Chào Mọi Người Giới thiệu tí nhé:Mk Tên BiBi Tác giả bộ truyện: Hệ Thống Bảo tôi tiêu tiền Giới thiệu sơ lược phần1 này nhé. Trước khi xuyên không và gặp hệ thống , Cậu tên Nguyễn Nhật Huy là một sinh viên đại học Quốc tế ở Nước P. Dù cậu học ở Đại học lớn nhất nước P , nhưng gia cảnh nhà cậu nghèo khó lại thiếu nợ rất nhìu tiền. Ba thì bệnh ung thư máu và một số bệnh khác, nên không thể đi làm để có thể phụ giúp cho gia đình. Tiền bạc trong nhà chỉ còn hai anh em cậu đi làm thêm, kiếm tiền. Cậu vì gặp tai nạn nên gặp được hệ thống M520. Và M520 giao cho nhiệm vụ tiêu tiền. Không cần biết bao nhiêu tiền, chỉ cần tiêu tiền không được lấy lại vốn thì có thể nhận lại thật nhiều tiền của chính mình Khi có tiền cậu lại trả nợ xong lại đi từ thiện mua này mua kia nhưng lại không đạt yêu cầu của hệ thống đưa ra. Nên cậu thu mua công ty cùng một số công ty khác lm ăn, với mục tiêu lổ vốn. Cậu từ không gian này tới không gian khác tiêu tiền. mỗi nơi mỗi khác Châu âu hay ở xa mạc ở ai cập cổ…
Chương 33: Chương 33
Hệ Thống Bảo Tôi Tiêu TiềnTác giả: Mỹ NgọcTruyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngChào Mọi Người Giới thiệu tí nhé:Mk Tên BiBi Tác giả bộ truyện: Hệ Thống Bảo tôi tiêu tiền Giới thiệu sơ lược phần1 này nhé. Trước khi xuyên không và gặp hệ thống , Cậu tên Nguyễn Nhật Huy là một sinh viên đại học Quốc tế ở Nước P. Dù cậu học ở Đại học lớn nhất nước P , nhưng gia cảnh nhà cậu nghèo khó lại thiếu nợ rất nhìu tiền. Ba thì bệnh ung thư máu và một số bệnh khác, nên không thể đi làm để có thể phụ giúp cho gia đình. Tiền bạc trong nhà chỉ còn hai anh em cậu đi làm thêm, kiếm tiền. Cậu vì gặp tai nạn nên gặp được hệ thống M520. Và M520 giao cho nhiệm vụ tiêu tiền. Không cần biết bao nhiêu tiền, chỉ cần tiêu tiền không được lấy lại vốn thì có thể nhận lại thật nhiều tiền của chính mình Khi có tiền cậu lại trả nợ xong lại đi từ thiện mua này mua kia nhưng lại không đạt yêu cầu của hệ thống đưa ra. Nên cậu thu mua công ty cùng một số công ty khác lm ăn, với mục tiêu lổ vốn. Cậu từ không gian này tới không gian khác tiêu tiền. mỗi nơi mỗi khác Châu âu hay ở xa mạc ở ai cập cổ… -Tôi nói này sao mi đẹp quá vậy ☆◇☆- Lại rất dễ thương nữaCậu vừa nói vừa sờ lên bộ lông trắng kia.Con cự thú kia chết lặng.Nào giờ người khác thấy anh thì sợ muốn chết, kể cả người trong tộc cũng sợ anh kiên nễ anh.Vậy mà người này không những không sợ mà còn giám sờ lên anh.- Tôi có tên ,tôi tên Mặc Y.- Còn tôi là Nhật Huy.- Tên lạ quá.GÀO....!grừm tiếng gừ của Lạc thú đang ở đây.Bỗng Nhiên nó lao về phía của cậu đang đứng anh chạy lại ôm cậu cậu vào lòng mà nhảy ra xa.