Tác giả:

“Bek Ji… Chúng ta từ biệt ở đây đi!” Tại châu Úc, ở chính giữa trạm gác dưới đáy biển mà mọi người đều phải hướng tới, một nam một nữ đứng đó. Ánh mắt sâu thẳm của cô gái dán chặt vào người đàn ông trước mặt, một lát sau mới nhìn sang hướng khác, bờ môi cắn nhẹ, rõ ràng là rất lưu luyến. Đó là một cô gái có chỗ đứng trong thương nghiệp, cao một mét bảy mươi ba, hoàn toàn có thể xưng là người đẹp. Dáng người bốc lửa, mái tóc xoăn sóng lớn tỏa sáng lấp lánh. Bên dưới chiếc váy ngắn màu vàng nhạt là cặp đùi thon dài, dáng người hoàn mỹ kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, bất cứ một điểm nào cũng phơi bày ra sự cao quý và chững chạc của cô ấy, nhất là đôi môi căng mọng, như đang dụ dỗ người ta. Người đàn ông được gọi là “Bek Ji” có ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng, như không có tiêu điểm cụ thể, đồng thời cũng sâu thẳm và phẳng lặng, như một cái hang không đáy, khiến người ta không nhìn ra được độ sâu của nó. Mái tóc đen xõa bên tai, trên tai phát ra tia sáng màu lam mờ ảo, đẹp trai đến mức người…

