Kiều Mai nhìn hắc y nhân trước mặt rồi quay lại nhìn vực thẳm sau lưng. Hết rồi, kết thúc thật rồi. Giờ đây đối với nàng, cái chết nhẹ tựa lông hồng. Người ấy đã tuyệt tình như thế, nàng còn níu kéo làm gì ? " Là Tam Vương gia cử ngươi đến đây ? " - gương mặt nàng không biểu lộ một chút sắc thái nào mà rất ư là bình thản. Một tên hắc y nhân lên tiếng – " Chuyện đó có còn quan trọng ? " Kiều Mai cười lớn – " Ha ha ha… ngươi nói đúng. Chuyện đó đâu còn quan trọng nữa. Ngươi có thể chuyển lời tới chủ nhân mình nể tình nghĩa phu thê bấy lâu nay xin hắn tha cho đại huynh ta được không? " Hắc y nhân gật đầu bình thản đáp – " Ta hứa sẽ bảo toàn mạng sống cho đại huynh của ngươi ". Hắn chưa bao giờ thấy một nữ nhi đến chết còn ngoan cường đến thế, không hề lo cho sinh mạng bản thân mà chỉ nghĩ cho đại huynh mình. " Đa tạ. " - Kiều Mai mỉm cười ngã người xuống vực – " Nữ nhi bất hiếu… Xin lỗi phụ mẫu. " Trong giây phút sinh tử cuối cùng, từng dòng ký ức hiện lên trong đầu nàng. Ngày nàng còn…
Tác giả: