"Bọn họ huỷ hoại cuộc đời của tôi, tôi cũng muốn huỷ hoại cuộc đời bọn họ!" Trong một không gian tối đen, duy nhất một chỗ có ánh sáng, một người phụ nữ ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt dữ tợn kinh khủng. "Được" một giọng nói nghe không rõ là nam hay là nữ quanh quẩn ở nơi đây. - - Trường cấp ba Thịnh Thế có một lớp học, vượt qua lớp năm ba, lớp này gọi là ban mười tám. Bọn họ tự tạo thành phái, bọn họ đều là thiên tài, bọn họ không thích giáo viên! Bọn họ trốn học trèo tường, bọn họ học tập siêu tốt. Sau khi đuổi đi mười bảy vị giáo viên bọn họ lại nghênh đón một vị giáo viên mới. "Cộp, cộp, cộp" Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang yên tĩnh, cửa phòng ban mười tám khép hờ, lớp một mảnh an tĩnh. Một người phụ nữ mặc váy liền áo màu lam, diện mạo thanh tú chậm rãi đi đến ban mười tám. Trong lòng ngực ôm một con hồ ly màu đỏ, hồ ly nhắm mắt lại, hình như là đang ngủ. Trong ánh mắt mong đợi của học sinh trong ban mười tám, cửa phòng học bị đẩy ra, một cái thùng nước từ trên cửa rớt xuống…
Chương 55: Tỷ tỷ hắc liên hoa [8]
Tra Nữ Tiến CôngTác giả: Ngữ Nhiên ÁTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Bọn họ huỷ hoại cuộc đời của tôi, tôi cũng muốn huỷ hoại cuộc đời bọn họ!" Trong một không gian tối đen, duy nhất một chỗ có ánh sáng, một người phụ nữ ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt dữ tợn kinh khủng. "Được" một giọng nói nghe không rõ là nam hay là nữ quanh quẩn ở nơi đây. - - Trường cấp ba Thịnh Thế có một lớp học, vượt qua lớp năm ba, lớp này gọi là ban mười tám. Bọn họ tự tạo thành phái, bọn họ đều là thiên tài, bọn họ không thích giáo viên! Bọn họ trốn học trèo tường, bọn họ học tập siêu tốt. Sau khi đuổi đi mười bảy vị giáo viên bọn họ lại nghênh đón một vị giáo viên mới. "Cộp, cộp, cộp" Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang yên tĩnh, cửa phòng ban mười tám khép hờ, lớp một mảnh an tĩnh. Một người phụ nữ mặc váy liền áo màu lam, diện mạo thanh tú chậm rãi đi đến ban mười tám. Trong lòng ngực ôm một con hồ ly màu đỏ, hồ ly nhắm mắt lại, hình như là đang ngủ. Trong ánh mắt mong đợi của học sinh trong ban mười tám, cửa phòng học bị đẩy ra, một cái thùng nước từ trên cửa rớt xuống… Những người theo hắn nhiều năm như vậy cũng thu không ít tài vật cho hắn, nhưng có một phần từng bị hắn xem như đồ bỏ, tùy ý chất đống.Hiện tại lấy ra, cũng được không ít tiền.Mua một hộp kim sang dược* tốt nhất cho Hoa Nhị vẫn có thể mua nổi.*kum sang dược: thuốc trị những vết thương ngoài da.Đợi quản gia đem kim sang dược để vào trong phòng rồi rời đi thì một bings ảnh màu đỏ liền từ cửa sổ chui vào, đổi dược lại sau đó nhanh chóng rút lui.Mà tốc độ của thân ảnh màu đỏ này nhanh đến lạ thường, tựa như là trong nháy mắt liền biến mất ở nơi này.Ba ngày sau, Hoa Nhị và Diệu Mạc Ngôn cuối cùng cũng cùng nhau trở về nhà mẹ vợ.Ba ngày này Hoa Nhị lo lắng đề phòng sợ chọc Diệu Mạc Ngôn không vui, sợ hắn sẽ lại cho nàng một đao.Thời gian ba ngày, vết thương trên mặt Hoa Nhị cũng đã tốt lên gần như không còn nhìn thấy sẹo.Diệu Mạc Ngôn cũng có chút kinh ngạc, kim sang dược lại có thể thần kỳ đến như vậy hắn cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy bao