- Quầy anh còn có thể biến người á...!ngầu bá cháy luôn- Ai ai đau đó con thú kia mi làm đồ ta rách một mảnh rồi này.- Cậu có sao không./_ Mạc y- Tôi không sao tay đau một chút thôi.- Vậy cậu ở đây đợi tôi một chút để tôi sử lý con cự thú kia.- Được á.Anh đặt cậu lên trên đất rồi hướng con cự thú kia bay đến chiến vs con kia.Cậu thì thấy anh mọc cánh làm cậu mở mắt ra nhìn chằm chằm- Đúng là quá ngầu luôn...!nhìn cái cánh hấp dẫn như cánh gà vậy.Tự Nhiên nhớ cái thèm ghêll.kí chủ à anh ta là nam chính đó.- Ủa nam chính áll.Vâng.Còn quay lại phía anh thì anh đang ở hình thể thú, anh lấy vuốt cào con cự thú kia bị thương .Còn không quên cho cái đuôi quất vào người nó một phát- Mặc Y nó bên trái nó đang định cắn cánh của anh kìa- Đúng rồi đúng rồi giơ chân phải ra đạp nó đưa vuốt lên cào vào cổ họng nó lấy đuôi anh quấn nó lại đập nó xuống dưới đất đi.Cậu đứng đó mà hò hét với anh.nhìn như một đứa con nít ấy.Không biết tại sao anh lại làm theo lời cậu nói, vậy ms thật sự áp chế được con cự thú kia.Ai cũng biết con Lạc thú này rất mạnh.Khả năng đánh một chọi một với nó là không thể ,nhìn ở góc độ nào thì cũng nhìn không ra cách di chuyển của nó.Vậy mà cậu chỉ nhìn từ bên ngoài xa như vậy mà có thể chỉ đúng hướng đến thế.Cậu không tầm thường một xíu nào cả- Anh giỏi thật nha...- Cảm ơn.Cậu ngồi xuống nhìn con Lạc thú kia thì anh đưa tay cảng lại nói..- Đừng đụng vào trên người nó có đọc cậu chạm vào sẻ khá nguy hiểm.- à không sao tôi xem thử một chút thôi.Cậu nhìn nhìn lại thấy chỉ được cái sừng trên đầu nó là dài nhọn lại nhìn rất cứng cáp.Cậu chỉ chiếc sừng trên đầu con Lạc thú kia rồi nói với anh.- Anh cho tôi cái sừng này nhaAnh nhìn cậu nghi hoặc, trên người Lạc thú cái gì cũng là bảo chỉ có sừng là thứ bỏ đi Nhất trên người nó.Vậy mà cậu lãi xin lấy sừng.- Có được không.- Được.Anh đáp ứng cậu rồi lấy móng của mình bắt đầu lốc da ở vùng xung quanh ra rồi cầm cái sừng.Anh dùng lực bẻ một cái cạchAnh đưa cho cậu.Cậu cầm lấy rồi cảm ơn.Cậu ngước lên nhìn trời một hồi thì nói với anh.-Trời cũng không còn sớm nữa anh về đi.Tôi cũng phải đi rồi.- Cậu đi đâu.- Tôi à...!đi đâu cũng được tôi không có nhà không có người thân cũng không có bạn bè...!Đi đâu thì đi ..- Hì hì trời đất lớn như vậy mà đi đâu chả được.Nghe cậu nói vậy anh nhíu mày lại nhìn cậu một lúc rồi mới nói.- Nếu cậu không có chỗ ở thì đến nhà tôi đi.- Không cần đâu.- Nhà tôi cũng không có mấy người đâu, nhà lại khá rộng nên yên tâm.- Tôi...!/_ Chưa kịp để cậu nói gì anh đưa tay xuống sờ chân của cậu.chân rất nhỏ lại rất trắng.