Lúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn…
Chương 144: Trước khi lên đường (4)
Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… “Haiz… huyết khí ngày càng nhiều nhưng khiếu huyệt cũng ngày càng khó đột phá”. Diệp Thiên ngồi trên giường thở dài. “Mà thôi, tốc độ như vậy đã rất nhanh nếu không phải vừa bắt đầu ta đã rèn luyện thân thể không để lại bất cứ tạp chất nào thì tốc độ sẽ chậm không biết bao nhiêu lần, con người nên biết đủ thì hơn”. Suy nghĩ một chút hắn liền tỉnh táo trở lại. “Thiếu gia, sắp đến giờ rồi”. Bên ngoài phòng truyền vào tiếng của Kim Sơn. “Hừm… nên đi”. Diệp Thiên đứng dậy mở cửa, đi ra khỏi phòng liền gặp Kim Sơn. “Những tài liệu ta bảo ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”. Vừa đi hắn vừa hỏi. “Vâng, hiện tại đã thu thập đủ 8,9 phần, không qua hai ngày hẳn là đầy đủ”. Kim Sơn báo cáo. “Ừ… tiếp tục thu thập, sau khi hoàn thành việc này ngươi cũng bắt đầu tìm một số người thay ngươi quản lý Thượng Vân lâu đi, không qua bao lâu chúng ta sẽ ra ngoài đi đây đó một thời gian”. Diệp Thiên tiếp tục nói. “Vâng!”. Kim Sơn nghe vậy lập tức vui mừng đáp. Những lời này hắn làm sau nghe không hiểu, thiếu gia ra ngoài đem theo hắn đây là chấp nhận để hắn bên cạnh a, Thượng Vân lâu có thể giúp hắn kiếm rất nhiều tiền tài cũng cho hắn đầy đủ danh tiếng mà hắn từng mơ ước nhưng so với việc có thể đi theo thiếu gia thì chỉ là việc cỏn con không đáng so sánh. Diệp Thiên đi trước không nói gì, hắn đi ra ngoài biến thành hình dáng Diệp Hàn rồi dẫn theo Kim Sơn hướng quảng trường bay đi. Việc Lý Thương hắn không quan tâm nhưng dù sao cũng không có gì làm nên đi xem một chút. Từ trên cao nhìn xuống xung quanh quảng trường người nhiều như kiến, nhiều tu sĩ còn nhảy lên các mái nhà từ xa nhìn. Diệp Thiên cùng Kim Sơn đáp xuống tầng cao nhất của một tửu lâu gần quảng trường nhất. Kim Sơn đã đặt sẵn nơi này nên không cần chen chút làm gì, chỉ là cạnh bàn của hắn cũng không ít tu sĩ bàn luận việc xử lý Lý Thương nên hơi ồn ào một chút. Kim Sơn đã thay đổi hình dáng còn Diệp Thiên với hình dáng là Diệp Hàn cũng không gây ra chú ý, dù sao người nhìn thấy hình dáng Diệp Hàn chỉ giới hạn những người đến dự sinh nhật của Vân Ngọc. “Mau mau nhìn, sắp bắt đầu rồi!”. Xung quanh bàn tán xôn xao, một người chỉ hướng quảng trường nói lớn tất cả người trong lâu đều đứng dậy quan sát. Diệp Thiên cũng theo người xung quanh đứng quan sát, mặc dù cách xa quảng trường một chút nhưng với thị lực của tu sĩ thì rất dễ dàng nhìn thấy. … “Đùng đùng đùng…”. Trên quảng trường tiếng trống vang lên không ngừng báo hiệu sắp đến giớ phán quyết. Trên đài cao, có Vân Long cùng 4 đại trưởng lão, Liễu Mộc và cả Dương Bá Nhật cùng một số trưởng gia tộc cùng ngồi. Giữa quản trường Lý Thương bị một cây gậy dài xuyên qua hai tay trói lại cả người quỳ trên đất cực kỳ chật vật. Đã từng là tộc trưởng một gia tộc lớn, song là một cường giả Đan Linh cảnh thông thiên triệt địa. Hiện tại lại chẳng khác ăn mày là bao, đầu tóc rối bời, ánh mắt vô thần, thân hình không chút sinh lực giống như một lão già đang chờ chờ đợi cái chết. “Đùng…”. “Thời gian đã đến, mời hoàng thượngtuyên chỉ!”. Tiếng trống dừng lại, Vân Long đứng lên với khí thế uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Thương cùng Thạch Minh đang chật vật quỳ bên dưới.