Chương 792: Không Biết Là Đi Làm Gì

Huyết Lang Báo ThùTác giả: Âu DươngTruyện Gia Đấu“Bek Ji… Chúng ta từ biệt ở đây đi!” Tại châu Úc, ở chính giữa trạm gác dưới đáy biển mà mọi người đều phải hướng tới, một nam một nữ đứng đó. Ánh mắt sâu thẳm của cô gái dán chặt vào người đàn ông trước mặt, một lát sau mới nhìn sang hướng khác, bờ môi cắn nhẹ, rõ ràng là rất lưu luyến. Đó là một cô gái có chỗ đứng trong thương nghiệp, cao một mét bảy mươi ba, hoàn toàn có thể xưng là người đẹp. Dáng người bốc lửa, mái tóc xoăn sóng lớn tỏa sáng lấp lánh. Bên dưới chiếc váy ngắn màu vàng nhạt là cặp đùi thon dài, dáng người hoàn mỹ kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, bất cứ một điểm nào cũng phơi bày ra sự cao quý và chững chạc của cô ấy, nhất là đôi môi căng mọng, như đang dụ dỗ người ta. Người đàn ông được gọi là “Bek Ji” có ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng, như không có tiêu điểm cụ thể, đồng thời cũng sâu thẳm và phẳng lặng, như một cái hang không đáy, khiến người ta không nhìn ra được độ sâu của nó. Mái tóc đen xõa bên tai, trên tai phát ra tia sáng màu lam mờ ảo, đẹp trai đến mức người… Không chỉ có thế, Lãnh Lạc còn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toát ra từ người Đông Phương Hạ, chẳng qua luồng khí ấy quá nhẹ, người bình thường không thể phát hiện ra được.Kỳ lạ thật!Men theo con đường núi khúc khuỷu, hai tiếng sau, Đông Phương Hạ và Lãnh Lạc tới giao lộ để lên núi trong trang viên nhà họ Bek.Nhìn thấy Đông Phương Hạ, đám vệ sĩ chỉ cúi người chứ không tiến lên chào hỏi, nhưng tin Đông Phương Hạ xuống núi nhanh chóng được truyền tới chỗ của ông cụ Bek Hua Rong.Biết Bek Ji xuống núi, Bek Hua Rong ngẫm nghĩ rồi một mình về phòng làm việc của mình, không biết là đi làm gì.Đông Phương Hạ không đi tìm ông cụ Bek ngay, mà dẫn Lãnh Lạc tới biệt thự của mình.Đẩy cánh cửa biệt thự ra, Đông Phương Hạ thấy cách trang hoàng bên trong vẫn giống hệt lúc anh đi, đến cả những món đồ trang trí nhỏ cũng không đổi chỗ.Anh biết là do Bek Er làm.Sau khi bảo Lãnh Lạc ngồi xuống, Đông Phương Hạ mang bộ vest mà anh đã để trong phòng ngủ rất lâu rồi vào phòng tắm.Lãnh Lạc ngồi trên ghế sô pha đắt tiền, nhìn Đông Phương Hạ đi vào phòng tắm, sau đó nghe thấy tiếng nước ồ ạt chảy ra.Cô ấy không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cho rằng đó là biểu hiện chứng tỏ anh đang khó chịu.Cầm điều khiển từ xa trên bàn trà thủy tinh, Lãnh Lạc bật ti vi lên, ngồi xem một mình.Không bao lâu sau, cô ấy đang định nghỉ một lát thì mấy tiếng bước chân vang lên.Bất kể lúc nào, Lãnh Lạc cũng không thả lỏng cảnh giác, cho dù nơi này là nhà họ Bek.Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cô ấy lập tức nhìn về phía đó.Một lát sau, mấy bóng người không mấy quen thuộc lọt vào tầm mắt của Lãnh Lạc.Trông thấy ba người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến, Lãnh Lạc mời rời cặp mắt lạnh lùng của mình đi.Tây Môn Kiếm đã nghe vệ sĩ nói là cậu chủ nhà mình xuống núi rồi.Biết cậu chủ đang ở biệt thự, bọn họ lập tức tới ngay, bởi vì bọn họ phải báo cáo chuyện bên nước Z cho anh biết.Ở nhà họ Bek, cho dù Tây Môn Kiếm là hộ vệ thân cận của Đông Phương Hạ thì cũng không thể tự tiện xông vào biệt thự của anh, trừ khi có việc cấp bách.Sau khi đi vào, nhìn thấy Lãnh Lạc đang ở đây, trong phòng tắm lại có tiếng nước vọng ra, đám Tây Môn Kiếm hơi sửng sốt, sau đó hỏi:"Cô Lãnh, cậu chủ đang tắm à?"Lãnh Lạc hờ hững gật đầu.Thấy thế, Tây Môn Kiếm nhìn về phía phòng tắm, bảo Bạch Vỹ và Vương Thiến Thiến ngồi xuống, cùng chờ Đông Phương Hạ.Nhìn thấy Lãnh Lạc, Vương Thiến Thiến không khỏi lạnh cả người.Cô ta ngồi xuống, nhưng không tự nhiên chút nào, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lãnh Lạc.May mà Lãnh Lạc đang xem ti vi, nếu không thì cô ta đã sợ đến đơ người luôn rồi.Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ cũng rất dè chừng Lãnh Lạc.Cho dù bọn họ dùng nội công thì cũng không chống lại được sát khí lạnh lẽo trên người Lãnh Lạc.Tây Môn Kiếm chỉ tò mò không biết cậu chủ nhà mình có quan hệ thế nào với cô ấy.Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì Lãnh Lạc biết lão tổ tông?.

Không chỉ có thế, Lãnh Lạc còn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toát ra từ người Đông Phương Hạ, chẳng qua luồng khí ấy quá nhẹ, người bình thường không thể phát hiện ra được.

Kỳ lạ thật!

Men theo con đường núi khúc khuỷu, hai tiếng sau, Đông Phương Hạ và Lãnh Lạc tới giao lộ để lên núi trong trang viên nhà họ Bek.

Nhìn thấy Đông Phương Hạ, đám vệ sĩ chỉ cúi người chứ không tiến lên chào hỏi, nhưng tin Đông Phương Hạ xuống núi nhanh chóng được truyền tới chỗ của ông cụ Bek Hua Rong.

Biết Bek Ji xuống núi, Bek Hua Rong ngẫm nghĩ rồi một mình về phòng làm việc của mình, không biết là đi làm gì.

Đông Phương Hạ không đi tìm ông cụ Bek ngay, mà dẫn Lãnh Lạc tới biệt thự của mình.

Đẩy cánh cửa biệt thự ra, Đông Phương Hạ thấy cách trang hoàng bên trong vẫn giống hệt lúc anh đi, đến cả những món đồ trang trí nhỏ cũng không đổi chỗ.

Anh biết là do Bek Er làm.

Sau khi bảo Lãnh Lạc ngồi xuống, Đông Phương Hạ mang bộ vest mà anh đã để trong phòng ngủ rất lâu rồi vào phòng tắm.

