Giang Dịch Dịch xuyên không rồi, đương nhiên chuyện này chẳng có gì để nói. Chuyện đáng nói ở đây là nơi hay nên gọi bối cảnh mà cậu xuyên vào, lại là một trò chơi. Nếu như nó là một game online thực tế ảo không thể logout, có lẽ cậu sẽ thấy dễ chịu hơn chút, nhưng lừa mình dối người cũng chẳng có ý nghĩa gì, làm một kẻ may mắn giành được mạng sống lần nữa, Giang Dịch Dịch nên cảm động rớt nước mắt vì vận may của mình mới đúng. Giang Dịch Dịch bắt đầu nghiên cứu trailer game, đột nhiên loạt hình ảnh quen thuộc chợt lóe lên trong đầu. Trên con phố kẻ đến người đi, loáng thoáng có tiếng quảng cáo ầm ĩ lọt vào tai. “Tinh ngục… Cái chết… Máu tươi.” Sau hàng loạt tạp âm, một câu quảng cáo vô cùng rõ ràng truyền tới: Giang Dịch Dịch ngẩng đầu nhìn xuyên qua dòng người, loáng thoáng thấy được vài cảnh tượng: Sân bãi hoang vu, tù nhân đầy cảnh giác, bóng người đẫm máu nằm dài trên đất không biết sống chết, một người đàn ông đang khiêng chiếc ghế dựa, cúi đầu thờ ơ l**m máu trên tay. Gã nhìn…

Truyện chữ