Lúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn…
Chương 182: Mật khố
Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… Thời gian nhanh chóng trôi qua.Buổi tối, trừ Diệp Thiên ra những người khác vẫn còn đang đắm chìm trong việc tìm hiểu đại lục khác từ trong truyện tranh, dù là hai vị Đan Linh cảnh cũng như thế.Mà cũng phải thôi, nếu ai đó nói với hắn rằng tìm được một vùng đất mới với những điều mới thì tính hiếu kỳ sẽ được bộc phát ra tối đa.Diệp Thiên mở mắt nhìn lên trời ngắm nhìn trăng tròn thanh tĩnh treo trên bầu trời."Được rồi, Vân Phong, Phượng Vũ, Trương Hổ, Bạch Linh, hiện tại sẽ bắt đầu phần huấn luyện đặc biệt".4 người bị Diệp Thiên kêu tên ngẩng đầu đứng dậy hướng Diệp Thiên đi tới."Này, sao ta cũng có phần?".Bạch Linh nhìn hắn hỏi, nàng bình thường chỉ hướng Diệp Thiên học hỏi luyện đan mà thôi đâu có liên quan gì đến đánh đấm."Đi theo ta".Diệp Thiên không trả lời mà quay đầu đi.3 người Vân Phong không hỏi nhiều mà nhấc chân đi theo.Bạch Linh cũng dậm chân một cái rồi đi theo.Mặc dù không biết hắn định làm gì nhưng Liễu Mộc và Trúc Ly, Kim Sơn và cả tiểu miêu đều đứng dậy xem sao.Diệp Thiên dẫn đầu đoàn người chậm rãi đi tới thạch đài."Đây là mật khố của Di Nguyệt tông, tuy rằng không biết bên trong có còn lại gì hay không nhưng chúng ta vẫn xuống dưới xem thử thế nào".Đến gần thạch đài Diệp Thiên dừng lại tay chỉ thạch đài cao giọng nói."Mật khố???".Kim Sơn phản ứng mạnh nhất, nghe đến hai từ trên lập tức kinh ngạc thốt lên.(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Những người khác cũng kinh ngạc không kém vì theo thông tin thì Di Nguyệt tông ngày trước không những bị cường địch tấn công diệt tông mà sau đó tông môn di tích còn bị không ít thế lực xung quanh không ngừng dò tìm, sớm đã không còn lại gì."Mật khố? Trong thư tịch chưa từng đề cập đến Di Nguyệt tông có mật khố chỉ có bảo khố bị moi sạch mà thôi”.Dương Phượng Vũ không hổ là con của thương gia những chuyện liên quan đến bảo vật đều thông thuộc hiểu biết.“Thật ra mật khố này xây dựng cũng rất cao minh”.Diệp Thiên bắt đầu giải thích nghi hoặc.“Là mật khố nhưng xây dựng giữa nơi ai cũng nhìn thấy như này có thể nói là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vả lại mật khố này không dùng trận pháp thiết trí mà dùng cơ quan thiết trí nên không hề có huyền lực ba động thoát ra nhìn qua quả thật không khác gì một cái thạch đài bình thường”.“Quả thật như thế, mặt dù thạch đài được xây dựng bằng tài liệu cao cấp nhưng những nơi như vầy thường được xem là bộ mặt của tông môn dùng tài liệu cao cấp làm ra cũng không thấy đặc biệt gì”.Bạch Linh quan sát thạch đài cho ra ý kiến.“Đúng vậy, nên có khả năng là chưa ai phát hiện ra mật khố này, điều này cũng có nghĩa là có tỷ lệ cao…”.Diệp Thiên cao giọng nói rồi bỗng dừng lại, khóe miệng nâng lên điệu cười tham.“Chúng ta sẽ độc chiếm bảo tàng!”.Hắn vừa nói ra cả đoàn người đều sáng mắt, mặc dù Trúc Ly phản ứng khá yếu nhưng những người khác thì rất mạnh.Kim Sơn tham tài không cần phải nói cả con miêu trên vai hắn.Bạch Linh thì cực kỳ phẩn khích vì đây là lần đầu tiên nàng có thể thoải mái bước vào mật khố để tìm bảo, mặc dù trước kia đã từng có qua nhưng vì thân phận của nàng nên lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh chẳng thoải mài hay vui vẻ tý nào.Nên lần này được xem như lần đầu tiên.Phượng Vũ cùng Trương Hổ thì khá hưng phấn vì đây đúng nghĩa là lần đầu tiên tiếp xúc một mật khố thật sự hơn nữa còn là của đại tông môn từng có Hồn Linh cảnh tọa chấn.Vân Phong và Liễu Mộc phản ứng mạnh nhất, bọn hắn không ngừng thở gấp không kịp đợi để chui vào bên trong mật khố vơ vét tất cả.Nên biết mật khố này hoàn toàn có khả năng để Vân Lam quốc phát triển nhanh vượt bậc trong thời gian ngắn, điều này có ý nghĩa trọng đại, là một cơ duyên khó có.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Buổi tối, trừ Diệp Thiên ra những người khác vẫn còn đang đắm chìm trong việc tìm hiểu đại lục khác từ trong truyện tranh, dù là hai vị Đan Linh cảnh cũng như thế.
