Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan   Xung quanh toàn là cát vàng. Một người đàn ông mệt mỏi lê bước trên mặt đất khô hanh. Mỗi bước đều nặng tựa ngàn cân. Mỗi bước đều cuốn theo lớp bụi dày đặc. Sau khi trốn khỏi đám người đuổi giết, hắn đi đến mảnh đất đầy cát vàng này. Hắn đã đi trong phiến sa mạc này suốt ba ngày rồi. Thân thể đã đến cực hạn nhưng ý chí vẫn kiên cường bảo hắn phải vững bước -- hắn có niềm tin không bao giờ đổ được. Dường như trước mắt xuất hiện ảo giác? Có màu xanh biếc đang bay lượn trước mắt, bên tai nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Đây không phải lần đầu hắn gặp tình huống này. Người đàn ông cười tự giễu, dùng sức lắc đầu, dành chút sức lực cuối cùng để cắn môi thật mạnh -- chỉ có đau đớn mới giúp hắn thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng lúc này, hình như có chỗ nào không đúng? Người đàn ông đờ đẫn giương mắt nhìn mọi thứ trước mắt. Màu xanh biếc của thực vật trông rất tươi mát giữa sa mạc nóng nực, mà tiếng nước kia hình như càng ngày càng rõ. Trong thân thể đột…

Chương 38: Showbiz nữ thần Hoa Đào (38)

Tìm Lại Bản ThânTác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ ThốngEdit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan   Xung quanh toàn là cát vàng. Một người đàn ông mệt mỏi lê bước trên mặt đất khô hanh. Mỗi bước đều nặng tựa ngàn cân. Mỗi bước đều cuốn theo lớp bụi dày đặc. Sau khi trốn khỏi đám người đuổi giết, hắn đi đến mảnh đất đầy cát vàng này. Hắn đã đi trong phiến sa mạc này suốt ba ngày rồi. Thân thể đã đến cực hạn nhưng ý chí vẫn kiên cường bảo hắn phải vững bước -- hắn có niềm tin không bao giờ đổ được. Dường như trước mắt xuất hiện ảo giác? Có màu xanh biếc đang bay lượn trước mắt, bên tai nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Đây không phải lần đầu hắn gặp tình huống này. Người đàn ông cười tự giễu, dùng sức lắc đầu, dành chút sức lực cuối cùng để cắn môi thật mạnh -- chỉ có đau đớn mới giúp hắn thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng lúc này, hình như có chỗ nào không đúng? Người đàn ông đờ đẫn giương mắt nhìn mọi thứ trước mắt. Màu xanh biếc của thực vật trông rất tươi mát giữa sa mạc nóng nực, mà tiếng nước kia hình như càng ngày càng rõ. Trong thân thể đột… Edit + Beta:Y Nhã a.k.a Ryuu-chanỞ cửa dành cho khách VIP không xa, một người đàn ông cao ráo đang đi ra cùng mấy trợ lý.Là Thường Tranh!Mấy năm không gặp, mặt anh không có thay đổi gì, chỉ có khí thế trên người là càng mạnh mẽ hơn.Chung Tình nhìn anh với vẻ vui mừng. Cô quay đầu nhìn A Lam cũng đang nhìn Thường Tranh, nói: "Đi thôi."Thường Tranh đang đi đằng xa bỗng giật mình. Anh đột nhiên nghiêng đầu, nhìn lướt qua hướng Chung Tình đang rời đi.Đồng tử bỗng dưng co lại, bóng dáng kia, anh suốt đời cũng không quên!"Đào Yêu." Chung Tình mới đi ra sảnh chính của sân bay liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới.Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được người vốn không nên xuất hiện ở đây."Thường Tranh?"So với lúc nãy, người này đã thay áo khoác, trên đầu còn đội chiếc mũ lưỡi trai màu xám cùng kiểu với mũ của Chung Tình.Hơn mười phút sau, hai người đi vào một quán cà phê nhỏ cạnh sân bay.Nơi đây có sự im lặng hiếm thấy, thậm chí còn dùng vật liệu cách âm để ngăn cách giữa mỗi bàn. Các khách hàng đến đây không cần lo lắng về việc bị nghe trộm."Đã lâu không gặp." Thường Tranh mở lời trước.Chung Tình gật đầu: "Đã lâu không gặp."A Lam thức thời đi qua bàn khác.Hai người nói lời mở đầu xong, bầu không khí có chút lúng túng.Chung Tình mơ hồ cảm thấy, người đàn ông trước mắt có vẻ... không vui lắm?Cô khụ một tiếng, nói: "Hai năm qua tôi ở nước ngoài, tôi vẫn luôn theo dõi tin tức về cậu đấy. Tôi còn chưa chúc mừng cậu lấy được ảnh đế đâu."Đúng vậy, Thường Tranh làm được việc mà Chung Tình cũng không thể làm được.Bằng tác phẩm đầu tay của mình, anh lấy được Giải Nam Chính tốt nhất của Giải Kim Hoa.Lúc đó toàn bộ cả nước đều chấn động. Ngay cả Chung Tình cũng nghĩ, Thường Tranh không hổ là nam chính, sự tồn tại của anh giống như là để đánh vỡ những quy tắc thường vậy.Mà lộ trình của Thường Tranh cũng cổ vũ vô số người có trong mình giấc mộng trở thành một ngôi sao, và đã nếm rất nhiều đau khổ trên con đường thực hiện giấc mộng ấy.Mỗi người đều muốn, biết đâu có một ngày nữ thần may mắn sẽ chiếu cố mình, để mình có thể giống Thường Tranh, một lần là nổi tiếng....Nói đi nói lại, hai năm qua đi, không hề nghi ngờ, Thường Tranh đã trở thành một trong những nam diễn viên nổi tiếng nhất nước.Chung Tình cảm thấy cảm giác này rất kỳ lạ. Trước đây cô tốn hai năm để có thể đứng vững trong giới, mà bây giờ Thường Tranh cũng dùng hai năm, nhưng anh lại đạt được thành tựu cao hơn cả cô, thậm chí càng truyền kỳ hơn cô.Thường Tranh nhìn đôi mắt sương mù của cô, người không quen với Đào Yêu có thể cho rằng lúc cô im lặng không nói chuyện thì sẽ có biểu hiện như vậy, nhưng Thường Tranh biết, cô đây là đang ngẩn người.Anh đột nhiên thấy rất tủi thân trong lòng: Hai năm không gặp, tôi ngồi trước mặt em nhưng không thể nhận được chút chú ý từ em sao?Anh nói: "Cô nói một mực quan tâm tôi, nhưng sao ngay cả một cuộc gọi tôi cũng không nhận được vậy?"Chung Tình kinh ngạc ngẩng đầu: "Cái giọng vừa chất vấn vừa làm nũng đó là sao?"Thường Tranh cũng phát hiện.Khuôn mặt anh lập tức có nét buồn bã. Anh thấp giọng nói: "Tôi cho rằng... chúng ta là bạn rất thân."Chung Tình không nghi ngờ gì. Sợ nam chính hiểu lầm, cô vội vàng nói: "Trong hai năm tôi ở nước ngoài, có lần tôi làm hỏng di động nên toàn bộ danh bạ đều bị mất hết, hơn nữa công việc cũng bận rộn..."Cô nói, cũng cảm thấy có chút ngượng ngịu, bèn nói với Thường Tranh: "Xin lỗi."