-Chân cậu bị thương rồi tôi đưa cậu đi.Chỉ là chân cậu lúc nãy bị con Lạc thú kia hù một cái mà trật chân thôi mà vẫn có thể đi được.Vậy mà anh Bế cậu lên bằng một tay cho cậu ngồi lên cánh tay anh , tay cậu đặt lên ngực anh.Thân thể cậu và anh khác thật xa một trời một vực ấy.Cậu thì nhỏ bé xinh xinh trắng trẻo, anh thì cao lớn cao hơn 2 mét ấy chứ đùa cậu 1.89 mà không lại anh.- Cậu bao nhiêu tuổi rồi..- Tôi à ...!tôi 18 còn anh- Tôi 26 rồi.nhìn c ậu nhỏ bé thế này thật sự có thể ở một mình sao?- tại sao không.tôi ở một mình đã quen rồi.- Cậu không có bạn Lữ sao?- Bạn Lữ là gì....- bạn đời- Tôi không có...!Tôi không định kiếm bạn đời đâuAnh nhíu mày như vậy đâu có được.-C ậu nhỏ bé thế này không gia đình không bạn đời rất là nguy hiểm.- Không sao tôi quen rồiNhìn cậu thế này anh lại bất chợt tim đập thình thịch.Như vở lòng.Cha anh có coi khi anh yêu thích một ai sao này tim sẻ đập vì người ấy..Đập thật nhanh, người kia khó chịu anh cũng khó chịu, người kia buồn anh cũng sẽ buồn.- Cậu ở nhà tôi đến chừng nào cũng được.- Cậu ở cả đời cũng được /_ Câu này anh nói rất khẻ cậu không nghe rõ anh nói gì..
-Tôi nói này sao mi đẹp quá vậy ☆◇☆
- Lại rất dễ thương nữa
Cậu vừa nói vừa sờ lên bộ lông trắng kia.
Con cự thú kia chết lặng.
Nào giờ người khác thấy anh thì sợ muốn chết, kể cả người trong tộc cũng sợ anh kiên nễ anh.
Vậy mà người này không những không sợ mà còn giám sờ lên anh.
- Tôi có tên ,tôi tên Mặc Y.
- Còn tôi là Nhật Huy.
- Tên lạ quá.
GÀO....!grừm tiếng gừ của Lạc thú đang ở đây.
Bỗng Nhiên nó lao về phía của cậu đang đứng anh chạy lại ôm cậu cậu vào lòng mà nhảy ra xa.
- Quầy anh còn có thể biến người á...!ngầu bá cháy luôn
- Ai ai đau đó con thú kia mi làm đồ ta rách một mảnh rồi này.
- Cậu có sao không.
/_ Mạc y
- Tôi không sao tay đau một chút thôi.
- Vậy cậu ở đây đợi tôi một chút để tôi sử lý con cự thú kia.
- Được á.
Anh đặt cậu lên trên đất rồi hướng con cự thú kia bay đến chiến vs con kia.
Cậu thì thấy anh mọc cánh làm cậu mở mắt ra nhìn chằm chằm
- Đúng là quá ngầu luôn...!nhìn cái cánh hấp dẫn như cánh gà vậy.
Tự Nhiên nhớ cái thèm ghê
ll.
kí chủ à anh ta là nam chính đó.
- Ủa nam chính á
ll.
Vâng.
Còn quay lại phía anh thì anh đang ở hình thể thú, anh lấy vuốt cào con cự thú kia bị thương .Còn không quên cho cái đuôi quất vào người nó một phát
- Mặc Y nó bên trái nó đang định cắn cánh của anh kìa
- Đúng rồi đúng rồi giơ chân phải ra đạp nó đưa vuốt lên cào vào cổ họng nó lấy đuôi anh quấn nó lại đập nó xuống dưới đất đi.
Cậu đứng đó mà hò hét với anh.
nhìn như một đứa con nít ấy.
Không biết tại sao anh lại làm theo lời cậu nói, vậy ms thật sự áp chế được con cự thú kia.
Ai cũng biết con Lạc thú này rất mạnh.