“Haiz… huyết khí ngày càng nhiều nhưng khiếu huyệt cũng ngày càng khó đột phá”.
Diệp Thiên ngồi trên giường thở dài.
“Mà thôi, tốc độ như vậy đã rất nhanh nếu không phải vừa bắt đầu ta đã rèn luyện thân thể không để lại bất cứ tạp chất nào thì tốc độ sẽ chậm không biết bao nhiêu lần, con người nên biết đủ thì hơn”.
Suy nghĩ một chút hắn liền tỉnh táo trở lại.
“Thiếu gia, sắp đến giờ rồi”.
Bên ngoài phòng truyền vào tiếng của Kim Sơn.
“Hừm… nên đi”.
Diệp Thiên đứng dậy mở cửa, đi ra khỏi phòng liền gặp Kim Sơn.
“Những tài liệu ta bảo ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”.
Vừa đi hắn vừa hỏi.
“Vâng, hiện tại đã thu thập đủ 8,9 phần, không qua hai ngày hẳn là đầy đủ”.
Kim Sơn báo cáo.
“Ừ… tiếp tục thu thập, sau khi hoàn thành việc này ngươi cũng bắt đầu tìm một số người thay ngươi quản lý Thượng Vân lâu đi, không qua bao lâu chúng ta sẽ ra ngoài đi đây đó một thời gian”.
Diệp Thiên tiếp tục nói.
“Vâng!”.
Kim Sơn nghe vậy lập tức vui mừng đáp.
Những lời này hắn làm sau nghe không hiểu, thiếu gia ra ngoài đem theo hắn đây là chấp nhận để hắn bên cạnh a, Thượng Vân lâu có thể giúp hắn kiếm rất nhiều tiền tài cũng cho hắn đầy đủ danh tiếng mà hắn từng mơ ước nhưng so với việc có thể đi theo thiếu gia thì chỉ là việc cỏn con không đáng so sánh.
Diệp Thiên đi trước không nói gì, hắn đi ra ngoài biến thành hình dáng Diệp Hàn rồi dẫn theo Kim Sơn hướng quảng trường bay đi.
Việc Lý Thương hắn không quan tâm nhưng dù sao cũng không có gì làm nên đi xem một chút.
Từ trên cao nhìn xuống xung quanh quảng trường người nhiều như kiến, nhiều tu sĩ còn nhảy lên các mái nhà từ xa nhìn.
Diệp Thiên cùng Kim Sơn đáp xuống tầng cao nhất của một tửu lâu gần quảng trường nhất.
Kim Sơn đã đặt sẵn nơi này nên không cần chen chút làm gì, chỉ là cạnh bàn của hắn cũng không ít tu sĩ bàn luận việc xử lý Lý Thương nên hơi ồn ào một chút.
Kim Sơn đã thay đổi hình dáng còn Diệp Thiên với hình dáng là Diệp Hàn cũng không gây ra chú ý, dù sao người nhìn thấy hình dáng Diệp Hàn chỉ giới hạn những người đến dự sinh nhật của Vân Ngọc.
“Mau mau nhìn, sắp bắt đầu rồi!”.
Xung quanh bàn tán xôn xao, một người chỉ hướng quảng trường nói lớn tất cả người trong lâu đều đứng dậy quan sát.
Diệp Thiên cũng theo người xung quanh đứng quan sát, mặc dù cách xa quảng trường một chút nhưng với thị lực của tu sĩ thì rất dễ dàng nhìn thấy.
…
“Đùng đùng đùng…”.
Trên quảng trường tiếng trống vang lên không ngừng báo hiệu sắp đến giớ phán quyết.
Trên đài cao, có Vân Long cùng 4 đại trưởng lão, Liễu Mộc và cả Dương Bá Nhật cùng một số trưởng gia tộc cùng ngồi.
Giữa quản trường Lý Thương bị một cây gậy dài xuyên qua hai tay trói lại cả người quỳ trên đất cực kỳ chật vật.
Đã từng là tộc trưởng một gia tộc lớn, song là một cường giả Đan Linh cảnh thông thiên triệt địa.
Hiện tại lại chẳng khác ăn mày là bao, đầu tóc rối bời, ánh mắt vô thần, thân hình không chút sinh lực giống như một lão già đang chờ chờ đợi cái chết.
“Đùng…”.
“Thời gian đã đến, mời hoàng thượngtuyên chỉ!”.
Tiếng trống dừng lại, Vân Long đứng lên với khí thế uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Thương cùng Thạch Minh đang chật vật quỳ bên dưới.
Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… “Haiz… huyết khí ngày càng nhiều nhưng khiếu huyệt cũng ngày càng khó đột phá”. Diệp Thiên ngồi trên giường thở dài. “Mà thôi, tốc độ như vậy đã rất nhanh nếu không phải vừa bắt đầu ta đã rèn luyện thân thể không để lại bất cứ tạp chất nào thì tốc độ sẽ chậm không biết bao nhiêu lần, con người nên biết đủ thì hơn”. Suy nghĩ một chút hắn liền tỉnh táo trở lại. “Thiếu gia, sắp đến giờ rồi”. Bên ngoài phòng truyền vào tiếng của Kim Sơn. “Hừm… nên đi”. Diệp Thiên đứng dậy mở cửa, đi ra khỏi phòng liền gặp Kim Sơn. “Những tài liệu ta bảo ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”. Vừa đi hắn vừa hỏi. “Vâng, hiện tại đã thu thập đủ 8,9 phần, không qua hai ngày hẳn là đầy đủ”. Kim Sơn báo cáo. “Ừ… tiếp tục thu thập, sau khi hoàn thành việc này ngươi cũng bắt đầu tìm một số người thay ngươi quản lý Thượng Vân lâu đi, không qua bao lâu chúng ta sẽ ra ngoài đi đây đó một thời gian”. Diệp Thiên tiếp tục nói. “Vâng!”. Kim Sơn nghe vậy lập tức vui mừng đáp. Những lời này hắn làm sau nghe không hiểu, thiếu gia ra ngoài đem theo hắn đây là chấp nhận để hắn bên cạnh a, Thượng Vân lâu có thể giúp hắn kiếm rất nhiều tiền tài cũng cho hắn đầy đủ danh tiếng mà hắn từng mơ ước nhưng so với việc có thể đi theo thiếu gia thì chỉ là việc cỏn con không đáng so sánh. Diệp Thiên đi trước không nói gì, hắn đi ra ngoài biến thành hình dáng Diệp Hàn rồi dẫn theo Kim Sơn hướng quảng trường bay đi. Việc Lý Thương hắn không quan tâm nhưng dù sao cũng không có gì làm nên đi xem một chút. Từ trên cao nhìn xuống xung quanh quảng trường người nhiều như kiến, nhiều tu sĩ còn nhảy lên các mái nhà từ xa nhìn. Diệp Thiên cùng Kim Sơn đáp xuống tầng cao nhất của một tửu lâu gần quảng trường nhất. Kim Sơn đã đặt sẵn nơi này nên không cần chen chút làm gì, chỉ là cạnh bàn của hắn cũng không ít tu sĩ bàn luận việc xử lý Lý Thương nên hơi ồn ào một chút. Kim Sơn đã thay đổi hình dáng còn Diệp Thiên với hình dáng là Diệp Hàn cũng không gây ra chú ý, dù sao người nhìn thấy hình dáng Diệp Hàn chỉ giới hạn những người đến dự sinh nhật của Vân Ngọc. “Mau mau nhìn, sắp bắt đầu rồi!”. Xung quanh bàn tán xôn xao, một người chỉ hướng quảng trường nói lớn tất cả người trong lâu đều đứng dậy quan sát. Diệp Thiên cũng theo người xung quanh đứng quan sát, mặc dù cách xa quảng trường một chút nhưng với thị lực của tu sĩ thì rất dễ dàng nhìn thấy. … “Đùng đùng đùng…”. Trên quảng trường tiếng trống vang lên không ngừng báo hiệu sắp đến giớ phán quyết. Trên đài cao, có Vân Long cùng 4 đại trưởng lão, Liễu Mộc và cả Dương Bá Nhật cùng một số trưởng gia tộc cùng ngồi. Giữa quản trường Lý Thương bị một cây gậy dài xuyên qua hai tay trói lại cả người quỳ trên đất cực kỳ chật vật. Đã từng là tộc trưởng một gia tộc lớn, song là một cường giả Đan Linh cảnh thông thiên triệt địa. Hiện tại lại chẳng khác ăn mày là bao, đầu tóc rối bời, ánh mắt vô thần, thân hình không chút sinh lực giống như một lão già đang chờ chờ đợi cái chết. “Đùng…”. “Thời gian đã đến, mời hoàng thượngtuyên chỉ!”. Tiếng trống dừng lại, Vân Long đứng lên với khí thế uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Thương cùng Thạch Minh đang chật vật quỳ bên dưới.