Lãnh Lạc ngồi trên ghế sô pha đắt tiền, nhìn Đông Phương Hạ đi vào phòng tắm, sau đó nghe thấy tiếng nước ồ ạt chảy ra.

Cô ấy không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cho rằng đó là biểu hiện chứng tỏ anh đang khó chịu.

Cầm điều khiển từ xa trên bàn trà thủy tinh, Lãnh Lạc bật ti vi lên, ngồi xem một mình.

Không bao lâu sau, cô ấy đang định nghỉ một lát thì mấy tiếng bước chân vang lên.

Bất kể lúc nào, Lãnh Lạc cũng không thả lỏng cảnh giác, cho dù nơi này là nhà họ Bek.

Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cô ấy lập tức nhìn về phía đó.

Một lát sau, mấy bóng người không mấy quen thuộc lọt vào tầm mắt của Lãnh Lạc.

Trông thấy ba người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến, Lãnh Lạc mời rời cặp mắt lạnh lùng của mình đi.

Tây Môn Kiếm đã nghe vệ sĩ nói là cậu chủ nhà mình xuống núi rồi.

Biết cậu chủ đang ở biệt thự, bọn họ lập tức tới ngay, bởi vì bọn họ phải báo cáo chuyện bên nước Z cho anh biết.

Ở nhà họ Bek, cho dù Tây Môn Kiếm là hộ vệ thân cận của Đông Phương Hạ thì cũng không thể tự tiện xông vào biệt thự của anh, trừ khi có việc cấp bách.

Sau khi đi vào, nhìn thấy Lãnh Lạc đang ở đây, trong phòng tắm lại có tiếng nước vọng ra, đám Tây Môn Kiếm hơi sửng sốt, sau đó hỏi:

"Cô Lãnh, cậu chủ đang tắm à?"

Lãnh Lạc hờ hững gật đầu.

Thấy thế, Tây Môn Kiếm nhìn về phía phòng tắm, bảo Bạch Vỹ và Vương Thiến Thiến ngồi xuống, cùng chờ Đông Phương Hạ.

Nhìn thấy Lãnh Lạc, Vương Thiến Thiến không khỏi lạnh cả người.

Cô ta ngồi xuống, nhưng không tự nhiên chút nào, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lãnh Lạc.

May mà Lãnh Lạc đang xem ti vi, nếu không thì cô ta đã sợ đến đơ người luôn rồi.

Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ cũng rất dè chừng Lãnh Lạc.

Cho dù bọn họ dùng nội công thì cũng không chống lại được sát khí lạnh lẽo trên người Lãnh Lạc.

Tây Môn Kiếm chỉ tò mò không biết cậu chủ nhà mình có quan hệ thế nào với cô ấy.

Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì Lãnh Lạc biết lão tổ tông?.

