Tác giả:

Lúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn…

Chương 172: Tỷ thí (3)

Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… "Ta?".Liễu Mộc mở to mắt ngạc nhiên hỏi."Đúng rồi".Diệp Thiên gật đầu."Nhưng ta…".Liễu Mộc định nói gì thì Diệp Thiên cắt ngang."Ngài đừng lo, ta có đậu thần nên không sao đâu hơn nữa ngài chỉ cần áp chế thực lực một chút là được rồi".Diệp Thiên biết Liễu Mộc làm mình bị thương nên do dự."Vậy được rồi".Liễu Mộc biết đậu thần là gì nên cũng yên tâm đáp ứng.Trúc Ly, Bạch Linh hai người hai mắt sáng lên, lần này chắc chắn Diệp Thiên sẽ phải dùng toàn lực chiến đấu."Trúc lão, một lát phải nhờ ngươi quan sát cẩn thật hắn".Bạch Linh đứng kế Trúc Ly nói."Ừm…".Trúc Ly gật đầu tập trung quan sát Diệp Thiên.Với tu vi của nàng chắc chắn sẽ quan sát ra được chiến lực cao nhất của Diệp Thiên cùng với cách chiến đấu của hắn."Nhìn ngươi có vẻ như đã có ý định mời ta tỷ thí từ trước?".Liễu Mộc nhìn Diệp Thiên nói."Đúng là có ý đó được vài ngày".Diệp Thiên cười nói."Tại sao?".Liễu Mộc không đoán được mục đích của Diệp Thiên trong việc này."Cũng không có gì, chẳng qua cảm thấy tu luyện quá thông thuận nên cần phải tìm chút k*ch th*ch cân bằng lại tâm cảnh, có lẽ thất bại cũng không phải không là một điều tốt".Diệp Thiên nhún vai.(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});"Haha… chỉ một ý chí này thôi thì ngươi có là thiên tài đến yêu nghiệt cũng không có gì lạ".Liễu Mộc cười vuốt râu nhìn Diệp Thiên.Hắn quá thật ghen tỵ với người nào có thể nhận Diệp Thiên làm đồ đệ.Trúc Ly ở bên ngoài quan sát nghe Diệp Thiên cũng gật đầu."Viện trưởng, đắc tội rồi".Diệp Thiên nói rồi hạ thấp người lấy đà."Ầm…".Hai chân phát lực mạnh lao hướng Liễu Mộc.Diệp Thiên dùng Kim Viêm chỉ hỏa thăng phúc rồi một quyền oanh ra."Xoạt…".Liễu Mộc cũng lấy kiếm vung ra đón đỡ quyền đầu của Diệp Thiên."Ầm…".Quyền kiếm giao phong uy lực cả hai ngang nhau."Bùng…".Diệp Thiên buông quyền ra Kim Viêm hỏa từ lòng bàn tay bùng nổ kéo người hắn xoay tròn một vòng trên không."Đùng…".Theo chiều xoay Diệp Thiên một cước đá thẳng vào thân kiếm của Liễu Mộc.Liễu Mộc không nghĩ đến Diệp Thiên còn có biến chiêu như vậy không kịp phòng thủ bị Diệp Thiên đá lùi ra sau."Rầm rầm…".Mỗi bước chân rơi xuống mặt đất đều bị hắn nện ra một hố nhỏ để giữ thăng bằng."Đây là thể tu thật sự sao?".Liễu Mộc kinh ngạc nhìn cánh tay đang còn run run của mình.Lúc Diệp Thiên đá lên người hắn thì hắn cảm giác như có một ngọn núi nện lên cánh tay của mình.

"Ta?".

Liễu Mộc mở to mắt ngạc nhiên hỏi.

"Đúng rồi".

Diệp Thiên gật đầu.

"Nhưng ta…".

Liễu Mộc định nói gì thì Diệp Thiên cắt ngang.

"Ngài đừng lo, ta có đậu thần nên không sao đâu hơn nữa ngài chỉ cần áp chế thực lực một chút là được rồi".

Diệp Thiên biết Liễu Mộc làm mình bị thương nên do dự.

"Vậy được rồi".

Liễu Mộc biết đậu thần là gì nên cũng yên tâm đáp ứng.

Trúc Ly, Bạch Linh hai người hai mắt sáng lên, lần này chắc chắn Diệp Thiên sẽ phải dùng toàn lực chiến đấu.

"Trúc lão, một lát phải nhờ ngươi quan sát cẩn thật hắn".

Bạch Linh đứng kế Trúc Ly nói.

"Ừm…".

Trúc Ly gật đầu tập trung quan sát Diệp Thiên.

Với tu vi của nàng chắc chắn sẽ quan sát ra được chiến lực cao nhất của Diệp Thiên cùng với cách chiến đấu của hắn.

"Nhìn ngươi có vẻ như đã có ý định mời ta tỷ thí từ trước?".

Liễu Mộc nhìn Diệp Thiên nói.

"Đúng là có ý đó được vài ngày".

Diệp Thiên cười nói.

"Tại sao?".

Liễu Mộc không đoán được mục đích của Diệp Thiên trong việc này.

"Cũng không có gì, chẳng qua cảm thấy tu luyện quá thông thuận nên cần phải tìm chút k*ch th*ch cân bằng lại tâm cảnh, có lẽ thất bại cũng không phải không là một điều tốt".

