Tác giả:

Lúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn…

Chương 175: Tỷ thí (6)

Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… “Đây là chiến lực đỉnh phong của hắn sao?”. Bạch Linh cùng 3 người Vân Phong đã hoảng sợ khó kiềm lại, thì thào tự hỏi. “Những bí thuật này đều giống của tiểu tử Diệp Thiên lúc chiến đấu với người của Lý gia, xem ra 2 người bọn họ thật sự là cùng một nơi ra”. Trúc Ly nói. “Ừm… Trúc lão có để nói một chiến lực của hắn?”. Bạch Linh nhìn Diệp Thiên hỏi. “Đã đến bán bộ Đan Linh cảnh rồi, nếu… nếu Chuẩn Đan Linh cảnh không ra hắn… bất bại!”. Trúc Ly thở dài đánh giá Diệp Thiên. “Thiên tài trong thiên hạ so với hắn chẳng khác nào rác rưởi”. Bạch Linh cũng cảm thấy tự ti nói. Thiên tài các ngươi vì cùng cấp vô mà cao ngạo khắp nơi, vì cảnh giới đỉnh phong khiêu chiến thắng cảnh giới tầng đầu cảnh giới cao hơn mà tự cao tự đại khắp thiên hạ. Nhân gia chỉ Huyền Quang cảnh tầng đầu đã có thể chơi với bán bộ Đan Linh cảnh, Chuẩn Đan Linh cảnh có ra cũng chưa chắc đã làm gì được nhân gia, người ta còn khiêm tốn khắp nơi không có tên tuổi, không một ai biết danh. … “Lãng Hãi kiếm”. Liễu Mộc bắt đầu nghiêm túc dùng ra thực lực chân chính. Một đạo kiếm quang sắc bén chém về hướng Diệp Thiên trên không. Liễu Mộc dùng ra thực lực, kiếm đạo công kích cực nhanh, Diệp Thiên chỉ kịp sao chép chưa kịp ra chiêu đã sắp bị kiếm đạo chém trúng. “Hây…”. Không còn cách nào khác hắn đành dùng Kim Viêm hỏa sức mở từ lòng bàn tay đẩy người ra khỏi phạm vi công kích rơi xuống đát. “Vù… Tán Xa kiếm”. Liễu Mộc bắt được lỗ hổng lập tức bay lên cao nhanh chóng ra chiêu đề phòng Diệp Thiên lại lấy tốc độ nghiền ép. Mũi kiếm hướng xuống đâm liên hồi, kiếm mang viên mãn nên mỗi đạo kiếm chiêu hướng Diệp Thiên công kích đều mang uy lực kinh khủng, phong tỏa hết đường tránh của Diệp Thiên. “Tới đây đi”. Diệp Thiên biết ý định của Liễu Mộc nên không hề do dự chân đạp Huyền Ảnh bộ, tay không ngừng múa ra kiếm chiêu. Lưu Vân kiếm pháp, Diệp Thiên học trong Vân Lam học viện, không phải huyền kỹ nhưng kiếm chiêu mềm mại ảo diệu thực dụng nên hắn chọn. “Tách Tách…”. Diệp Thiên không ngừng uyển chuyển kiếm chiêu. Kiếm mang được hắn tụ hợp lại làm một, dung hợp lên thân kiếm, lúc ra kiếm kiếm mang bị kéo dài thành một dải mỏng nhưng cứng rắn dùng để phòng thủ kiếm chiêu của Liễu Mộc. “Là kiếm mang, cũng đúng Diệp Thiên có thể dùng thì Diệp Hàn có cũng không gì lạ”. Bạch Linh giật mình rồi trở lại bình thường nói. “Hắn rất hiểu rõ kiếm mang nếu không không thể vận dụng đến mức như thế, ta là lần đầu thấy cách dùng kiếm mang như vậy”. Trúc Ly híp mắt nhìn. “Trảm Phong kiếm!”. Liễu Mộc lần nữa thay đổi chiêu thức. “Xoẹt…xoẹt…xoẹt…”. Kiếm quang to dày lại dồn dập không ngừng công kích Diệp Thiên như vô tận đao phong. “Trảm Phong Kiếm”. Diệp Thiên thấy uy lực của kiếm chiêu kinh khủng mà còn dày đặc không dám dùng đơn chiêu nên lấy luôn mà dùng. “Xoẹt tách…xoẹt tách…”. Đáng tiếc tu vi chệch lệch cuối cùng là quá lớn, kiếm quang của Diệp Thiên vừa đến liền bị kiếm quang của Liễu Mộc đánh tan dù cho có Mangekyou Sharingan hỗ trợ đánh vào yếu điểm đi nữa. “Xoạt ầm…xoạt ầm…xoạt ầm…”. Kiếm quang đã tới, Diệp Thiên không thể chống đỡ bị vô tận kiếm quang công kích chôn vùi trong đất. 

“Đây là chiến lực đỉnh phong của hắn sao?”. 

Bạch Linh cùng 3 người Vân Phong đã hoảng sợ khó kiềm lại, thì thào tự hỏi. 

“Những bí thuật này đều giống của tiểu tử Diệp Thiên lúc chiến đấu với người của Lý gia, xem ra 2 người bọn họ thật sự là cùng một nơi ra”. 

Trúc Ly nói. 

“Ừm… Trúc lão có để nói một chiến lực của hắn?”. 

Bạch Linh nhìn Diệp Thiên hỏi. 

“Đã đến bán bộ Đan Linh cảnh rồi, nếu… nếu Chuẩn Đan Linh cảnh không ra hắn… bất bại!”. 

Trúc Ly thở dài đánh giá Diệp Thiên. 

“Thiên tài trong thiên hạ so với hắn chẳng khác nào rác rưởi”. 

Bạch Linh cũng cảm thấy tự ti nói. 

Thiên tài các ngươi vì cùng cấp vô mà cao ngạo khắp nơi, vì cảnh giới đỉnh phong khiêu chiến thắng cảnh giới tầng đầu cảnh giới cao hơn mà tự cao tự đại khắp thiên hạ. 

Nhân gia chỉ Huyền Quang cảnh tầng đầu đã có thể chơi với bán bộ Đan Linh cảnh, Chuẩn Đan Linh cảnh có ra cũng chưa chắc đã làm gì được nhân gia, người ta còn khiêm tốn khắp nơi không có tên tuổi, không một ai biết danh. 

… 

“Lãng Hãi kiếm”. 

Liễu Mộc bắt đầu nghiêm túc dùng ra thực lực chân chính. 

Một đạo kiếm quang sắc bén chém về hướng Diệp Thiên trên không. 

Liễu Mộc dùng ra thực lực, kiếm đạo công kích cực nhanh, Diệp Thiên chỉ kịp sao chép chưa kịp ra chiêu đã sắp bị kiếm đạo chém trúng. 

“Hây…”. 

Không còn cách nào khác hắn đành dùng Kim Viêm hỏa sức mở từ lòng bàn tay đẩy người ra khỏi phạm vi công kích rơi xuống đát. 

“Vù… Tán Xa kiếm”. 

Liễu Mộc bắt được lỗ hổng lập tức bay lên cao nhanh chóng ra chiêu đề phòng Diệp Thiên lại lấy tốc độ nghiền ép. 

Mũi kiếm hướng xuống đâm liên hồi, kiếm mang viên mãn nên mỗi đạo kiếm chiêu hướng Diệp Thiên công kích đều mang uy lực kinh khủng, phong tỏa hết đường tránh của Diệp Thiên. 

“Tới đây đi”. 

Diệp Thiên biết ý định của Liễu Mộc nên không hề do dự chân đạp Huyền Ảnh bộ, tay không ngừng múa ra kiếm chiêu. 

Lưu Vân kiếm pháp, Diệp Thiên học trong Vân Lam học viện, không phải huyền kỹ nhưng kiếm chiêu mềm mại ảo diệu thực dụng nên hắn chọn. 

“Tách Tách…”. 

Diệp Thiên không ngừng uyển chuyển kiếm chiêu. 

Kiếm mang được hắn tụ hợp lại làm một, dung hợp lên thân kiếm, lúc ra kiếm kiếm mang bị kéo dài thành một dải mỏng nhưng cứng rắn dùng để phòng thủ kiếm chiêu của Liễu Mộc. 

“Là kiếm mang, cũng đúng Diệp Thiên có thể dùng thì Diệp Hàn có cũng không gì lạ”. 

Bạch Linh giật mình rồi trở lại bình thường nói. 

“Hắn rất hiểu rõ kiếm mang nếu không không thể vận dụng đến mức như thế, ta là lần đầu thấy cách dùng kiếm mang như vậy”. 

Trúc Ly híp mắt nhìn. 

“Trảm Phong kiếm!”. 

Liễu Mộc lần nữa thay đổi chiêu thức. 

“Xoẹt…xoẹt…xoẹt…”. 

Kiếm quang to dày lại dồn dập không ngừng công kích Diệp Thiên như vô tận đao phong. 

“Trảm Phong Kiếm”. 

Diệp Thiên thấy uy lực của kiếm chiêu kinh khủng mà còn dày đặc không dám dùng đơn chiêu nên lấy luôn mà dùng. 

“Xoẹt tách…xoẹt tách…”. 

Đáng tiếc tu vi chệch lệch cuối cùng là quá lớn, kiếm quang của Diệp Thiên vừa đến liền bị kiếm quang của Liễu Mộc đánh tan dù cho có Mangekyou Sharingan hỗ trợ đánh vào yếu điểm đi nữa. 

“Xoạt ầm…xoạt ầm…xoạt ầm…”. 

Kiếm quang đã tới, Diệp Thiên không thể chống đỡ bị vô tận kiếm quang công kích chôn vùi trong đất. 

Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… “Đây là chiến lực đỉnh phong của hắn sao?”. Bạch Linh cùng 3 người Vân Phong đã hoảng sợ khó kiềm lại, thì thào tự hỏi. “Những bí thuật này đều giống của tiểu tử Diệp Thiên lúc chiến đấu với người của Lý gia, xem ra 2 người bọn họ thật sự là cùng một nơi ra”. Trúc Ly nói. “Ừm… Trúc lão có để nói một chiến lực của hắn?”. Bạch Linh nhìn Diệp Thiên hỏi. “Đã đến bán bộ Đan Linh cảnh rồi, nếu… nếu Chuẩn Đan Linh cảnh không ra hắn… bất bại!”. Trúc Ly thở dài đánh giá Diệp Thiên. “Thiên tài trong thiên hạ so với hắn chẳng khác nào rác rưởi”. Bạch Linh cũng cảm thấy tự ti nói. Thiên tài các ngươi vì cùng cấp vô mà cao ngạo khắp nơi, vì cảnh giới đỉnh phong khiêu chiến thắng cảnh giới tầng đầu cảnh giới cao hơn mà tự cao tự đại khắp thiên hạ. Nhân gia chỉ Huyền Quang cảnh tầng đầu đã có thể chơi với bán bộ Đan Linh cảnh, Chuẩn Đan Linh cảnh có ra cũng chưa chắc đã làm gì được nhân gia, người ta còn khiêm tốn khắp nơi không có tên tuổi, không một ai biết danh. … “Lãng Hãi kiếm”. Liễu Mộc bắt đầu nghiêm túc dùng ra thực lực chân chính. Một đạo kiếm quang sắc bén chém về hướng Diệp Thiên trên không. Liễu Mộc dùng ra thực lực, kiếm đạo công kích cực nhanh, Diệp Thiên chỉ kịp sao chép chưa kịp ra chiêu đã sắp bị kiếm đạo chém trúng. “Hây…”. Không còn cách nào khác hắn đành dùng Kim Viêm hỏa sức mở từ lòng bàn tay đẩy người ra khỏi phạm vi công kích rơi xuống đát. “Vù… Tán Xa kiếm”. Liễu Mộc bắt được lỗ hổng lập tức bay lên cao nhanh chóng ra chiêu đề phòng Diệp Thiên lại lấy tốc độ nghiền ép. Mũi kiếm hướng xuống đâm liên hồi, kiếm mang viên mãn nên mỗi đạo kiếm chiêu hướng Diệp Thiên công kích đều mang uy lực kinh khủng, phong tỏa hết đường tránh của Diệp Thiên. “Tới đây đi”. Diệp Thiên biết ý định của Liễu Mộc nên không hề do dự chân đạp Huyền Ảnh bộ, tay không ngừng múa ra kiếm chiêu. Lưu Vân kiếm pháp, Diệp Thiên học trong Vân Lam học viện, không phải huyền kỹ nhưng kiếm chiêu mềm mại ảo diệu thực dụng nên hắn chọn. “Tách Tách…”. Diệp Thiên không ngừng uyển chuyển kiếm chiêu. Kiếm mang được hắn tụ hợp lại làm một, dung hợp lên thân kiếm, lúc ra kiếm kiếm mang bị kéo dài thành một dải mỏng nhưng cứng rắn dùng để phòng thủ kiếm chiêu của Liễu Mộc. “Là kiếm mang, cũng đúng Diệp Thiên có thể dùng thì Diệp Hàn có cũng không gì lạ”. Bạch Linh giật mình rồi trở lại bình thường nói. “Hắn rất hiểu rõ kiếm mang nếu không không thể vận dụng đến mức như thế, ta là lần đầu thấy cách dùng kiếm mang như vậy”. Trúc Ly híp mắt nhìn. “Trảm Phong kiếm!”. Liễu Mộc lần nữa thay đổi chiêu thức. “Xoẹt…xoẹt…xoẹt…”. Kiếm quang to dày lại dồn dập không ngừng công kích Diệp Thiên như vô tận đao phong. “Trảm Phong Kiếm”. Diệp Thiên thấy uy lực của kiếm chiêu kinh khủng mà còn dày đặc không dám dùng đơn chiêu nên lấy luôn mà dùng. “Xoẹt tách…xoẹt tách…”. Đáng tiếc tu vi chệch lệch cuối cùng là quá lớn, kiếm quang của Diệp Thiên vừa đến liền bị kiếm quang của Liễu Mộc đánh tan dù cho có Mangekyou Sharingan hỗ trợ đánh vào yếu điểm đi nữa. “Xoạt ầm…xoạt ầm…xoạt ầm…”. Kiếm quang đã tới, Diệp Thiên không thể chống đỡ bị vô tận kiếm quang công kích chôn vùi trong đất. 

Chương 175: Tỷ thí (6)