Khả năng đánh một chọi một với nó là không thể ,nhìn ở góc độ nào thì cũng nhìn không ra cách di chuyển của nó.
Vậy mà cậu chỉ nhìn từ bên ngoài xa như vậy mà có thể chỉ đúng hướng đến thế.
Cậu không tầm thường một xíu nào cả
- Anh giỏi thật nha...
- Cảm ơn.
Cậu ngồi xuống nhìn con Lạc thú kia thì anh đưa tay cảng lại nói..
- Đừng đụng vào trên người nó có đọc cậu chạm vào sẻ khá nguy hiểm.
- à không sao tôi xem thử một chút thôi.
Cậu nhìn nhìn lại thấy chỉ được cái sừng trên đầu nó là dài nhọn lại nhìn rất cứng cáp.
Cậu chỉ chiếc sừng trên đầu con Lạc thú kia rồi nói với anh.
- Anh cho tôi cái sừng này nha
Anh nhìn cậu nghi hoặc, trên người Lạc thú cái gì cũng là bảo chỉ có sừng là thứ bỏ đi Nhất trên người nó.
Vậy mà cậu lãi xin lấy sừng.
- Có được không.
- Được.
Anh đáp ứng cậu rồi lấy móng của mình bắt đầu lốc da ở vùng xung quanh ra rồi cầm cái sừng.
Anh dùng lực bẻ một cái cạch
Anh đưa cho cậu.Cậu cầm lấy rồi cảm ơn.Cậu ngước lên nhìn trời một hồi thì nói với anh.
-Trời cũng không còn sớm nữa anh về đi.
Tôi cũng phải đi rồi.
- Cậu đi đâu.
- Tôi à...!đi đâu cũng được tôi không có nhà không có người thân cũng không có bạn bè...!Đi đâu thì đi ..
- Hì hì trời đất lớn như vậy mà đi đâu chả được.
Nghe cậu nói vậy anh nhíu mày lại nhìn cậu một lúc rồi mới nói.
- Nếu cậu không có chỗ ở thì đến nhà tôi đi.
- Không cần đâu.
- Nhà tôi cũng không có mấy người đâu, nhà lại khá rộng nên yên tâm.
- Tôi...!/_ Chưa kịp để cậu nói gì anh đưa tay xuống sờ chân của cậu.
chân rất nhỏ lại rất trắng.
-Chân cậu bị thương rồi tôi đưa cậu đi.
Chỉ là chân cậu lúc nãy bị con Lạc thú kia hù một cái mà trật chân thôi mà vẫn có thể đi được.
Vậy mà anh Bế cậu lên bằng một tay cho cậu ngồi lên cánh tay anh , tay cậu đặt lên ngực anh.
Thân thể cậu và anh khác thật xa một trời một vực ấy.
Cậu thì nhỏ bé xinh xinh trắng trẻo, anh thì cao lớn cao hơn 2 mét ấy chứ đùa cậu 1.89 mà không lại anh.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi..
- Tôi à ...!tôi 18 còn anh
- Tôi 26 rồi.
nhìn c ậu nhỏ bé thế này thật sự có thể ở một mình sao?
- tại sao không.tôi ở một mình đã quen rồi.
- Cậu không có bạn Lữ sao?
- Bạn Lữ là gì....
- bạn đời
- Tôi không có...!Tôi không định kiếm bạn đời đâu
Anh nhíu mày như vậy đâu có được.
-C ậu nhỏ bé thế này không gia đình không bạn đời rất là nguy hiểm.
- Không sao tôi quen rồi
Nhìn cậu thế này anh lại bất chợt tim đập thình thịch.
Như vở lòng.
Cha anh có coi khi anh yêu thích một ai sao này tim sẻ đập vì người ấy..
Đập thật nhanh, người kia khó chịu anh cũng khó chịu, người kia buồn anh cũng sẽ buồn.
- Cậu ở nhà tôi đến chừng nào cũng được.
- Cậu ở cả đời cũng được /_ Câu này anh nói rất khẻ cậu không nghe rõ anh nói gì..