Diệp Thiên nhún vai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});"Haha… chỉ một ý chí này thôi thì ngươi có là thiên tài đến yêu nghiệt cũng không có gì lạ".

Liễu Mộc cười vuốt râu nhìn Diệp Thiên.

Hắn quá thật ghen tỵ với người nào có thể nhận Diệp Thiên làm đồ đệ.

Trúc Ly ở bên ngoài quan sát nghe Diệp Thiên cũng gật đầu.

"Viện trưởng, đắc tội rồi".

Diệp Thiên nói rồi hạ thấp người lấy đà.

"Ầm…".

Hai chân phát lực mạnh lao hướng Liễu Mộc.

Diệp Thiên dùng Kim Viêm chỉ hỏa thăng phúc rồi một quyền oanh ra.

"Xoạt…".

Liễu Mộc cũng lấy kiếm vung ra đón đỡ quyền đầu của Diệp Thiên.

"Ầm…".

Quyền kiếm giao phong uy lực cả hai ngang nhau.

"Bùng…".

Diệp Thiên buông quyền ra Kim Viêm hỏa từ lòng bàn tay bùng nổ kéo người hắn xoay tròn một vòng trên không.

"Đùng…".

Theo chiều xoay Diệp Thiên một cước đá thẳng vào thân kiếm của Liễu Mộc.

Liễu Mộc không nghĩ đến Diệp Thiên còn có biến chiêu như vậy không kịp phòng thủ bị Diệp Thiên đá lùi ra sau.

"Rầm rầm…".

Mỗi bước chân rơi xuống mặt đất đều bị hắn nện ra một hố nhỏ để giữ thăng bằng.

"Đây là thể tu thật sự sao?".

Liễu Mộc kinh ngạc nhìn cánh tay đang còn run run của mình.

Lúc Diệp Thiên đá lên người hắn thì hắn cảm giác như có một ngọn núi nện lên cánh tay của mình.

Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… "Ta?".Liễu Mộc mở to mắt ngạc nhiên hỏi."Đúng rồi".Diệp Thiên gật đầu."Nhưng ta…".Liễu Mộc định nói gì thì Diệp Thiên cắt ngang."Ngài đừng lo, ta có đậu thần nên không sao đâu hơn nữa ngài chỉ cần áp chế thực lực một chút là được rồi".Diệp Thiên biết Liễu Mộc làm mình bị thương nên do dự."Vậy được rồi".Liễu Mộc biết đậu thần là gì nên cũng yên tâm đáp ứng.Trúc Ly, Bạch Linh hai người hai mắt sáng lên, lần này chắc chắn Diệp Thiên sẽ phải dùng toàn lực chiến đấu."Trúc lão, một lát phải nhờ ngươi quan sát cẩn thật hắn".Bạch Linh đứng kế Trúc Ly nói."Ừm…".Trúc Ly gật đầu tập trung quan sát Diệp Thiên.Với tu vi của nàng chắc chắn sẽ quan sát ra được chiến lực cao nhất của Diệp Thiên cùng với cách chiến đấu của hắn."Nhìn ngươi có vẻ như đã có ý định mời ta tỷ thí từ trước?".Liễu Mộc nhìn Diệp Thiên nói."Đúng là có ý đó được vài ngày".Diệp Thiên cười nói."Tại sao?".Liễu Mộc không đoán được mục đích của Diệp Thiên trong việc này."Cũng không có gì, chẳng qua cảm thấy tu luyện quá thông thuận nên cần phải tìm chút k*ch th*ch cân bằng lại tâm cảnh, có lẽ thất bại cũng không phải không là một điều tốt".Diệp Thiên nhún vai.(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});"Haha… chỉ một ý chí này thôi thì ngươi có là thiên tài đến yêu nghiệt cũng không có gì lạ".Liễu Mộc cười vuốt râu nhìn Diệp Thiên.Hắn quá thật ghen tỵ với người nào có thể nhận Diệp Thiên làm đồ đệ.Trúc Ly ở bên ngoài quan sát nghe Diệp Thiên cũng gật đầu."Viện trưởng, đắc tội rồi".Diệp Thiên nói rồi hạ thấp người lấy đà."Ầm…".Hai chân phát lực mạnh lao hướng Liễu Mộc.Diệp Thiên dùng Kim Viêm chỉ hỏa thăng phúc rồi một quyền oanh ra."Xoạt…".Liễu Mộc cũng lấy kiếm vung ra đón đỡ quyền đầu của Diệp Thiên."Ầm…".Quyền kiếm giao phong uy lực cả hai ngang nhau."Bùng…".Diệp Thiên buông quyền ra Kim Viêm hỏa từ lòng bàn tay bùng nổ kéo người hắn xoay tròn một vòng trên không."Đùng…".Theo chiều xoay Diệp Thiên một cước đá thẳng vào thân kiếm của Liễu Mộc.Liễu Mộc không nghĩ đến Diệp Thiên còn có biến chiêu như vậy không kịp phòng thủ bị Diệp Thiên đá lùi ra sau."Rầm rầm…".Mỗi bước chân rơi xuống mặt đất đều bị hắn nện ra một hố nhỏ để giữ thăng bằng."Đây là thể tu thật sự sao?".Liễu Mộc kinh ngạc nhìn cánh tay đang còn run run của mình.Lúc Diệp Thiên đá lên người hắn thì hắn cảm giác như có một ngọn núi nện lên cánh tay của mình.

Chương 172: Tỷ thí (3)