Giữa vùng núi hoang du,một thân bạch y đứng trước một ngôi mộ. Ân Ly quỳ xuống,lấy tay chính mình lau đi bụi bặm trên bia mộ. "Ta đã trả thù cho cô rồi,Ân Mặc sẽ là tên mới của cô dưới hoàng tuyền,chị em của tôi. " Trên bia mộ,là hình ảnh của một hài nữ trẻ tuổi,gương mặt tươi cười sáng ngời,mang tên Lam Y. Ân Ly nhìn tấm bia. "Những gì ta nợ cô,ta đã trả. Mong rằng,kiếp sau,chúng ta vẫn là chủ tớ. " Một thân bạch y thoát ẩn thoát hiện rời đi nhanh chóng. Có lẽ là sẽ không bao giờ quay lại đó. Cô là Ân Ly. Một cô gái yêu đời,luôn cười. Là tế tị tiền nhiệm của đất nước,nhưng lại ở ẩn,khi có chuyện mới xuất hiện trong cung. Còn đâu là ở ngoài. Nhưng vì trả thù cho người trung thành theo mình,tự tay cô đồ sát những người đã hãm hại Lam Y,tắm máu Quan Hành Lâu_một cung đình của quân sử độc ác. Ân Ly quay về nơi ở sau núi của mình,là một tiểu viện nhỏ,thoáng gió,mát mẻ. "Chủ nhân,đã ba ngày rồi, người này vẫn chưa tỉnh. " Hồng Y đứng canh gác trước cửa,suốt ngày suốt đêm. Thấy chủ nhân về,…
Chương 68: Con Người Lại Khóc Cần Dỗ Dành 14
Tiểu Tỷ Tỷ! Đừng Lười Biếng!Tác giả: Hương GióTruyện Hệ ThốngGiữa vùng núi hoang du,một thân bạch y đứng trước một ngôi mộ. Ân Ly quỳ xuống,lấy tay chính mình lau đi bụi bặm trên bia mộ. "Ta đã trả thù cho cô rồi,Ân Mặc sẽ là tên mới của cô dưới hoàng tuyền,chị em của tôi. " Trên bia mộ,là hình ảnh của một hài nữ trẻ tuổi,gương mặt tươi cười sáng ngời,mang tên Lam Y. Ân Ly nhìn tấm bia. "Những gì ta nợ cô,ta đã trả. Mong rằng,kiếp sau,chúng ta vẫn là chủ tớ. " Một thân bạch y thoát ẩn thoát hiện rời đi nhanh chóng. Có lẽ là sẽ không bao giờ quay lại đó. Cô là Ân Ly. Một cô gái yêu đời,luôn cười. Là tế tị tiền nhiệm của đất nước,nhưng lại ở ẩn,khi có chuyện mới xuất hiện trong cung. Còn đâu là ở ngoài. Nhưng vì trả thù cho người trung thành theo mình,tự tay cô đồ sát những người đã hãm hại Lam Y,tắm máu Quan Hành Lâu_một cung đình của quân sử độc ác. Ân Ly quay về nơi ở sau núi của mình,là một tiểu viện nhỏ,thoáng gió,mát mẻ. "Chủ nhân,đã ba ngày rồi, người này vẫn chưa tỉnh. " Hồng Y đứng canh gác trước cửa,suốt ngày suốt đêm. Thấy chủ nhân về,… Mễ Tuyết.Là một người phụ nữ âm hiểm,đích thị là nữ ba trong tiểu thuyết.Lộn,là người hại thẻ bình an bị gãy chân.Mễ Tuyết thích Tuyên Cố,nhưng khi đó,Tuyên Cố lại không thích.Rồi thế là cô Mễ Tuyết này mặt dày đi theo đuổi.Mễ Tuyết tìm mọi cách đến gần Tuyên Cố,dùng gương mặt đáng thương,hiền lành,tốt bụng.Nhưng vô tình,trong một lúc,khi có kẻ đột nhập,cả quân trại bị điều động đi,chỉ có một số ít người ở lại,trong đó có Tuyên Cố.Mà kẻ đột nhập kia,lại nhằm vào Tuyên Cố,Mễ Tuyết có ở đó,nhưng lại vì quá sợ lo lấy mạng,mà đầu hàng ngay lập tức,bỏ anh luôn ở đấy.Sau khi nghe tin Tuyên Cố ngồi xe lăn,liền chạy đi thật xa.Theo kịch bản,đây chính là nữ chính,và Tuyên Cố là nam chính.Tất nhiên,chuyện giờ đã khác,Ân Ly cũng thấy lạ.Mấy tháng nữa mới về cơ mà.Chắc là do mấy tiểu thiên thần làm việc này.Chậc chậc.Cũng đúng lúc.