Huyết Lang Báo ThùTác giả: Âu DươngTruyện Gia Đấu“Bek Ji… Chúng ta từ biệt ở đây đi!” Tại châu Úc, ở chính giữa trạm gác dưới đáy biển mà mọi người đều phải hướng tới, một nam một nữ đứng đó. Ánh mắt sâu thẳm của cô gái dán chặt vào người đàn ông trước mặt, một lát sau mới nhìn sang hướng khác, bờ môi cắn nhẹ, rõ ràng là rất lưu luyến. Đó là một cô gái có chỗ đứng trong thương nghiệp, cao một mét bảy mươi ba, hoàn toàn có thể xưng là người đẹp. Dáng người bốc lửa, mái tóc xoăn sóng lớn tỏa sáng lấp lánh. Bên dưới chiếc váy ngắn màu vàng nhạt là cặp đùi thon dài, dáng người hoàn mỹ kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, bất cứ một điểm nào cũng phơi bày ra sự cao quý và chững chạc của cô ấy, nhất là đôi môi căng mọng, như đang dụ dỗ người ta. Người đàn ông được gọi là “Bek Ji” có ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng, như không có tiêu điểm cụ thể, đồng thời cũng sâu thẳm và phẳng lặng, như một cái hang không đáy, khiến người ta không nhìn ra được độ sâu của nó. Mái tóc đen xõa bên tai, trên tai phát ra tia sáng màu lam mờ ảo, đẹp trai đến mức người… Không chỉ có thế, Lãnh Lạc còn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toát ra từ người Đông Phương Hạ, chẳng qua luồng khí ấy quá nhẹ, người bình thường không thể phát hiện ra được.Kỳ lạ thật!Men theo con đường núi khúc khuỷu, hai tiếng sau, Đông Phương Hạ và Lãnh Lạc tới giao lộ để lên núi trong trang viên nhà họ Bek.Nhìn thấy Đông Phương Hạ, đám vệ sĩ chỉ cúi người chứ không tiến lên chào hỏi, nhưng tin Đông Phương Hạ xuống núi nhanh chóng được truyền tới chỗ của ông cụ Bek Hua Rong.Biết Bek Ji xuống núi, Bek Hua Rong ngẫm nghĩ rồi một mình về phòng làm việc của mình, không biết là đi làm gì.Đông Phương Hạ không đi tìm ông cụ Bek ngay, mà dẫn Lãnh Lạc tới biệt thự của mình.Đẩy cánh cửa biệt thự ra, Đông Phương Hạ thấy cách trang hoàng bên trong vẫn giống hệt lúc anh đi, đến cả những món đồ trang trí nhỏ cũng không đổi chỗ.Anh biết là do Bek Er làm.Sau khi bảo Lãnh Lạc ngồi xuống, Đông Phương Hạ mang bộ vest mà anh đã để trong phòng ngủ rất lâu rồi vào phòng tắm.Lãnh Lạc ngồi trên ghế sô pha đắt tiền, nhìn Đông Phương Hạ đi vào phòng tắm, sau đó nghe thấy tiếng nước ồ ạt chảy ra.Cô ấy không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cho rằng đó là biểu hiện chứng tỏ anh đang khó chịu.Cầm điều khiển từ xa trên bàn trà thủy tinh, Lãnh Lạc bật ti vi lên, ngồi xem một mình.Không bao lâu sau, cô ấy đang định nghỉ một lát thì mấy tiếng bước chân vang lên.Bất kể lúc nào, Lãnh Lạc cũng không thả lỏng cảnh giác, cho dù nơi này là nhà họ Bek.Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cô ấy lập tức nhìn về phía đó.Một lát sau, mấy bóng người không mấy quen thuộc lọt vào tầm mắt của Lãnh Lạc.Trông thấy ba người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến, Lãnh Lạc mời rời cặp mắt lạnh lùng của mình đi.Tây Môn Kiếm đã nghe vệ sĩ nói là cậu chủ nhà mình xuống núi rồi.Biết cậu chủ đang ở biệt thự, bọn họ lập tức tới ngay, bởi vì bọn họ phải báo cáo chuyện bên nước Z cho anh biết.Ở nhà họ Bek, cho dù Tây Môn Kiếm là hộ vệ thân cận của Đông Phương Hạ thì cũng không thể tự tiện xông vào biệt thự của anh, trừ khi có việc cấp bách.Sau khi đi vào, nhìn thấy Lãnh Lạc đang ở đây, trong phòng tắm lại có tiếng nước vọng ra, đám Tây Môn Kiếm hơi sửng sốt, sau đó hỏi:"Cô Lãnh, cậu chủ đang tắm à?"Lãnh Lạc hờ hững gật đầu.Thấy thế, Tây Môn Kiếm nhìn về phía phòng tắm, bảo Bạch Vỹ và Vương Thiến Thiến ngồi xuống, cùng chờ Đông Phương Hạ.Nhìn thấy Lãnh Lạc, Vương Thiến Thiến không khỏi lạnh cả người.Cô ta ngồi xuống, nhưng không tự nhiên chút nào, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lãnh Lạc.May mà Lãnh Lạc đang xem ti vi, nếu không thì cô ta đã sợ đến đơ người luôn rồi.Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ cũng rất dè chừng Lãnh Lạc.Cho dù bọn họ dùng nội công thì cũng không chống lại được sát khí lạnh lẽo trên người Lãnh Lạc.Tây Môn Kiếm chỉ tò mò không biết cậu chủ nhà mình có quan hệ thế nào với cô ấy.Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì Lãnh Lạc biết lão tổ tông?.

Chương 792: Không Biết Là Đi Làm Gì