Edit + Beta:

Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Ở cửa dành cho khách VIP không xa, một người đàn ông cao ráo đang đi ra cùng mấy trợ lý.

Là Thường Tranh!

Mấy năm không gặp, mặt anh không có thay đổi gì, chỉ có khí thế trên người là càng mạnh mẽ hơn.

Chung Tình nhìn anh với vẻ vui mừng. Cô quay đầu nhìn A Lam cũng đang nhìn Thường Tranh, nói: "Đi thôi."

Thường Tranh đang đi đằng xa bỗng giật mình. Anh đột nhiên nghiêng đầu, nhìn lướt qua hướng Chung Tình đang rời đi.

Đồng tử bỗng dưng co lại, bóng dáng kia, anh suốt đời cũng không quên!

"Đào Yêu." Chung Tình mới đi ra sảnh chính của sân bay liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được người vốn không nên xuất hiện ở đây.

"Thường Tranh?"

So với lúc nãy, người này đã thay áo khoác, trên đầu còn đội chiếc mũ lưỡi trai màu xám cùng kiểu với mũ của Chung Tình.

Hơn mười phút sau, hai người đi vào một quán cà phê nhỏ cạnh sân bay.

Nơi đây có sự im lặng hiếm thấy, thậm chí còn dùng vật liệu cách âm để ngăn cách giữa mỗi bàn. Các khách hàng đến đây không cần lo lắng về việc bị nghe trộm.

"Đã lâu không gặp." Thường Tranh mở lời trước.

Chung Tình gật đầu: "Đã lâu không gặp."

A Lam thức thời đi qua bàn khác.

Hai người nói lời mở đầu xong, bầu không khí có chút lúng túng.

Chung Tình mơ hồ cảm thấy, người đàn ông trước mắt có vẻ... không vui lắm?

