy mang đồ hộp tới, nên cũng biết là cô ấy ở bên cạnh cậu chủ.

Nhưng bọn họ không ngờ là Đông Phương Hạ lại luyện công ở đây.

Lãnh Lạc ở bên cạnh cậu chủ nửa tháng để canh gác cho cậu chủ luyện công, đã thế còn thân quen với lão tổ tông, thôi thì cứ nói thật vậy.

"Năm ngày trước, chúng tôi nhận được tin từ đường chủ Dạ Phong thuộc Chu Tước Đường ở Yên Kinh, nói là Thanh Bang ở phía nam biết mấy cao thủ của Thanh Bang chúng ta không ở Yên Kinh, nên đã hạ lệnh cho ba đường tấn công Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường của Lang Quân.

Lúc ấy chúng tôi bảo Dạ Phong truyền lệnh cho Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường bảo vệ địa bàn của mình.

Ai ngờ mới năm ngày mà Thanh Bang đã vượt qua đường ranh giới giữa hai miền nam bắc, đánh tới địa bàn của Lang Quân chúng ta.

Tình hình chiến đấu đang căng thẳng lắm".

Biết chuyện Thanh Bang ở phía nam tấn công Lang Quân, Lãnh Lạc suy tư giây lát rồi hỏi: "Trong Lang Quân, có bao nhiêu người biết chuyện Bek Ji rời khỏi Yên Kinh để tới châu Úc?"

"Ngoài những người tới đây thì còn có Dạ Ảnh, Dạ Phong, Trình Thành ở Yên Kinh.

À phải rồi, trước khi đi, chúng tôi còn nói với hai đường chủ của Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường ở khu vực Hoàng Hà là phải bảo vệ địa bàn trong lúc chúng tôi vắng mặt".

Nghe vậy, Lãnh Lạc nhíu mày lại, gật đầu nói: "Tôi biết rồi.

Bây giờ không thể quấy rầy Bek Ji được, chuyện ở Yên Kinh như thế thì các anh cũng chẳng yên tâm luyện công được đâu, tạm thời xuống núi chờ đi".

"Được.

Cô Lãnh, cậu chủ nhà tôi phải làm phiền cô rồi", đám Tây Môn Kiếm nhìn thoáng qua cửa hang rồi quay người xuống núi.

Nhìn theo bóng ba người Tây Môn Kiếm, Lãnh Lạc rơi vào sự trầm tư.

Chuyện Bek Ji rời khỏi Lang Quân chỉ có những thành viên nòng cốt trong Lang Quân biết, sao Thanh Bang lại biết chuyện này? Mặc dù trong Thanh Bang có người của đại trưởng lão, nhưng cũng không thể điều tra ra hành tung của Đông Phương Hạ nhanh đến thế được.

.

