Điều hòa không khí phả ra hơi lạnh, từng đợt gió thổi đến cuốn theo mùi vị protein thối rữa nào đó hòa cùng mùi máu tươi, trộn lẫn với mùi nước khử trùng tạo thành một hương thơm tanh ngọt mục rữa quen thuộc.Lục Ngôn Lễ đã sớm quen với cái mùi này, sau khi hắn tạm biệt đồng sự, nhìn thấy đồng sự đi xa còn quay đầu tươi cười với mình liền phất phất tay với người kia, sau đó hắn bước lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.Hắn đội mũ trùm đầu, mang khẩu trang bước vào cửa tàu, dưới chân giẫm trúng một bàn tay tái nhợt đang muốn chen vào bên trong, cảm nhận nó có hơi mềm nát. Hắn không ngừng bước chân, dùng sức đá vật kia ra ngoài một cái, đúng lúc đá nó lên trên tấm biển quảng cáo loang lổ vết rỉ sét ở đối diện.Nữ minh tinh trên biển quảng cáo ôn nhu mỉm cười, khóe môi chậm rãi nhếch đến tận mang tai, trong đôi mắt đang mỉm cười, đôi con ngươi bắt đầu di chuyển xuống nhìn chăm chú vào bàn tay rơi trên chóp mũi mình.Miệng há to, một cái đầu lưỡi đỏ tươi vừa mảnh vừa dài vươn ra, bàn tay nhúc…