Cô khụ một tiếng, nói: "Hai năm qua tôi ở nước ngoài, tôi vẫn luôn theo dõi tin tức về cậu đấy. Tôi còn chưa chúc mừng cậu lấy được ảnh đế đâu."

Đúng vậy, Thường Tranh làm được việc mà Chung Tình cũng không thể làm được.

Bằng tác phẩm đầu tay của mình, anh lấy được Giải Nam Chính tốt nhất của Giải Kim Hoa.

Lúc đó toàn bộ cả nước đều chấn động. Ngay cả Chung Tình cũng nghĩ, Thường Tranh không hổ là nam chính, sự tồn tại của anh giống như là để đánh vỡ những quy tắc thường vậy.

Mà lộ trình của Thường Tranh cũng cổ vũ vô số người có trong mình giấc mộng trở thành một ngôi sao, và đã nếm rất nhiều đau khổ trên con đường thực hiện giấc mộng ấy.

Mỗi người đều muốn, biết đâu có một ngày nữ thần may mắn sẽ chiếu cố mình, để mình có thể giống Thường Tranh, một lần là nổi tiếng.

...

Nói đi nói lại, hai năm qua đi, không hề nghi ngờ, Thường Tranh đã trở thành một trong những nam diễn viên nổi tiếng nhất nước.

Chung Tình cảm thấy cảm giác này rất kỳ lạ. Trước đây cô tốn hai năm để có thể đứng vững trong giới, mà bây giờ Thường Tranh cũng dùng hai năm, nhưng anh lại đạt được thành tựu cao hơn cả cô, thậm chí càng truyền kỳ hơn cô.

Thường Tranh nhìn đôi mắt sương mù của cô, người không quen với Đào Yêu có thể cho rằng lúc cô im lặng không nói chuyện thì sẽ có biểu hiện như vậy, nhưng Thường Tranh biết, cô đây là đang ngẩn người.

Anh đột nhiên thấy rất tủi thân trong lòng: Hai năm không gặp, tôi ngồi trước mặt em nhưng không thể nhận được chút chú ý từ em sao?

Anh nói: "Cô nói một mực quan tâm tôi, nhưng sao ngay cả một cuộc gọi tôi cũng không nhận được vậy?"

Chung Tình kinh ngạc ngẩng đầu: "Cái giọng vừa chất vấn vừa làm nũng đó là sao?"

Thường Tranh cũng phát hiện.

Khuôn mặt anh lập tức có nét buồn bã. Anh thấp giọng nói: "Tôi cho rằng... chúng ta là bạn rất thân."

Chung Tình không nghi ngờ gì. Sợ nam chính hiểu lầm, cô vội vàng nói: "Trong hai năm tôi ở nước ngoài, có lần tôi làm hỏng di động nên toàn bộ danh bạ đều bị mất hết, hơn nữa công việc cũng bận rộn..."

Cô nói, cũng cảm thấy có chút ngượng ngịu, bèn nói với Thường Tranh: "Xin lỗi."