***********************Tuyên Cố được quản gia đẩy vào,thấy Mễ Tuyết-một khuôn mặt trắng xinh,khá dễ thương đang ngồi chờ ở đấy.Khuôn mặt cô có chút mất bình tĩnh,đầy vẻ lo âu.Mễ Tuyết nghe thấy tiếng từ ngoài cửa,nhìn thấy Tuyên Cố đang ngồi trên xe lăn.Mễ Tuyết toát mồ hôi,liền chạy đến khóc sướt mướt dưới chân anh."Tuyên Cố,em xin lỗi,em sai rồi,anh tha thứ cho em được không,anh?"Tuyên Cố nhìn vào gương mặt đáng ghét của Mễ Tuyết đang nức nở."Cô đứng lên!"Tuyên Cố hét nghiêm nghị,anh không muốn bàn tay dơ bẩn kia chạm vào người mình.Ân Ly không thích như vậy.Mà cả anh cũng ghét.Anh không muốn Ân Ly nghi ngờ mình.Cô đã cho anh thời gian giải quyết,không được làm mất lòng tin của cô.Còn Mễ Tuyết bị quát như vậy,làm sao mà đứng lên được,nước mắt càng to lên,chân khẽ run rẩy."Hức! hức..em..biết lỗi rồi,anh!.đừng! như vậy với em!.""Tuyên Cố,cho cô ấy ngồi đi."Ân Ly từ xa bước vào,thấy cảnh này cũng vẫn cười.Nghe thấy tiếng Ân Ly,Tuyên Cố như đập mạnh tim mình.Nhìn Ân Ly đẩy mình vào trong ghế,cô vẫn cười như chưa có gì.Ân Ly,em biết gì rồi.Mễ Tuyết còn đang ngồi ngẩn ngơ,thấy một cô gái xa lạ,có vẻ xinh hơn mình,liền đứng dậy đi theo sau.Ân Ly thành công khiến hai người họ bớt ầm ĩ,lúc này cô mới bình tĩnh nói."Xin chào cô Mễ,không biết cô đến đây!.?"Câu này Ân Ly hỏi cho nó có chứ cô cũng biết mục đích của cô ta,cô biết lâu rồi.[Tỷ tỷ, tỷ sẽ mất thẻ bình an đấy!Mất đấy!].Tỷ có biết trông nhà kiểu gì mà không mất nóc không."Mi lại nói thần kinh gì đấy."Ân Ly ngáp ngủ trong ý thức.Tình yêu,có bán được không?[! !..].Mất rồi thì tỷ tha hồ hối hận nhé.Ân Ly lúc này mới tập trung về phía Mễ Tuyết,lại thấy Mễ Tuyết nhìn về phía Tuyên Cố bằng ánh mắt long lanh óng ánh.Mễ Tuyết bị Tuyên Cố lạnh lùng,nói giọng có chút tủi thân,nhìn Ân Ly để lấy đồng cảm."Chắc chị cũng biết em,hôm nay em đến là để cầu xin anh Tuyên Cố tha thứ cho em.Cho hỏi chị là!.""Cô ấy là vợ tôi."Tuyên Cố nhanh miệng nói,còn chưa kịp cho người chưa kịp lên tiếng như Ân Ly mở miệng.Ân Ly khuôn mặt đầy vẻ ngẩn ngơ,ai là vợ của thẻ bình an vậy?Mễ Tuyết nghe vậy liền xấu mặt,lòng trở nên buồn bã nhìn Ân Ly."Chị!.là vợ của anh ấy rồi?"Ân Ly nhìn khuôn mặt khả ái kia đang khóc,sự cảm thương trong cô tự nhiên!.lụt xuống.Ân Ly thầm chửi bậy.
