Tác giả:

Lúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn…

Chương 140: Linh Huyền học viện

Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… Diệp Thiên ra khỏi hoàng cung một đường đi đến Vân Lam học viện. Mục đích hắn đến không chỉ gặp Liễu Mộc mà còn để tìm huyền kỹ thích hợp tu luyện. Những huyền kỹ hiện tại của hắn mặc dù vẫn dùng được nhưng đã không thể phát huy hết khả năng của hắn nên hắn phải một lần nữa tìm một số huyền kỹ thích hợp để nâng cao chiến lực. Kỹ năng mấy cái này trong ký ức của hắn nhiều vô số kể nhưng những cái thực dụng hiện tại vẫn chưa đủ sức tu luyện, theo hắn tính toán ít nhất phải đợi hắn đột phá Huyền Ấn cảnh mới có thể chọn một số tu tập. Trong lúc nhìn đông nhìn tây trên đường thì Diệp Thiên đã đến học viện, dựa theo đường cũ đi đến Huyền kỹ các. Đến Huyền kỹ các hắn lấy ra lệnh bài của Liễu Mộc đưa hắn từ sau khi học viện tranh tài ra cho lão giả trông coi, hắn thuận lợi đi vào. Lệnh bài này Liễu Mộc đưa hắn rất lâu nhưng hắn không cần dùng nên toàn bỏ phế trong trữ giới vật. Bước vào Huyền kỹ các hắn bỏ qua các tầng dưới chậm rãi bước đến tầng 4, tầng này chỉ có học viên hạch tâm viện mới được đến. Hắn không dừng lại nữa bước tiếp tục đi lên tầng trên. Tầng 5 chứa huyền kỹ thấp nhất cũng Huyền cấp trung phẩm cao nhất Huyền cấp cực phẩm huyền kỹ. Huyền kỹ tầng này chỉ có lão sư hoặc người có địa vị cao trong học viện mới được vào xem học tập. Diệp Thiên rảo bước bên trong, hắn đến gần một giá sách cầm lấy một quyển lật xem rồi lắc đầu bỏ xuống tiếp tục xem quyển khác. Hắn cứ lật hết quyển này đến quyển khác cho đến khi lật hết hơn một nữa tất cả huyền kỹ bên trong tầng 5 mới hài lòng cầm 2 quyển đến chỗ ngồi gần đó tỉ mỉ xem xét. Với tinh thần lực hiện tại hắn chỉ cần tỉ mỉ xem một lần sẽ nhớ mãi không quên không cần phải đem về chậm rãi xem. Tốt gần một giờ hắn mới đem hai loại huyền kỹ này nhớ kỹ, trả lại thư tịch lại giá sách hắn rời khỏi Huyền kỹ các đi tìm Liễu Mộc. Theo đường cũ mà đi, chỉ một lúc hắn liền đến chỗ Liễu Mộc đình viện. “Đến rồi!”. Liễu Mộc ở bên trong đang ngồi uống trà đợi hắn. “Ừm… nói một chút chuyện Linh Huyền học viện đi?”. Diệp Thiên không dài dòng ngồi xuống tự rót trà cho mình rồi hỏi Liễu Mộc. “Tiểu tử ngươi luôn trực tiếp như vậy”. Liễu Mộc cười cợt nói. “Linh Huyền học viện lấy việc đào tạo thiên tài làm chủ, thiên tài được bọn họ dạy ra phần lớn sau này đều nhập vào bọn họ, phần còn lại sau khi ra khỏi học viện thì muốn làm sao thì làm vậy bọn họ không quan tâm”. “Bằng cách này bọn họ không chỉ có được đại lượng người tài nhập trướng tăng cường nội tình mà còn có thể giao hảo với phần lớn người trong thiên hạ, phải biết bất kỳ ai từ bên trong đi ra đều có thành tựu không thấp, nhờ vậy mà bọn họ không chỉ không có bao nhiêu kẻ thù mà còn có được sự ủng hộ của người trong thiên hạ đứng vững địa vị”. Liễu Mộc từ từ nói. “Bọn họ cũng thật biết suy nghĩ”. Diệp Thiên nói ra đánh giá. Với cách làm này của Tứ Đại thế lực thì cho dù có 2 châu trên Linh Huyền đại lục này chiến tranh với nhau thì bọn họ cũng không ảnh hưởng gì nhiều thậm chí còn có thể nhờ đó phát triển thêm cũng không biết chừng. “Nhưng bọn họ chỉ đào tạo thiên tài nên khảo nghiệm chiêu sinh cũng rất khó khăn, mỗi 3 năm 1 lần chiêu sinh nhưng chỉ lấy mấy trăm người thậm chí có năm thiên tài ít người có thể thông qua khảo nghiệm vì vậy mà chỉ thu hơn trăm người”. Liễu Mộc thở dài nói. Vân Lam quốc từng nhiều lần đến tham gia nhưng đều không thể thông qua điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ, cảm khái. Vân Lam học viện bên trong Vân Lam quốc là đứng đầu, thiên tài bên trong đi khắp vương quốc cũng khó tìm, vậy mà khi tham gia chiêu sinh ở nơi khác lại không thể thông qua dù chỉ một người. 