giờ!Dược tốt như vậy hắn cũng là lần đầu gặp qua. Tuy rằng khi còn nhỏ cùng phụ thân đi đến hoàng cung cũng đã thấy kim sang dược tốt nhất muốn lành vết thương cũng phải mất tới bảy ngày.Thậm chí hắn cũng đã chuẩn bị son phấn tốt nhất cho Hoa Nhị để nàng che đậy miệng vết thương cho thật tốt.Kết quả miệng vết thương đã khép lại tới loại trình độ này, chỉ cần hơi hơi che đậy một chút thì sẽ không nhìn ra bất kì manh mối nào.Phát hiện bình kim sang dược tốt như vậy, Diệu Mạc Ngôn liền hỏi Hoa Nhị về bình dược này.Hoa Nhị cũng phát hiện dược này có chỗ khác thường, cũng không muốn đưa dược tốt như vậy cho Diệu Mạc Ngôn, nhưng lại lo lắng hắn sẽ bởi vậy mà ra tay với nàng.Cho nên đành phải đưa dược cho hắn! Cuối cùng thì dù sao một hộp dược cũng không thể nào so sánh với sinh mệnh của bản thân được.Xe ngựa chậm rãi chạy về phía Hoa phủ, cách Hoa phủ mỗi lúc một gần, Hoa Nhị liền càng thêm hưng phấn.Chưa từng có thứ nào khiến nàng mong muốn như vậy. Trở lại Hoa phủ, nàng muốn trở lại gia phủ của chính mình.Tuy rằng ở Diệu phủ ba ngày nay không có chịu ngược đãi gì, nhưng mà khi đối diện với Diệu Mạc Ngôn thì sợ hãi lấn áp trong lòng nàng ta cực kì không yên, thậm chí vài lần khiến nàng ta gặp ác mộng doạ tỉnh.Mà đến lúc này cuối cùng cũng đã về đến gia phủ của mình, trong lòng Hoa Nhị hơi hơi thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ chậm rãi ập tới.Đôi mắt Hoa Nhị chậm rãi nhắm lại.- -Lúc này.Trong thư phòng Hoa phủ, Niệm Mị mặc một bộ y phục trường sam màu lam quý khí bức người.Mà lúc này A Ly lại không ở bên người nàng, nhìn Hoa phụ đang đứng đối diện, nàng mỉm cười nhìn "hắn"."Không biết công tử còn có chuyện gì cần phân phó?"Hoa phụ nhìn Niệm Mị dịu dàng tươi cười, trong lòng thầm nghĩ người này ra tay thật là hào phóng rộng rãi.Tặng cho ông không ít đồ vật có giá trị liên thành, lại chỉ bảo bản thân mình đi làm một ít chuyện vừa bé nhỏ lại không đáng kể!Tuy rằng không biết vị quý công từ này làm sao lại tìm tới mình, nhưng mà đây là chuyện tốt.Hắn cũng không dám đi tra lại lịch của người này, vì dù sao thì một người ra tay hào phóng như vậy chắc chắn không phải là người đơn giản.Nếu như đi tra xét, chọc giận đối phương, bỏ đi mối làm ăn lớn như vậy thì thật không đáng!Làm một kẻ hiểu chuyện, Hoa phụ tự nhận bản thân mình thông minh, lựa chọn tin tưởng Niệm Mị không điều kiện.Cho dù lúc trước Niệm Mị bảo hắn đem nữ nhi gả cho Diệu Mạc Ngôn, hắn do dự cũng chỉ một chút liền đáp ứng luôn!Niệm Mị từ trong lòng ngực móc ra hai món đồ.Một cái ngọc ban chỉ, một cái hổ phách!Hai thứ tuy khác nhau nhưng tuyệt nhiên đều có giá trị liên thành!"Phân phó thì không dám nhận! Ta thấy sau khi lệnh thiên kim được gả đi phu thê đều tốt đẹp, nên cố ý tới cảm tạ! Dù sao thì chân tình ở trên đời cũng rất hiếm gặp, mà có thể chứng kiến một đôi chân ái, là vinh hạnh của ta!"Niệm Mị tùy tiện tìm một lý do nào đó, rồi liền tặng đồ ra ngoài.Thấy đáy mắt Hoa phụ hiện lên một tia tham lam, Niệm Mị liền biết, chỉ sợ là cho dù nàng lấy cớ hoang đường đến đâu đi chăng nữa thì Hoa phụ cũng sẽ không chút do dự mag lựa chọn tin tưởng nàng!"Công tử lại nói lời khách sáo rồi, tiểu nữ có thể được hạnh phúc như vậy tất cả đều là nhờ phúc của công tử cả!"