Mễ Tuyết.
Là một người phụ nữ âm hiểm,đích thị là nữ ba trong tiểu thuyết.
Lộn,là người hại thẻ bình an bị gãy chân.
Mễ Tuyết thích Tuyên Cố,nhưng khi đó,Tuyên Cố lại không thích.
Rồi thế là cô Mễ Tuyết này mặt dày đi theo đuổi.
Mễ Tuyết tìm mọi cách đến gần Tuyên Cố,dùng gương mặt đáng thương,hiền lành,tốt bụng.
Nhưng vô tình,trong một lúc,khi có kẻ đột nhập,cả quân trại bị điều động đi,chỉ có một số ít người ở lại,trong đó có Tuyên Cố.
Mà kẻ đột nhập kia,lại nhằm vào Tuyên Cố,Mễ Tuyết có ở đó,nhưng lại vì quá sợ lo lấy mạng,mà đầu hàng ngay lập tức,bỏ anh luôn ở đấy.
Sau khi nghe tin Tuyên Cố ngồi xe lăn,liền chạy đi thật xa.
Theo kịch bản,đây chính là nữ chính,và Tuyên Cố là nam chính.
Tất nhiên,chuyện giờ đã khác,Ân Ly cũng thấy lạ.
Mấy tháng nữa mới về cơ mà.
Chắc là do mấy tiểu thiên thần làm việc này.
Chậc chậc.
Cũng đúng lúc.
***********************
Tuyên Cố được quản gia đẩy vào,thấy Mễ Tuyết-một khuôn mặt trắng xinh,khá dễ thương đang ngồi chờ ở đấy.
Khuôn mặt cô có chút mất bình tĩnh,đầy vẻ lo âu.
Mễ Tuyết nghe thấy tiếng từ ngoài cửa,nhìn thấy Tuyên Cố đang ngồi trên xe lăn.
Mễ Tuyết toát mồ hôi,liền chạy đến khóc sướt mướt dưới chân anh.
"Tuyên Cố,em xin lỗi,em sai rồi,anh tha thứ cho em được không,anh?"
Tuyên Cố nhìn vào gương mặt đáng ghét của Mễ Tuyết đang nức nở.
"Cô đứng lên!"
Tuyên Cố hét nghiêm nghị,anh không muốn bàn tay dơ bẩn kia chạm vào người mình.
Ân Ly không thích như vậy.
Mà cả anh cũng ghét.
Anh không muốn Ân Ly nghi ngờ mình.
Cô đã cho anh thời gian giải quyết,không được làm mất lòng tin của cô.
Còn Mễ Tuyết bị quát như vậy,làm sao mà đứng lên được,nước mắt càng to lên,chân khẽ run rẩy.
"Hức! hức.
.
em.
.
biết lỗi rồi,anh!.
đừng! như vậy với em!.
"
"Tuyên Cố,cho cô ấy ngồi đi.
"
Ân Ly từ xa bước vào,thấy cảnh này cũng vẫn cười.
Nghe thấy tiếng Ân Ly,Tuyên Cố như đập mạnh tim mình.
Nhìn Ân Ly đẩy mình vào trong ghế,cô vẫn cười như chưa có gì.
Ân Ly,em biết gì rồi.
Mễ Tuyết còn đang ngồi ngẩn ngơ,thấy một cô gái xa lạ,có vẻ xinh hơn mình,liền đứng dậy đi theo sau.
Ân Ly thành công khiến hai người họ bớt ầm ĩ,lúc này cô mới bình tĩnh nói.
"Xin chào cô Mễ,không biết cô đến đây!.
?"
Câu này Ân Ly hỏi cho nó có chứ cô cũng biết mục đích của cô ta,cô biết lâu rồi.
[Tỷ tỷ, tỷ sẽ mất thẻ bình an đấy!Mất đấy!].
Tỷ có biết trông nhà kiểu gì mà không mất nóc không.