Hệ Thống Bảo Tôi Tiêu TiềnTác giả: Mỹ NgọcTruyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngChào Mọi Người Giới thiệu tí nhé:Mk Tên BiBi Tác giả bộ truyện: Hệ Thống Bảo tôi tiêu tiền Giới thiệu sơ lược phần1 này nhé. Trước khi xuyên không và gặp hệ thống , Cậu tên Nguyễn Nhật Huy là một sinh viên đại học Quốc tế ở Nước P. Dù cậu học ở Đại học lớn nhất nước P , nhưng gia cảnh nhà cậu nghèo khó lại thiếu nợ rất nhìu tiền. Ba thì bệnh ung thư máu và một số bệnh khác, nên không thể đi làm để có thể phụ giúp cho gia đình. Tiền bạc trong nhà chỉ còn hai anh em cậu đi làm thêm, kiếm tiền. Cậu vì gặp tai nạn nên gặp được hệ thống M520. Và M520 giao cho nhiệm vụ tiêu tiền. Không cần biết bao nhiêu tiền, chỉ cần tiêu tiền không được lấy lại vốn thì có thể nhận lại thật nhiều tiền của chính mình Khi có tiền cậu lại trả nợ xong lại đi từ thiện mua này mua kia nhưng lại không đạt yêu cầu của hệ thống đưa ra. Nên cậu thu mua công ty cùng một số công ty khác lm ăn, với mục tiêu lổ vốn. Cậu từ không gian này tới không gian khác tiêu tiền. mỗi nơi mỗi khác Châu âu hay ở xa mạc ở ai cập cổ… -Tôi nói này sao mi đẹp quá vậy ☆◇☆- Lại rất dễ thương nữaCậu vừa nói vừa sờ lên bộ lông trắng kia.Con cự thú kia chết lặng.Nào giờ người khác thấy anh thì sợ muốn chết, kể cả người trong tộc cũng sợ anh kiên nễ anh.Vậy mà người này không những không sợ mà còn giám sờ lên anh.- Tôi có tên ,tôi tên Mặc Y.- Còn tôi là Nhật Huy.- Tên lạ quá.GÀO....!grừm tiếng gừ của Lạc thú đang ở đây.Bỗng Nhiên nó lao về phía của cậu đang đứng anh chạy lại ôm cậu cậu vào lòng mà nhảy ra xa.- Quầy anh còn có thể biến người á...!ngầu bá cháy luôn- Ai ai đau đó con thú kia mi làm đồ ta rách một mảnh rồi này.- Cậu có sao không./_ Mạc y- Tôi không sao tay đau một chút thôi.- Vậy cậu ở đây đợi tôi một chút để tôi sử lý con cự thú kia.- Được á.Anh đặt cậu lên trên đất rồi hướng con cự thú kia bay đến chiến vs con kia.Cậu thì thấy anh mọc cánh làm cậu mở mắt ra nhìn chằm chằm- Đúng là quá ngầu luôn...!nhìn cái cánh hấp dẫn như cánh gà vậy.Tự Nhiên nhớ cái thèm ghêll.kí chủ à anh ta là nam chính đó.- Ủa nam chính áll.Vâng.Còn quay lại phía anh thì anh đang ở hình thể thú, anh lấy vuốt cào con cự thú kia bị thương .Còn không quên cho cái đuôi quất vào người nó một phát- Mặc Y nó bên trái nó đang định cắn cánh của anh kìa- Đúng rồi đúng rồi giơ chân phải ra đạp nó đưa vuốt lên cào vào cổ họng nó lấy đuôi anh quấn nó lại đập nó xuống dưới đất đi.Cậu đứng đó mà hò hét với anh.nhìn như một đứa con nít ấy.Không biết tại sao anh lại làm theo lời cậu nói, vậy ms thật sự áp chế được con cự thú kia.Ai cũng biết con Lạc thú này rất mạnh.Khả năng đánh một chọi một với nó là không thể ,nhìn ở góc độ nào thì cũng nhìn không ra cách di chuyển của nó.Vậy mà cậu chỉ nhìn từ bên ngoài xa như vậy mà có thể chỉ đúng hướng đến thế.Cậu không tầm thường một xíu nào cả- Anh giỏi thật nha...