Huyết Lang Báo ThùTác giả: Âu DươngTruyện Gia Đấu“Bek Ji… Chúng ta từ biệt ở đây đi!” Tại châu Úc, ở chính giữa trạm gác dưới đáy biển mà mọi người đều phải hướng tới, một nam một nữ đứng đó. Ánh mắt sâu thẳm của cô gái dán chặt vào người đàn ông trước mặt, một lát sau mới nhìn sang hướng khác, bờ môi cắn nhẹ, rõ ràng là rất lưu luyến. Đó là một cô gái có chỗ đứng trong thương nghiệp, cao một mét bảy mươi ba, hoàn toàn có thể xưng là người đẹp. Dáng người bốc lửa, mái tóc xoăn sóng lớn tỏa sáng lấp lánh. Bên dưới chiếc váy ngắn màu vàng nhạt là cặp đùi thon dài, dáng người hoàn mỹ kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, bất cứ một điểm nào cũng phơi bày ra sự cao quý và chững chạc của cô ấy, nhất là đôi môi căng mọng, như đang dụ dỗ người ta. Người đàn ông được gọi là “Bek Ji” có ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng, như không có tiêu điểm cụ thể, đồng thời cũng sâu thẳm và phẳng lặng, như một cái hang không đáy, khiến người ta không nhìn ra được độ sâu của nó. Mái tóc đen xõa bên tai, trên tai phát ra tia sáng màu lam mờ ảo, đẹp trai đến mức người… Tốc độ ấy khiến đám Tây Môn Kiếm líu lưỡi.Nếu vừa rồi Lãnh Lạc không dừng tay, không biết bọn họ sẽ thế nào nữa.Công phu của Lãnh Lạc quả là đáng sợ."Sư tỷ, bọn em có chuyện gấp cần tìm lão đại, anh ấy đâu rồi?", không thấy Đông Phương Hạ đâu, An Nhiên nhìn ra phía sau Lãnh Lạc.Trông thấy ánh mắt lo lắng của đám Tây Môn Kiếm, Lãnh Lạc hơi do dự: "Anh ấy đang luyện công, tạm thời không thể quấy rầy được"."Vậy bao giờ cậu chủ mới có thời gian?", Tây Môn Kiếm vội hô lên."Không biết".Nghe thấy câu trả lời ấy, Tây Môn Kiếm nhíu mày, nói với Trương Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tình thế cấp bách, không thể đợi cậu chủ được nữa.Anh lập tức về Yên Kinh chỉ huy ngay, nhất định phải ngăn chặn Thanh Bang, không được để bọn họ tới phía bắc"."Được, nơi này giao cho các anh"."Nhớ phải cẩn thận đấy, Vũ Trạch".Bạch Vỹ nhắc nhở một tiếng, Trương Vũ Trạch gật đầu.Sau đó, An Nhiên dẫn anh ta vội vã xuống núi."Tây Môn Kiếm, có chuyện gì vậy hả?", vốn Lãnh Lạc không muốn hỏi, nhưng chuyện của Đông Phương Hạ cũng là chuyện của cô ấy, cô ấy không thể không hỏi tới.Nửa tháng qua, đám Tây Môn Kiếm luyện công ở Điêu Cốc, cứ mấy ngày là lại nhìn thấy cô ấy mang đồ hộp tới, nên cũng biết là cô ấy ở bên cạnh cậu chủ.Nhưng bọn họ không ngờ là Đông Phương Hạ lại luyện công ở đây.Lãnh Lạc ở bên cạnh cậu chủ nửa tháng để canh gác cho cậu chủ luyện công, đã thế còn thân quen với lão tổ tông, thôi thì cứ nói thật vậy."Năm ngày trước, chúng tôi nhận được tin từ đường chủ Dạ Phong thuộc Chu Tước Đường ở Yên Kinh, nói là Thanh Bang ở phía nam biết mấy cao thủ của Thanh Bang chúng ta không ở Yên Kinh, nên đã hạ lệnh cho ba đường tấn công Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường của Lang Quân.Lúc ấy chúng tôi bảo Dạ Phong truyền lệnh cho Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường bảo vệ địa bàn của mình.Ai ngờ mới năm ngày mà Thanh Bang đã vượt qua đường ranh giới giữa hai miền nam bắc, đánh tới địa bàn của Lang Quân chúng ta.Tình hình chiến đấu đang căng thẳng lắm".Biết chuyện Thanh Bang ở phía nam tấn công Lang Quân, Lãnh Lạc suy tư giây lát rồi hỏi: "Trong Lang Quân, có bao nhiêu người biết chuyện Bek Ji rời khỏi Yên Kinh để tới châu Úc?""Ngoài những người tới đây thì còn có Dạ Ảnh, Dạ Phong, Trình Thành ở Yên Kinh.À phải rồi, trước khi đi, chúng tôi còn nói với hai đường chủ của Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường ở khu vực Hoàng Hà là phải bảo vệ địa bàn trong lúc chúng tôi vắng mặt".Nghe vậy, Lãnh Lạc nhíu mày lại, gật đầu nói: "Tôi biết rồi.Bây giờ không thể quấy rầy Bek Ji được, chuyện ở Yên Kinh như thế thì các anh cũng chẳng yên tâm luyện công được đâu, tạm thời xuống núi chờ đi"."Được.Cô Lãnh, cậu chủ nhà tôi phải làm phiền cô rồi", đám Tây Môn Kiếm nhìn thoáng qua cửa hang rồi quay người xuống núi.Nhìn theo bóng ba người Tây Môn Kiếm, Lãnh Lạc rơi vào sự trầm tư.Chuyện Bek Ji rời khỏi Lang Quân chỉ có những thành viên nòng cốt trong Lang Quân biết, sao Thanh Bang lại biết chuyện này? Mặc dù trong Thanh Bang có người của đại trưởng lão, nhưng cũng không thể điều tra ra hành tung của Đông Phương Hạ nhanh đến thế được..

Chương 764: Tạm Thời Không Thể Quấy Rầy Được