"Mi lại nói thần kinh gì đấy.
"
Ân Ly ngáp ngủ trong ý thức.
Tình yêu,có bán được không?
[! !.
.
].
Mất rồi thì tỷ tha hồ hối hận nhé.
Ân Ly lúc này mới tập trung về phía Mễ Tuyết,lại thấy Mễ Tuyết nhìn về phía Tuyên Cố bằng ánh mắt long lanh óng ánh.
Mễ Tuyết bị Tuyên Cố lạnh lùng,nói giọng có chút tủi thân,nhìn Ân Ly để lấy đồng cảm.
"Chắc chị cũng biết em,hôm nay em đến là để cầu xin anh Tuyên Cố tha thứ cho em.
Cho hỏi chị là!.
"
"Cô ấy là vợ tôi.
"
Tuyên Cố nhanh miệng nói,còn chưa kịp cho người chưa kịp lên tiếng như Ân Ly mở miệng.
Ân Ly khuôn mặt đầy vẻ ngẩn ngơ,ai là vợ của thẻ bình an vậy?
Mễ Tuyết nghe vậy liền xấu mặt,lòng trở nên buồn bã nhìn Ân Ly.
"Chị!.
là vợ của anh ấy rồi?"
Ân Ly nhìn khuôn mặt khả ái kia đang khóc,sự cảm thương trong cô tự nhiên!.
lụt xuống.
Ân Ly thầm chửi bậy.
Tiểu Tỷ Tỷ! Đừng Lười Biếng!Tác giả: Hương GióTruyện Hệ ThốngGiữa vùng núi hoang du,một thân bạch y đứng trước một ngôi mộ. Ân Ly quỳ xuống,lấy tay chính mình lau đi bụi bặm trên bia mộ. "Ta đã trả thù cho cô rồi,Ân Mặc sẽ là tên mới của cô dưới hoàng tuyền,chị em của tôi. " Trên bia mộ,là hình ảnh của một hài nữ trẻ tuổi,gương mặt tươi cười sáng ngời,mang tên Lam Y. Ân Ly nhìn tấm bia. "Những gì ta nợ cô,ta đã trả. Mong rằng,kiếp sau,chúng ta vẫn là chủ tớ. " Một thân bạch y thoát ẩn thoát hiện rời đi nhanh chóng. Có lẽ là sẽ không bao giờ quay lại đó. Cô là Ân Ly. Một cô gái yêu đời,luôn cười. Là tế tị tiền nhiệm của đất nước,nhưng lại ở ẩn,khi có chuyện mới xuất hiện trong cung. Còn đâu là ở ngoài. Nhưng vì trả thù cho người trung thành theo mình,tự tay cô đồ sát những người đã hãm hại Lam Y,tắm máu Quan Hành Lâu_một cung đình của quân sử độc ác. Ân Ly quay về nơi ở sau núi của mình,là một tiểu viện nhỏ,thoáng gió,mát mẻ. "Chủ nhân,đã ba ngày rồi, người này vẫn chưa tỉnh. " Hồng Y đứng canh gác trước cửa,suốt ngày suốt đêm. Thấy chủ nhân về,… Mễ Tuyết.Là một người phụ nữ âm hiểm,đích thị là nữ ba trong tiểu thuyết.Lộn,là người hại thẻ bình an bị gãy chân.Mễ Tuyết thích Tuyên Cố,nhưng khi đó,Tuyên Cố lại không thích.Rồi thế là cô Mễ Tuyết này mặt dày đi theo đuổi.Mễ Tuyết tìm mọi cách đến gần Tuyên Cố,dùng gương mặt đáng thương,hiền lành,tốt bụng.Nhưng vô tình,trong một lúc,khi có kẻ đột nhập,cả quân trại bị điều động đi,chỉ có một số ít người ở lại,trong đó có Tuyên Cố.Mà kẻ đột nhập kia,lại nhằm vào Tuyên Cố,Mễ Tuyết có ở đó,nhưng lại vì quá sợ lo lấy mạng,mà đầu hàng ngay lập tức,bỏ anh luôn ở đấy.Sau khi nghe tin Tuyên Cố ngồi xe lăn,liền chạy đi thật xa.Theo kịch bản,đây chính là nữ chính,và Tuyên Cố là nam chính.Tất nhiên,chuyện giờ đã khác,Ân Ly cũng thấy lạ.Mấy tháng nữa mới về cơ mà.Chắc là do mấy tiểu thiên thần làm việc này.Chậc chậc.Cũng đúng lúc.