Chương 53: Chương 53

[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và TrongTác giả: Vãng Sinh KhuyếtTruyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Xuyên KhôngĐiều hòa không khí phả ra hơi lạnh, từng đợt gió thổi đến cuốn theo mùi vị protein thối rữa nào đó hòa cùng mùi máu tươi, trộn lẫn với mùi nước khử trùng tạo thành một hương thơm tanh ngọt mục rữa quen thuộc.Lục Ngôn Lễ đã sớm quen với cái mùi này, sau khi hắn tạm biệt đồng sự, nhìn thấy đồng sự đi xa còn quay đầu tươi cười với mình liền phất phất tay với người kia, sau đó hắn bước lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.Hắn đội mũ trùm đầu, mang khẩu trang bước vào cửa tàu, dưới chân giẫm trúng một bàn tay tái nhợt đang muốn chen vào bên trong, cảm nhận nó có hơi mềm nát. Hắn không ngừng bước chân, dùng sức đá vật kia ra ngoài một cái, đúng lúc đá nó lên trên tấm biển quảng cáo loang lổ vết rỉ sét ở đối diện.Nữ minh tinh trên biển quảng cáo ôn nhu mỉm cười, khóe môi chậm rãi nhếch đến tận mang tai, trong đôi mắt đang mỉm cười, đôi con ngươi bắt đầu di chuyển xuống nhìn chăm chú vào bàn tay rơi trên chóp mũi mình.Miệng há to, một cái đầu lưỡi đỏ tươi vừa mảnh vừa dài vươn ra, bàn tay nhúc… Làng Hồng Hà không lớn nhưng nhìn rất mới, khắp nơi đều là những toà kiến trúc cổ như điểm thu hút khách du lịch, dọc đường đi bọn họ phát hiện ra bất kể gặp phải người nào, đối phương đều nhiệt tình chào hỏi một tiếng, mà bọn họ cũng phải lần lượt đáp lại, nếu không người nọ tất nhiên sẽ trầm mặt nhìn chăm chú.Nói về các quy tắc ...!Hạ Lâu nhớ lại mấy từ này, cũng như phản ứng của bà chủ, mơ hồ nhận ra điều gì đó.Một con đường lớn chạy từ cổng làng đến cuối làng, mười mấy người đi cùng nhau khá dễ thấy.Hạ Lâu trầm tư không mấy ai chú ý, anh ta cúi đầu, tìm kiếm tin tức về làng Hồng Hà trên mạng.Gần đây trời hơi se lạnh, gió cũng lớn, khiến người ta có chút ớn lạnh.Một trong số họ đang đội mũ, gió thổi mạnh rít lên một tiếng khiến mũ của người nọ rơi ra ngoài, rớt xuống cánh đồng lúa bên cạnh.Những người khác không quan tâm, liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.Người nọ cũng không để ý, cậu ta ngồi xổm ven đường, đưa tay với lấy nhưng không tới bèn tiện tay bẻ một cành cây vớt nhưng cũng vớt không lên.Nhìn trái nhìn phải, thấy nơi này không có nhiều dân làng, cậu ta cẩn thận giẫm lên cánh đồng, đưa tay với lấy.Lấy lại chiếc mũ về tay, cậu ta phủi nhẹ tro bụi rồi đội nó lên đầu mình.Thời điểm muốn bước lên, cậu ta phát hiện hai chân cơ bản không thể rút ra được.thân thể càng ngày càng cứng đờ, bị khống chế nhẹ nhàng trôi dạt về phía giữa ruộng lúa.Rất tiếc, rất tiếc...!Đó là một con ma!Cứu với! Cứu tôi với!!Nhưng cậu ta không thể hét lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia đi xa, không ai ngoảnh đầu lại.Cậu ta mở to hai mắt, có thể cảm giác được lục phủ ngũ tạng của bản thân bị móc sạch...Thẩm Na trong lúc vô tình quay đầu lại, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đếm thầm số người trong lòng bỗng giật mình."Chờ một chút! Thiếu một người! ”Nghe vậy, mọi người lập tức hoảng hốt, dừng lại cẩn thận kiểm kê tại chỗ.Thực sự thiếu một!Đó là ai?Bây giờ mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, quỷ đã bắt đầu xuống tay rồi sao?!Đám đông hơi rối loạn, trong đó có vài người sắc mặt trắng bệch, vì người mất tích kia cũng giống như họ, không nhận được bao trắng của bà chủ!Cậu ta mất tích, hơn phân nửa đã...!Họ cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy sao?Ngay lúc này, một người đàn ông thở hổn hển chạy đến, vẫy tay chào từ xa: “Chờ tôi với! Mọi người đi nhanh thế?”Rõ ràng chính là người vừa mất tích.Những người mới bị bản thân làm giật mình thở phào nhẹ nhõm, anh một câu tôi một câu oán trách."Anh làm gì vậy? Sao lại đến trễ thế này? ”"Đúng vậy! Làm bọn tôi sợ muốn chết.Nào có ai bị tụt lại phía sau chứ?”Người nọ xua tay, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Vừa rồi tôi đau bụng muốn đi vệ sinh, tính sau đó nhanh chóng đuổi theo nên không nói với mọi người.”Bọn họ vừa đi ngang qua một nhà vệ sinh công cộng cách đây không lâu, những người khác nghe vậy cũng không quan tâm nữa, chỉ nhắc nhở nhau không được hành động riêng một mình, nếu đi đâu đó nhất định phải thông báo cho người khác.Thẩm Na đánh giá cậu ta vài lần, trong lòng sinh ra nghi ngờ nhưng lại không nói gì, chỉ yên lặng nuốt lời nói xuống, lúc đi bộ dần dần cách xa một chút..

Làng Hồng Hà không lớn nhưng nhìn rất mới, khắp nơi đều là những toà kiến trúc cổ như điểm thu hút khách du lịch, dọc đường đi bọn họ phát hiện ra bất kể gặp phải người nào, đối phương đều nhiệt tình chào hỏi một tiếng, mà bọn họ cũng phải lần lượt đáp lại, nếu không người nọ tất nhiên sẽ trầm mặt nhìn chăm chú.Nói về các quy tắc ...!Hạ Lâu nhớ lại mấy từ này, cũng như phản ứng của bà chủ, mơ hồ nhận ra điều gì đó.Một con đường lớn chạy từ cổng làng đến cuối làng, mười mấy người đi cùng nhau khá dễ thấy.

Hạ Lâu trầm tư không mấy ai chú ý, anh ta cúi đầu, tìm kiếm tin tức về làng Hồng Hà trên mạng.Gần đây trời hơi se lạnh, gió cũng lớn, khiến người ta có chút ớn lạnh.

Một trong số họ đang đội mũ, gió thổi mạnh rít lên một tiếng khiến mũ của người nọ rơi ra ngoài, rớt xuống cánh đồng lúa bên cạnh.

Những người khác không quan tâm, liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.Người nọ cũng không để ý, cậu ta ngồi xổm ven đường, đưa tay với lấy nhưng không tới bèn tiện tay bẻ một cành cây vớt nhưng cũng vớt không lên.