Những người theo hắn nhiều năm như vậy cũng thu không ít tài vật cho hắn, nhưng có một phần từng bị hắn xem như đồ bỏ, tùy ý chất đống.
Hiện tại lấy ra, cũng được không ít tiền.
Mua một hộp kim sang dược* tốt nhất cho Hoa Nhị vẫn có thể mua nổi.
*kum sang dược: thuốc trị những vết thương ngoài da.
Đợi quản gia đem kim sang dược để vào trong phòng rồi rời đi thì một bings ảnh màu đỏ liền từ cửa sổ chui vào, đổi dược lại sau đó nhanh chóng rút lui.
Mà tốc độ của thân ảnh màu đỏ này nhanh đến lạ thường, tựa như là trong nháy mắt liền biến mất ở nơi này.
Ba ngày sau, Hoa Nhị và Diệu Mạc Ngôn cuối cùng cũng cùng nhau trở về nhà mẹ vợ.
Ba ngày này Hoa Nhị lo lắng đề phòng sợ chọc Diệu Mạc Ngôn không vui, sợ hắn sẽ lại cho nàng một đao.
Thời gian ba ngày, vết thương trên mặt Hoa Nhị cũng đã tốt lên gần như không còn nhìn thấy sẹo.
Diệu Mạc Ngôn cũng có chút kinh ngạc, kim sang dược lại có thể thần kỳ đến như vậy hắn cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy bao giờ!
Dược tốt như vậy hắn cũng là lần đầu gặp qua. Tuy rằng khi còn nhỏ cùng phụ thân đi đến hoàng cung cũng đã thấy kim sang dược tốt nhất muốn lành vết thương cũng phải mất tới bảy ngày.
Thậm chí hắn cũng đã chuẩn bị son phấn tốt nhất cho Hoa Nhị để nàng che đậy miệng vết thương cho thật tốt.
Kết quả miệng vết thương đã khép lại tới loại trình độ này, chỉ cần hơi hơi che đậy một chút thì sẽ không nhìn ra bất kì manh mối nào.
Phát hiện bình kim sang dược tốt như vậy, Diệu Mạc Ngôn liền hỏi Hoa Nhị về bình dược này.
Hoa Nhị cũng phát hiện dược này có chỗ khác thường, cũng không muốn đưa dược tốt như vậy cho Diệu Mạc Ngôn, nhưng lại lo lắng hắn sẽ bởi vậy mà ra tay với nàng.
Cho nên đành phải đưa dược cho hắn! Cuối cùng thì dù sao một hộp dược cũng không thể nào so sánh với sinh mệnh của bản thân được.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía Hoa phủ, cách Hoa phủ mỗi lúc một gần, Hoa Nhị liền càng thêm hưng phấn.
Chưa từng có thứ nào khiến nàng mong muốn như vậy. Trở lại Hoa phủ, nàng muốn trở lại gia phủ của chính mình.
Tuy rằng ở Diệu phủ ba ngày nay không có chịu ngược đãi gì, nhưng mà khi đối diện với Diệu Mạc Ngôn thì sợ hãi lấn áp trong lòng nàng ta cực kì không yên, thậm chí vài lần khiến nàng ta gặp ác mộng doạ tỉnh.
Mà đến lúc này cuối cùng cũng đã về đến gia phủ của mình, trong lòng Hoa Nhị hơi hơi thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ chậm rãi ập tới.
Đôi mắt Hoa Nhị chậm rãi nhắm lại.
- -
Lúc này.
Trong thư phòng Hoa phủ, Niệm Mị mặc một bộ y phục trường sam màu lam quý khí bức người.
Mà lúc này A Ly lại không ở bên người nàng, nhìn Hoa phụ đang đứng đối diện, nàng mỉm cười nhìn "hắn".
"Không biết công tử còn có chuyện gì cần phân phó?"
Hoa phụ nhìn Niệm Mị dịu dàng tươi cười, trong lòng thầm nghĩ người này ra tay thật là hào phóng rộng rãi.
Tặng cho ông không ít đồ vật có giá trị liên thành, lại chỉ bảo bản thân mình đi làm một ít chuyện vừa bé nhỏ lại không đáng kể!
Tuy rằng không biết vị quý công từ này làm sao lại tìm tới mình, nhưng mà đây là chuyện tốt.
Hắn cũng không dám đi tra lại lịch của người này, vì dù sao thì một người ra tay hào phóng như vậy chắc chắn không phải là người đơn giản.
Nếu như đi tra xét, chọc giận đối phương, bỏ đi mối làm ăn lớn như vậy thì thật không đáng!