***********************Tuyên Cố được quản gia đẩy vào,thấy Mễ Tuyết-một khuôn mặt trắng xinh,khá dễ thương đang ngồi chờ ở đấy.Khuôn mặt cô có chút mất bình tĩnh,đầy vẻ lo âu.Mễ Tuyết nghe thấy tiếng từ ngoài cửa,nhìn thấy Tuyên Cố đang ngồi trên xe lăn.Mễ Tuyết toát mồ hôi,liền chạy đến khóc sướt mướt dưới chân anh."Tuyên Cố,em xin lỗi,em sai rồi,anh tha thứ cho em được không,anh?"Tuyên Cố nhìn vào gương mặt đáng ghét của Mễ Tuyết đang nức nở."Cô đứng lên!"Tuyên Cố hét nghiêm nghị,anh không muốn bàn tay dơ bẩn kia chạm vào người mình.Ân Ly không thích như vậy.Mà cả anh cũng ghét.Anh không muốn Ân Ly nghi ngờ mình.Cô đã cho anh thời gian giải quyết,không được làm mất lòng tin của cô.Còn Mễ Tuyết bị quát như vậy,làm sao mà đứng lên được,nước mắt càng to lên,chân khẽ run rẩy."Hức! hức..em..biết lỗi rồi,anh!.đừng! như vậy với em!.""Tuyên Cố,cho cô ấy ngồi đi."Ân Ly từ xa bước vào,thấy cảnh này cũng vẫn cười.Nghe thấy tiếng Ân Ly,Tuyên Cố như đập mạnh tim mình.Nhìn Ân Ly đẩy mình vào trong ghế,cô vẫn cười như chưa có gì.Ân Ly,em biết gì rồi.Mễ Tuyết còn đang ngồi ngẩn ngơ,thấy một cô gái xa lạ,có vẻ xinh hơn mình,liền đứng dậy đi theo sau.Ân Ly thành công khiến hai người họ bớt ầm ĩ,lúc này cô mới bình tĩnh nói."Xin chào cô Mễ,không biết cô đến đây!.?"Câu này Ân Ly hỏi cho nó có chứ cô cũng biết mục đích của cô ta,cô biết lâu rồi.[Tỷ tỷ, tỷ sẽ mất thẻ bình an đấy!Mất đấy!].Tỷ có biết trông nhà kiểu gì mà không mất nóc không."Mi lại nói thần kinh gì đấy."Ân Ly ngáp ngủ trong ý thức.Tình yêu,có bán được không?[! !..].Mất rồi thì tỷ tha hồ hối hận nhé.Ân Ly lúc này mới tập trung về phía Mễ Tuyết,lại thấy Mễ Tuyết nhìn về phía Tuyên Cố bằng ánh mắt long lanh óng ánh.Mễ Tuyết bị Tuyên Cố lạnh lùng,nói giọng có chút tủi thân,nhìn Ân Ly để lấy đồng cảm."Chắc chị cũng biết em,hôm nay em đến là để cầu xin anh Tuyên Cố tha thứ cho em.Cho hỏi chị là!.""Cô ấy là vợ tôi."Tuyên Cố nhanh miệng nói,còn chưa kịp cho người chưa kịp lên tiếng như Ân Ly mở miệng.Ân Ly khuôn mặt đầy vẻ ngẩn ngơ,ai là vợ của thẻ bình an vậy?Mễ Tuyết nghe vậy liền xấu mặt,lòng trở nên buồn bã nhìn Ân Ly."Chị!.là vợ của anh ấy rồi?"Ân Ly nhìn khuôn mặt khả ái kia đang khóc,sự cảm thương trong cô tự nhiên!.lụt xuống.Ân Ly thầm chửi bậy.