Tác giả:

Mặt trời lên, tử khí lượn lờ. Trời vừa hừng sáng đại môn Triệu Gia đã mở rộng. Vài người nô bộc ở đó lặng lẽ dùng chiếc chổi rơm quét quét sân. Cảnh tượng như thế nhàn nhã ai nấy đều chậm rãi mà làm việc, chỉ có duy nhất một cái điên tiểu tử không biết chơi cái gì thuốc cả người tăng động, quét tới khói bụi bay tứ lung tung. “Lưu tiểu tử! Ngươi làm từ từ a!”“Tiểu tử này không biết chơi cái gì thuốc thế nhưng ngày nào cùng làm việc như điên, so với người khác đều nhanh!”Mấy cái niên kỉ hơi lớn cười mắng, điều này làm Lưu Tử Tinh không khỏi có chút xấu hổ. Xấu hổ thì xấu hổ nhưng tốc độ của hắn vẫn không giảm, chưa tới một khắc đồng hồ nơi hắn được giao liền sạch sẽ. Nhìn trước mặt mình sạch sẽ không hề có tí bụi mảnh sân, Lưu Tử Tinh không khỏi có chút tự hào. Nhưng rồi nhớ tới mục đích, hắn dẹp đi chiếc chổi rơm, thông báo vài tiếng với quản sự liền chào tạm biệt: “Ta đi trước a!”“Tiểu tử ngươi cút nhanh đi!” Đám người cười trêu, không quá để ý tới hắn. Lưu Tử Tinh cười cười, không…

Truyện chữ