Làm một kẻ hiểu chuyện, Hoa phụ tự nhận bản thân mình thông minh, lựa chọn tin tưởng Niệm Mị không điều kiện.
Cho dù lúc trước Niệm Mị bảo hắn đem nữ nhi gả cho Diệu Mạc Ngôn, hắn do dự cũng chỉ một chút liền đáp ứng luôn!
Niệm Mị từ trong lòng ngực móc ra hai món đồ.
Một cái ngọc ban chỉ, một cái hổ phách!
Hai thứ tuy khác nhau nhưng tuyệt nhiên đều có giá trị liên thành!
"Phân phó thì không dám nhận! Ta thấy sau khi lệnh thiên kim được gả đi phu thê đều tốt đẹp, nên cố ý tới cảm tạ! Dù sao thì chân tình ở trên đời cũng rất hiếm gặp, mà có thể chứng kiến một đôi chân ái, là vinh hạnh của ta!"
Niệm Mị tùy tiện tìm một lý do nào đó, rồi liền tặng đồ ra ngoài.
Thấy đáy mắt Hoa phụ hiện lên một tia tham lam, Niệm Mị liền biết, chỉ sợ là cho dù nàng lấy cớ hoang đường đến đâu đi chăng nữa thì Hoa phụ cũng sẽ không chút do dự mag lựa chọn tin tưởng nàng!
"Công tử lại nói lời khách sáo rồi, tiểu nữ có thể được hạnh phúc như vậy tất cả đều là nhờ phúc của công tử cả!"
Tra Nữ Tiến CôngTác giả: Ngữ Nhiên ÁTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Bọn họ huỷ hoại cuộc đời của tôi, tôi cũng muốn huỷ hoại cuộc đời bọn họ!" Trong một không gian tối đen, duy nhất một chỗ có ánh sáng, một người phụ nữ ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt dữ tợn kinh khủng. "Được" một giọng nói nghe không rõ là nam hay là nữ quanh quẩn ở nơi đây. - - Trường cấp ba Thịnh Thế có một lớp học, vượt qua lớp năm ba, lớp này gọi là ban mười tám. Bọn họ tự tạo thành phái, bọn họ đều là thiên tài, bọn họ không thích giáo viên! Bọn họ trốn học trèo tường, bọn họ học tập siêu tốt. Sau khi đuổi đi mười bảy vị giáo viên bọn họ lại nghênh đón một vị giáo viên mới. "Cộp, cộp, cộp" Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang yên tĩnh, cửa phòng ban mười tám khép hờ, lớp một mảnh an tĩnh. Một người phụ nữ mặc váy liền áo màu lam, diện mạo thanh tú chậm rãi đi đến ban mười tám. Trong lòng ngực ôm một con hồ ly màu đỏ, hồ ly nhắm mắt lại, hình như là đang ngủ. Trong ánh mắt mong đợi của học sinh trong ban mười tám, cửa phòng học bị đẩy ra, một cái thùng nước từ trên cửa rớt xuống… Những người theo hắn nhiều năm như vậy cũng thu không ít tài vật cho hắn, nhưng có một phần từng bị hắn xem như đồ bỏ, tùy ý chất đống.Hiện tại lấy ra, cũng được không ít tiền.Mua một hộp kim sang dược* tốt nhất cho Hoa Nhị vẫn có thể mua nổi.*kum sang dược: thuốc trị những vết thương ngoài da.Đợi quản gia đem kim sang dược để vào trong phòng rồi rời đi thì một bings ảnh màu đỏ liền từ cửa sổ chui vào, đổi dược lại sau đó nhanh chóng rút lui.Mà tốc độ của thân ảnh màu đỏ này nhanh đến lạ thường, tựa như là trong nháy mắt liền biến mất ở nơi này.Ba ngày sau, Hoa Nhị và Diệu Mạc Ngôn cuối cùng cũng cùng nhau trở về nhà mẹ vợ.Ba ngày này Hoa Nhị lo lắng đề phòng sợ chọc Diệu Mạc Ngôn không vui, sợ hắn sẽ lại cho nàng một đao.Thời gian ba ngày, vết thương trên mặt Hoa Nhị cũng đã tốt lên gần như không còn nhìn thấy sẹo.Diệu Mạc Ngôn cũng có chút kinh ngạc, kim sang dược lại có thể thần kỳ đến như vậy hắn cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy bao giờ!Dược tốt như vậy hắn cũng là lần đầu gặp qua. Tuy