- Cảm ơn.Cậu ngồi xuống nhìn con Lạc thú kia thì anh đưa tay cảng lại nói..- Đừng đụng vào trên người nó có đọc cậu chạm vào sẻ khá nguy hiểm.- à không sao tôi xem thử một chút thôi.Cậu nhìn nhìn lại thấy chỉ được cái sừng trên đầu nó là dài nhọn lại nhìn rất cứng cáp.Cậu chỉ chiếc sừng trên đầu con Lạc thú kia rồi nói với anh.- Anh cho tôi cái sừng này nhaAnh nhìn cậu nghi hoặc, trên người Lạc thú cái gì cũng là bảo chỉ có sừng là thứ bỏ đi Nhất trên người nó.Vậy mà cậu lãi xin lấy sừng.- Có được không.- Được.Anh đáp ứng cậu rồi lấy móng của mình bắt đầu lốc da ở vùng xung quanh ra rồi cầm cái sừng.Anh dùng lực bẻ một cái cạchAnh đưa cho cậu.Cậu cầm lấy rồi cảm ơn.Cậu ngước lên nhìn trời một hồi thì nói với anh.-Trời cũng không còn sớm nữa anh về đi.Tôi cũng phải đi rồi.- Cậu đi đâu.- Tôi à...!đi đâu cũng được tôi không có nhà không có người thân cũng không có bạn bè...!Đi đâu thì đi ..- Hì hì trời đất lớn như vậy mà đi đâu chả được.Nghe cậu nói vậy anh nhíu mày lại nhìn cậu một lúc rồi mới nói.- Nếu cậu không có chỗ ở thì đến nhà tôi đi.- Không cần đâu.- Nhà tôi cũng không có mấy người đâu, nhà lại khá rộng nên yên tâm.- Tôi...!/_ Chưa kịp để cậu nói gì anh đưa tay xuống sờ chân của cậu.chân rất nhỏ lại rất trắng.-Chân cậu bị thương rồi tôi đưa cậu đi.Chỉ là chân cậu lúc nãy bị con Lạc thú kia hù một cái mà trật chân thôi mà vẫn có thể đi được.Vậy mà anh Bế cậu lên bằng một tay cho cậu ngồi lên cánh tay anh , tay cậu đặt lên ngực anh.Thân thể cậu và anh khác thật xa một trời một vực ấy.Cậu thì nhỏ bé xinh xinh trắng trẻo, anh thì cao lớn cao hơn 2 mét ấy chứ đùa cậu 1.89 mà không lại anh.- Cậu bao nhiêu tuổi rồi..- Tôi à ...!tôi 18 còn anh- Tôi 26 rồi.nhìn c ậu nhỏ bé thế này thật sự có thể ở một mình sao?- tại sao không.tôi ở một mình đã quen rồi.- Cậu không có bạn Lữ sao?- Bạn Lữ là gì....- bạn đời- Tôi không có...!Tôi không định kiếm bạn đời đâuAnh nhíu mày như vậy đâu có được.-C ậu nhỏ bé thế này không gia đình không bạn đời rất là nguy hiểm.- Không sao tôi quen rồiNhìn cậu thế này anh lại bất chợt tim đập thình thịch.Như vở lòng.Cha anh có coi khi anh yêu thích một ai sao này tim sẻ đập vì người ấy..Đập thật nhanh, người kia khó chịu anh cũng khó chịu, người kia buồn anh cũng sẽ buồn.- Cậu ở nhà tôi đến chừng nào cũng được.- Cậu ở cả đời cũng được /_ Câu này anh nói rất khẻ cậu không nghe rõ anh nói gì..