Nhìn trái nhìn phải, thấy nơi này không có nhiều dân làng, cậu ta cẩn thận giẫm lên cánh đồng, đưa tay với lấy.Lấy lại chiếc mũ về tay, cậu ta phủi nhẹ tro bụi rồi đội nó lên đầu mình.Thời điểm muốn bước lên, cậu ta phát hiện hai chân cơ bản không thể rút ra được.

thân thể càng ngày càng cứng đờ, bị khống chế nhẹ nhàng trôi dạt về phía giữa ruộng lúa.Rất tiếc, rất tiếc...!Đó là một con ma!Cứu với! Cứu tôi với!!Nhưng cậu ta không thể hét lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia đi xa, không ai ngoảnh đầu lại.Cậu ta mở to hai mắt, có thể cảm giác được lục phủ ngũ tạng của bản thân bị móc sạch...Thẩm Na trong lúc vô tình quay đầu lại, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đếm thầm số người trong lòng bỗng giật mình."Chờ một chút! Thiếu một người! ”Nghe vậy, mọi người lập tức hoảng hốt, dừng lại cẩn thận kiểm kê tại chỗ.Thực sự thiếu một!Đó là ai?Bây giờ mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, quỷ đã bắt đầu xuống tay rồi sao?!Đám đông hơi rối loạn, trong đó có vài người sắc mặt trắng bệch, vì người mất tích kia cũng giống như họ, không nhận được bao trắng của bà chủ!Cậu ta mất tích, hơn phân nửa đã...!Họ cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy sao?Ngay lúc này, một người đàn ông thở hổn hển chạy đến, vẫy tay chào từ xa: “Chờ tôi với! Mọi người đi nhanh thế?”Rõ ràng chính là người vừa mất tích.Những người mới bị bản thân làm giật mình thở phào nhẹ nhõm, anh một câu tôi một câu oán trách."Anh làm gì vậy? Sao lại đến trễ thế này? ”"Đúng vậy! Làm bọn tôi sợ muốn chết.

Nào có ai bị tụt lại phía sau chứ?”Người nọ xua tay, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Vừa rồi tôi đau bụng muốn đi vệ sinh, tính sau đó nhanh chóng đuổi theo nên không nói với mọi người.”Bọn họ vừa đi ngang qua một nhà vệ sinh công cộng cách đây không lâu, những người khác nghe vậy cũng không quan tâm nữa, chỉ nhắc nhở nhau không được hành động riêng một mình, nếu đi đâu đó nhất định phải thông báo cho người khác.Thẩm Na đánh giá cậu ta vài lần, trong lòng sinh ra nghi ngờ nhưng lại không nói gì, chỉ yên lặng nuốt lời nói xuống, lúc đi bộ dần dần cách xa một chút..