rằng khi còn nhỏ cùng phụ thân đi đến hoàng cung cũng đã thấy kim sang dược tốt nhất muốn lành vết thương cũng phải mất tới bảy ngày.Thậm chí hắn cũng đã chuẩn bị son phấn tốt nhất cho Hoa Nhị để nàng che đậy miệng vết thương cho thật tốt.Kết quả miệng vết thương đã khép lại tới loại trình độ này, chỉ cần hơi hơi che đậy một chút thì sẽ không nhìn ra bất kì manh mối nào.Phát hiện bình kim sang dược tốt như vậy, Diệu Mạc Ngôn liền hỏi Hoa Nhị về bình dược này.Hoa Nhị cũng phát hiện dược này có chỗ khác thường, cũng không muốn đưa dược tốt như vậy cho Diệu Mạc Ngôn, nhưng lại lo lắng hắn sẽ bởi vậy mà ra tay với nàng.Cho nên đành phải đưa dược cho hắn! Cuối cùng thì dù sao một hộp dược cũng không thể nào so sánh với sinh mệnh của bản thân được.Xe ngựa chậm rãi chạy về phía Hoa phủ, cách Hoa phủ mỗi lúc một gần, Hoa Nhị liền càng thêm hưng phấn.Chưa từng có thứ nào khiến nàng mong muốn như vậy. Trở lại Hoa phủ, nàng muốn trở lại gia phủ của chính mình.Tuy rằng ở Diệu phủ ba ngày nay không có chịu ngược đãi gì, nhưng mà khi đối diện với Diệu Mạc Ngôn thì sợ hãi lấn áp trong lòng nàng ta cực kì không yên, thậm chí vài lần khiến nàng ta gặp ác mộng doạ tỉnh.Mà đến lúc này cuối cùng cũng đã về đến gia phủ của mình, trong lòng Hoa Nhị hơi hơi thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ chậm rãi ập tới.Đôi mắt Hoa Nhị chậm rãi nhắm lại.- -Lúc này.Trong thư phòng Hoa phủ, Niệm Mị mặc một bộ y phục trường sam màu lam quý khí bức người.Mà lúc này A Ly lại không ở bên người nàng, nhìn Hoa phụ đang đứng đối diện, nàng mỉm cười nhìn "hắn"."Không biết công tử còn có chuyện gì cần phân phó?"Hoa phụ nhìn Niệm Mị dịu dàng tươi cười, trong lòng thầm nghĩ người này ra tay thật là hào phóng rộng rãi.Tặng cho ông không ít đồ vật có giá trị liên thành, lại chỉ bảo bản thân mình đi làm một ít chuyện vừa bé nhỏ lại không đáng kể!Tuy rằng không biết vị quý công từ này làm sao lại tìm tới mình, nhưng mà đây là chuyện tốt.Hắn cũng không dám đi tra lại lịch của người này, vì dù sao thì một người ra tay hào phóng như vậy chắc chắn không phải là người đơn giản.Nếu như đi tra xét, chọc giận đối phương, bỏ đi mối làm ăn lớn như vậy thì thật không đáng!Làm một kẻ hiểu chuyện, Hoa phụ tự nhận bản thân mình thông minh, lựa chọn tin tưởng Niệm Mị không điều kiện.Cho dù lúc trước Niệm Mị bảo hắn đem nữ nhi gả cho Diệu Mạc Ngôn, hắn do dự cũng chỉ một chút liền đáp ứng luôn!Niệm Mị từ trong lòng ngực móc ra hai món đồ.Một cái ngọc ban chỉ, một cái hổ phách!Hai thứ tuy khác nhau nhưng tuyệt nhiên đều có giá trị liên thành!"Phân phó thì không dám nhận! Ta thấy sau khi lệnh thiên kim được gả đi phu thê đều tốt đẹp, nên cố ý tới cảm tạ! Dù sao thì chân tình ở trên đời cũng rất hiếm gặp, mà có thể chứng kiến một đôi chân ái, là vinh hạnh của ta!"Niệm Mị tùy tiện tìm một lý do nào đó, rồi liền tặng đồ ra ngoài.Thấy đáy mắt Hoa phụ hiện lên một tia tham lam, Niệm Mị liền biết, chỉ sợ là cho dù nàng lấy cớ hoang đường đến đâu đi chăng nữa thì Hoa phụ cũng sẽ không chút do dự mag lựa chọn tin tưởng nàng!"Công tử lại nói lời khách sáo rồi, tiểu nữ có thể được hạnh phúc như vậy tất cả đều là nhờ phúc của công tử cả!"