Diệp Thiên ra khỏi hoàng cung một đường đi đến Vân Lam học viện. 

Mục đích hắn đến không chỉ gặp Liễu Mộc mà còn để tìm huyền kỹ thích hợp tu luyện. 

Những huyền kỹ hiện tại của hắn mặc dù vẫn dùng được nhưng đã không thể phát huy hết khả năng của hắn nên hắn phải một lần nữa tìm một số huyền kỹ thích hợp để nâng cao chiến lực. 

Kỹ năng mấy cái này trong ký ức của hắn nhiều vô số kể nhưng những cái thực dụng hiện tại vẫn chưa đủ sức tu luyện, theo hắn tính toán ít nhất phải đợi hắn đột phá Huyền Ấn cảnh mới có thể chọn một số tu tập. 

Trong lúc nhìn đông nhìn tây trên đường thì Diệp Thiên đã đến học viện, dựa theo đường cũ đi đến Huyền kỹ các. 

Đến Huyền kỹ các hắn lấy ra lệnh bài của Liễu Mộc đưa hắn từ sau khi học viện tranh tài ra cho lão giả trông coi, hắn thuận lợi đi vào. 

Lệnh bài này Liễu Mộc đưa hắn rất lâu nhưng hắn không cần dùng nên toàn bỏ phế trong trữ giới vật. 

Bước vào Huyền kỹ các hắn bỏ qua các tầng dưới chậm rãi bước đến tầng 4, tầng này chỉ có học viên hạch tâm viện mới được đến. 

Hắn không dừng lại nữa bước tiếp tục đi lên tầng trên. 

Tầng 5 chứa huyền kỹ thấp nhất cũng Huyền cấp trung phẩm cao nhất Huyền cấp cực phẩm huyền kỹ. 

Huyền kỹ tầng này chỉ có lão sư hoặc người có địa vị cao trong học viện mới được vào xem học tập. 

Diệp Thiên rảo bước bên trong, hắn đến gần một giá sách cầm lấy một quyển lật xem rồi lắc đầu bỏ xuống tiếp tục xem quyển khác. 

Hắn cứ lật hết quyển này đến quyển khác cho đến khi lật hết hơn một nữa tất cả huyền kỹ bên trong tầng 5 mới hài lòng cầm 2 quyển đến chỗ ngồi gần đó tỉ mỉ xem xét. 

Với tinh thần lực hiện tại hắn chỉ cần tỉ mỉ xem một lần sẽ nhớ mãi không quên không cần phải đem về chậm rãi xem. 