[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và TrongTác giả: Vãng Sinh KhuyếtTruyện Dị Giới, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Xuyên KhôngĐiều hòa không khí phả ra hơi lạnh, từng đợt gió thổi đến cuốn theo mùi vị protein thối rữa nào đó hòa cùng mùi máu tươi, trộn lẫn với mùi nước khử trùng tạo thành một hương thơm tanh ngọt mục rữa quen thuộc.Lục Ngôn Lễ đã sớm quen với cái mùi này, sau khi hắn tạm biệt đồng sự, nhìn thấy đồng sự đi xa còn quay đầu tươi cười với mình liền phất phất tay với người kia, sau đó hắn bước lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.Hắn đội mũ trùm đầu, mang khẩu trang bước vào cửa tàu, dưới chân giẫm trúng một bàn tay tái nhợt đang muốn chen vào bên trong, cảm nhận nó có hơi mềm nát. Hắn không ngừng bước chân, dùng sức đá vật kia ra ngoài một cái, đúng lúc đá nó lên trên tấm biển quảng cáo loang lổ vết rỉ sét ở đối diện.Nữ minh tinh trên biển quảng cáo ôn nhu mỉm cười, khóe môi chậm rãi nhếch đến tận mang tai, trong đôi mắt đang mỉm cười, đôi con ngươi bắt đầu di chuyển xuống nhìn chăm chú vào bàn tay rơi trên chóp mũi mình.Miệng há to, một cái đầu lưỡi đỏ tươi vừa mảnh vừa dài vươn ra, bàn tay nhúc… Làng Hồng Hà không lớn nhưng nhìn rất mới, khắp nơi đều là những toà kiến trúc cổ như điểm thu hút khách du lịch, dọc đường đi bọn họ phát hiện ra bất kể gặp phải người nào, đối phương đều nhiệt tình chào hỏi một tiếng, mà bọn họ cũng phải lần lượt đáp lại, nếu không người nọ tất nhiên sẽ trầm mặt nhìn chăm chú.Nói về các quy tắc ...!Hạ Lâu nhớ lại mấy từ này, cũng như phản ứng của bà chủ, mơ hồ nhận ra điều gì đó.Một con đường lớn chạy từ cổng làng đến cuối làng, mười mấy người đi cùng nhau khá dễ thấy.Hạ Lâu trầm tư không mấy ai chú ý, anh ta cúi đầu, tìm kiếm tin tức về làng Hồng Hà trên mạng.Gần đây trời hơi se lạnh, gió cũng lớn, khiến người ta có chút ớn lạnh.Một trong số họ đang đội mũ, gió thổi mạnh rít lên một tiếng khiến mũ của người nọ rơi ra ngoài, rớt xuống cánh đồng lúa bên cạnh.Những người khác không quan tâm, liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.Người nọ cũng không để ý, cậu ta ngồi xổm ven đường, đưa tay với lấy nhưng không tới bèn tiện tay bẻ một cành cây vớt nhưng cũng vớt không lên.Nhìn trái nhìn phải, thấy nơi này không có nhiều dân làng, cậu ta cẩn thận giẫm lên cánh đồng, đưa tay với lấy.Lấy lại chiếc mũ về tay, cậu ta phủi nhẹ tro bụi rồi đội nó lên đầu mình.Thời điểm muốn bước lên, cậu ta phát hiện hai chân cơ bản không thể rút ra được.thân thể càng ngày càng cứng đờ, bị khống chế nhẹ nhàng trôi dạt về phía giữa ruộng lúa.Rất tiếc, rất tiếc...!Đó là một con ma!Cứu với! Cứu tôi với!!Nhưng cậu ta không thể hét lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia đi xa, không ai ngoảnh đầu lại.Cậu ta mở to hai mắt, có thể cảm giác được lục phủ ngũ tạng của bản thân bị móc sạch...Thẩm Na trong lúc vô tình quay đầu lại, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đếm thầm số người trong lòng bỗng giật mình."Chờ một chút! Thiếu một người! ”Nghe vậy, mọi người lập tức hoảng hốt, dừng lại cẩn thận kiểm kê tại chỗ.Thực sự thiếu một!Đó là ai?Bây giờ mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, quỷ đã bắt đầu xuống tay rồi sao?!Đám đông hơi rối loạn, trong đó có vài người sắc mặt trắng bệch, vì người mất tích kia cũng giống như họ, không nhận được bao trắng của bà chủ!Cậu ta mất tích, hơn phân nửa đã...!Họ cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy sao?Ngay lúc này, một người đàn ông thở hổn hển chạy đến, vẫy tay chào từ xa: “Chờ tôi với! Mọi người đi nhanh thế?”Rõ ràng chính là người vừa mất tích.Những người mới bị bản thân làm giật mình thở phào nhẹ nhõm, anh một câu tôi một câu oán trách."Anh làm gì vậy? Sao lại đến trễ thế này? ”"Đúng vậy! Làm bọn tôi sợ muốn chết.Nào có ai bị tụt lại phía sau chứ?”Người nọ xua tay, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Vừa rồi tôi đau bụng muốn đi vệ sinh, tính sau đó nhanh chóng đuổi theo nên không nói với mọi người.”Bọn họ vừa đi ngang qua một nhà vệ sinh công cộng cách đây không lâu, những người khác nghe vậy cũng không quan tâm nữa, chỉ nhắc nhở nhau không được hành động riêng một mình, nếu đi đâu đó nhất định phải thông báo cho người khác.Thẩm Na đánh giá cậu ta vài lần, trong lòng sinh ra nghi ngờ nhưng lại không nói gì, chỉ yên lặng nuốt lời nói xuống, lúc đi bộ dần dần cách xa một chút..

Chương 53: Chương 53