Tìm Lại Bản ThânTác giả: Tố Thủ Chiết ChiTruyện Hệ ThốngEdit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan   Xung quanh toàn là cát vàng. Một người đàn ông mệt mỏi lê bước trên mặt đất khô hanh. Mỗi bước đều nặng tựa ngàn cân. Mỗi bước đều cuốn theo lớp bụi dày đặc. Sau khi trốn khỏi đám người đuổi giết, hắn đi đến mảnh đất đầy cát vàng này. Hắn đã đi trong phiến sa mạc này suốt ba ngày rồi. Thân thể đã đến cực hạn nhưng ý chí vẫn kiên cường bảo hắn phải vững bước -- hắn có niềm tin không bao giờ đổ được. Dường như trước mắt xuất hiện ảo giác? Có màu xanh biếc đang bay lượn trước mắt, bên tai nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Đây không phải lần đầu hắn gặp tình huống này. Người đàn ông cười tự giễu, dùng sức lắc đầu, dành chút sức lực cuối cùng để cắn môi thật mạnh -- chỉ có đau đớn mới giúp hắn thoát khỏi ảo cảnh này. Nhưng lúc này, hình như có chỗ nào không đúng? Người đàn ông đờ đẫn giương mắt nhìn mọi thứ trước mắt. Màu xanh biếc của thực vật trông rất tươi mát giữa sa mạc nóng nực, mà tiếng nước kia hình như càng ngày càng rõ. Trong thân thể đột… Edit + Beta:Y Nhã a.k.a Ryuu-chanỞ cửa dành cho khách VIP không xa, một người đàn ông cao ráo đang đi ra cùng mấy trợ lý.Là Thường Tranh!Mấy năm không gặp, mặt anh không có thay đổi gì, chỉ có khí thế trên người là càng mạnh mẽ hơn.Chung Tình nhìn anh với vẻ vui mừng. Cô quay đầu nhìn A Lam cũng đang nhìn Thường Tranh, nói: "Đi thôi."Thường Tranh đang đi đằng xa bỗng giật mình. Anh đột nhiên nghiêng đầu, nhìn lướt qua hướng Chung Tình đang rời đi.Đồng tử bỗng dưng co lại, bóng dáng kia, anh suốt đời cũng không quên!"Đào Yêu." Chung Tình mới đi ra sảnh chính của sân bay liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới.Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được người vốn không nên xuất hiện ở đây."Thường Tranh?"So với lúc nãy, người này đã thay áo khoác, trên đầu còn đội chiếc mũ lưỡi trai màu xám cùng kiểu với mũ của Chung Tình.Hơn mười phút sau, hai người đi vào một quán cà phê nhỏ cạnh sân bay.Nơi đây có sự im lặng hiếm thấy, thậm chí còn dùng vật liệu cách âm để ngăn cách giữa mỗi bàn. Các khách hàng đến đây không cần lo lắng về việc bị nghe trộm."Đã lâu không gặp." Thường Tranh mở lời trước.Chung Tình gật đầu: "Đã lâu không gặp."A Lam thức thời đi qua bàn khác.Hai người nói lời mở đầu xong, bầu không khí có chút lúng túng.Chung Tình mơ hồ cảm thấy, người đàn ông trước mắt có vẻ... không vui lắm?Cô khụ một tiếng, nói: "Hai năm qua tôi ở nước ngoài, tôi vẫn luôn theo dõi tin tức về cậu đấy. Tôi còn chưa chúc mừng cậu lấy được ảnh đế đâu."Đúng vậy, Thường Tranh làm được việc mà Chung Tình cũng không thể làm được.Bằng tác phẩm đầu tay của mình, anh lấy được Giải Nam Chính tốt nhất của Giải Kim Hoa.Lúc đó toàn bộ cả nước đều chấn động. Ngay cả Chung Tình cũng nghĩ, Thường Tranh không hổ là nam chính, sự tồn tại của anh giống như là để đánh vỡ những quy tắc thường vậy.Mà lộ trình của Thường Tranh cũng cổ vũ vô số người có trong mình giấc mộng trở thành một ngôi sao, và đã nếm rất nhiều đau khổ trên con đường thực hiện giấc mộng ấy.Mỗi người đều muốn, biết đâu có một ngày nữ thần may mắn sẽ chiếu cố mình, để mình có thể giống Thường Tranh, một lần là nổi tiếng....Nói đi nói lại, hai năm qua đi, không hề nghi ngờ, Thường Tranh đã trở thành một trong những nam diễn viên nổi tiếng nhất nước.Chung Tình cảm thấy cảm giác này rất kỳ lạ. Trước đây cô tốn hai năm để có thể đứng vững trong giới, mà bây giờ Thường Tranh cũng dùng hai năm, nhưng anh lại đạt được thành tựu cao hơn cả cô, thậm chí càng truyền kỳ hơn cô.Thường Tranh nhìn đôi mắt sương mù của cô, người không quen với Đào Yêu có thể cho rằng lúc cô im lặng không nói chuyện thì sẽ có biểu hiện như vậy, nhưng Thường Tranh biết, cô đây là đang ngẩn người.Anh đột nhiên thấy rất tủi thân trong lòng: Hai năm không gặp, tôi ngồi trước mặt em nhưng không thể nhận được chút chú ý từ em sao?Anh nói: "Cô nói một mực quan tâm tôi, nhưng sao ngay cả một cuộc gọi tôi cũng không nhận được vậy?"Chung Tình kinh ngạc ngẩng đầu: "Cái giọng vừa chất vấn vừa làm nũng đó là sao?"Thường Tranh cũng phát hiện.Khuôn mặt anh lập tức có nét buồn bã. Anh thấp giọng nói: "Tôi cho rằng... chúng ta là bạn rất thân."Chung Tình không nghi ngờ gì. Sợ nam chính hiểu lầm, cô vội vàng nói: "Trong hai năm tôi ở nước ngoài, có lần tôi làm hỏng di động nên toàn bộ danh bạ đều bị mất hết, hơn nữa công việc cũng bận rộn..."Cô nói, cũng cảm thấy có chút ngượng ngịu, bèn nói với Thường Tranh: "Xin lỗi."

Chương 38: Showbiz nữ thần Hoa Đào (38)