Tốt gần một giờ hắn mới đem hai loại huyền kỹ này nhớ kỹ, trả lại thư tịch lại giá sách hắn rời khỏi Huyền kỹ các đi tìm Liễu Mộc. 

Theo đường cũ mà đi, chỉ một lúc hắn liền đến chỗ Liễu Mộc đình viện. 

“Đến rồi!”. 

Liễu Mộc ở bên trong đang ngồi uống trà đợi hắn. 

“Ừm… nói một chút chuyện Linh Huyền học viện đi?”. 

Diệp Thiên không dài dòng ngồi xuống tự rót trà cho mình rồi hỏi Liễu Mộc. 

“Tiểu tử ngươi luôn trực tiếp như vậy”. 

Liễu Mộc cười cợt nói. 

“Linh Huyền học viện lấy việc đào tạo thiên tài làm chủ, thiên tài được bọn họ dạy ra phần lớn sau này đều nhập vào bọn họ, phần còn lại sau khi ra khỏi học viện thì muốn làm sao thì làm vậy bọn họ không quan tâm”. 

“Bằng cách này bọn họ không chỉ có được đại lượng người tài nhập trướng tăng cường nội tình mà còn có thể giao hảo với phần lớn người trong thiên hạ, phải biết bất kỳ ai từ bên trong đi ra đều có thành tựu không thấp, nhờ vậy mà bọn họ không chỉ không có bao nhiêu kẻ thù mà còn có được sự ủng hộ của người trong thiên hạ đứng vững địa vị”. 

Liễu Mộc từ từ nói. 

“Bọn họ cũng thật biết suy nghĩ”. 

Diệp Thiên nói ra đánh giá. 

Với cách làm này của Tứ Đại thế lực thì cho dù có 2 châu trên Linh Huyền đại lục này chiến tranh với nhau thì bọn họ cũng không ảnh hưởng gì nhiều thậm chí còn có thể nhờ đó phát triển thêm cũng không biết chừng. 

“Nhưng bọn họ chỉ đào tạo thiên tài nên khảo nghiệm chiêu sinh cũng rất khó khăn, mỗi 3 năm 1 lần chiêu sinh nhưng chỉ lấy mấy trăm người thậm chí có năm thiên tài ít người có thể thông qua khảo nghiệm vì vậy mà chỉ thu hơn trăm người”. 

Liễu Mộc thở dài nói. 

Vân Lam quốc từng nhiều lần đến tham gia nhưng đều không thể thông qua điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ, cảm khái. 

Vân Lam học viện bên trong Vân Lam quốc là đứng đầu, thiên tài bên trong đi khắp vương quốc cũng khó tìm, vậy mà khi tham gia chiêu sinh ở nơi khác lại không thể thông qua dù chỉ một người. 

Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… Diệp Thiên ra khỏi hoàng cung một đường đi đến Vân Lam học viện. Mục đích hắn đến không chỉ gặp Liễu Mộc mà còn để tìm huyền kỹ thích hợp tu luyện. Những huyền kỹ hiện tại của hắn mặc dù vẫn dùng được nhưng đã không thể phát huy hết khả năng của hắn nên hắn phải một lần nữa tìm một số huyền kỹ thích hợp để nâng cao chiến lực. Kỹ năng mấy cái này trong ký ức của hắn nhiều vô số kể nhưng những cái thực dụng hiện tại vẫn chưa đủ sức tu luyện, theo hắn tính toán ít nhất phải đợi hắn đột phá Huyền Ấn cảnh mới có thể chọn một số tu tập. Trong lúc nhìn đông nhìn tây trên đường thì Diệp Thiên đã đến học viện, dựa theo đường cũ đi đến Huyền kỹ các. Đến Huyền kỹ các hắn lấy ra lệnh bài của Liễu Mộc đưa hắn từ sau khi học viện tranh tài ra cho lão giả trông coi, hắn thuận lợi đi vào. Lệnh bài này Liễu Mộc đưa hắn rất lâu nhưng hắn không cần dùng nên toàn bỏ phế trong trữ giới vật. Bước vào Huyền kỹ các hắn bỏ qua các tầng dưới chậm rãi bước đến tầng 4, tầng này chỉ có học viên hạch tâm viện mới được đến. Hắn không dừng lại nữa bước tiếp tục đi lên tầng trên. Tầng 5 chứa huyền kỹ thấp nhất cũng Huyền cấp trung phẩm cao nhất Huyền cấp cực phẩm huyền kỹ. Huyền kỹ tầng này chỉ có lão sư hoặc người có địa vị cao trong học viện mới được vào xem học tập. Diệp Thiên rảo bước bên trong, hắn đến gần một giá sách cầm lấy một quyển lật xem rồi lắc đầu bỏ xuống tiếp tục xem quyển khác. Hắn cứ lật hết quyển này đến quyển khác cho đến khi lật hết hơn một nữa tất cả huyền kỹ bên trong tầng 5 mới hài lòng cầm 2 quyển đến chỗ ngồi gần đó tỉ mỉ xem xét. Với tinh thần lực hiện tại hắn chỉ cần tỉ mỉ xem một lần sẽ nhớ mãi không quên không cần phải đem về chậm rãi xem. Tốt gần một giờ hắn mới đem hai loại huyền kỹ này nhớ kỹ, trả lại thư tịch lại giá sách hắn rời khỏi Huyền kỹ các đi tìm Liễu Mộc. Theo đường cũ mà đi, chỉ một lúc hắn liền đến chỗ Liễu Mộc đình viện. “Đến rồi!”. Liễu Mộc ở bên trong đang ngồi uống trà đợi hắn. “Ừm… nói một chút chuyện Linh Huyền học viện đi?”. Diệp Thiên không dài dòng ngồi xuống tự rót trà cho mình rồi hỏi Liễu Mộc. “Tiểu tử ngươi luôn trực tiếp như vậy”. Liễu Mộc cười cợt nói. “Linh Huyền học viện lấy việc đào tạo thiên tài làm chủ, thiên tài được bọn họ dạy ra phần lớn sau này đều nhập vào bọn họ, phần còn lại sau khi ra khỏi học viện thì muốn làm sao thì làm vậy bọn họ không quan tâm”. “Bằng cách này bọn họ không chỉ có được đại lượng người tài nhập trướng tăng cường nội tình mà còn có thể giao hảo với phần lớn người trong thiên hạ, phải biết bất kỳ ai từ bên trong đi ra đều có thành tựu không thấp, nhờ vậy mà bọn họ không chỉ không có bao nhiêu kẻ thù mà còn có được sự ủng hộ của người trong thiên hạ đứng vững địa vị”. Liễu Mộc từ từ nói. “Bọn họ cũng thật biết suy nghĩ”. Diệp Thiên nói ra đánh giá. Với cách làm này của Tứ Đại thế lực thì cho dù có 2 châu trên Linh Huyền đại lục này chiến tranh với nhau thì bọn họ cũng không ảnh hưởng gì nhiều thậm chí còn có thể nhờ đó phát triển thêm cũng không biết chừng. “Nhưng bọn họ chỉ đào tạo thiên tài nên khảo nghiệm chiêu sinh cũng rất khó khăn, mỗi 3 năm 1 lần chiêu sinh nhưng chỉ lấy mấy trăm người thậm chí có năm thiên tài ít người có thể thông qua khảo nghiệm vì vậy mà chỉ thu hơn trăm người”. Liễu Mộc thở dài nói. Vân Lam quốc từng nhiều lần đến tham gia nhưng đều không thể thông qua điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ, cảm khái. Vân Lam học viện bên trong Vân Lam quốc là đứng đầu, thiên tài bên trong đi khắp vương quốc cũng khó tìm, vậy mà khi tham gia chiêu sinh ở nơi khác lại không thể thông qua dù chỉ một người. 

Chương 140: Linh Huyền học viện