Mà cũng phải thôi, nếu ai đó nói với hắn rằng tìm được một vùng đất mới với những điều mới thì tính hiếu kỳ sẽ được bộc phát ra tối đa.
Diệp Thiên mở mắt nhìn lên trời ngắm nhìn trăng tròn thanh tĩnh treo trên bầu trời.
"Được rồi, Vân Phong, Phượng Vũ, Trương Hổ, Bạch Linh, hiện tại sẽ bắt đầu phần huấn luyện đặc biệt".
4 người bị Diệp Thiên kêu tên ngẩng đầu đứng dậy hướng Diệp Thiên đi tới.
"Này, sao ta cũng có phần?".
Bạch Linh nhìn hắn hỏi, nàng bình thường chỉ hướng Diệp Thiên học hỏi luyện đan mà thôi đâu có liên quan gì đến đánh đấm.
"Đi theo ta".
Diệp Thiên không trả lời mà quay đầu đi.
3 người Vân Phong không hỏi nhiều mà nhấc chân đi theo.
Bạch Linh cũng dậm chân một cái rồi đi theo.
Mặc dù không biết hắn định làm gì nhưng Liễu Mộc và Trúc Ly, Kim Sơn và cả tiểu miêu đều đứng dậy xem sao.
Diệp Thiên dẫn đầu đoàn người chậm rãi đi tới thạch đài.
"Đây là mật khố của Di Nguyệt tông, tuy rằng không biết bên trong có còn lại gì hay không nhưng chúng ta vẫn xuống dưới xem thử thế nào".
Đến gần thạch đài Diệp Thiên dừng lại tay chỉ thạch đài cao giọng nói.
"Mật khố???".
Kim Sơn phản ứng mạnh nhất, nghe đến hai từ trên lập tức kinh ngạc thốt lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Những người khác cũng kinh ngạc không kém vì theo thông tin thì Di Nguyệt tông ngày trước không những bị cường địch tấn công diệt tông mà sau đó tông môn di tích còn bị không ít thế lực xung quanh không ngừng dò tìm, sớm đã không còn lại gì.
"Mật khố? Trong thư tịch chưa từng đề cập đến Di Nguyệt tông có mật khố chỉ có bảo khố bị moi sạch mà thôi”.
Dương Phượng Vũ không hổ là con của thương gia những chuyện liên quan đến bảo vật đều thông thuộc hiểu biết.
“Thật ra mật khố này xây dựng cũng rất cao minh”.
Diệp Thiên bắt đầu giải thích nghi hoặc.
“Là mật khố nhưng xây dựng giữa nơi ai cũng nhìn thấy như này có thể nói là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vả lại mật khố này không dùng trận pháp thiết trí mà dùng cơ quan thiết trí nên không hề có huyền lực ba động thoát ra nhìn qua quả thật không khác gì một cái thạch đài bình thường”.
“Quả thật như thế, mặt dù thạch đài được xây dựng bằng tài liệu cao cấp nhưng những nơi như vầy thường được xem là bộ mặt của tông môn dùng tài liệu cao cấp làm ra cũng không thấy đặc biệt gì”.
Bạch Linh quan sát thạch đài cho ra ý kiến.
“Đúng vậy, nên có khả năng là chưa ai phát hiện ra mật khố này, điều này cũng có nghĩa là có tỷ lệ cao…”.
Diệp Thiên cao giọng nói rồi bỗng dừng lại, khóe miệng nâng lên điệu cười tham.
“Chúng ta sẽ độc chiếm bảo tàng!”.
Hắn vừa nói ra cả đoàn người đều sáng mắt, mặc dù Trúc Ly phản ứng khá yếu nhưng những người khác thì rất mạnh.
Kim Sơn tham tài không cần phải nói cả con miêu trên vai hắn.
Bạch Linh thì cực kỳ phẩn khích vì đây là lần đầu tiên nàng có thể thoải mái bước vào mật khố để tìm bảo, mặc dù trước kia đã từng có qua nhưng vì thân phận của nàng nên lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh chẳng thoải mài hay vui vẻ tý nào.
Nên lần này được xem như lần đầu tiên.
Phượng Vũ cùng Trương Hổ thì khá hưng phấn vì đây đúng nghĩa là lần đầu tiên tiếp xúc một mật khố thật sự hơn nữa còn là của đại tông môn từng có Hồn Linh cảnh tọa chấn.
Vân Phong và Liễu Mộc phản ứng mạnh nhất, bọn hắn không ngừng thở gấp không kịp đợi để chui vào bên trong mật khố vơ vét tất cả.
Nên biết mật khố này hoàn toàn có khả năng để Vân Lam quốc phát triển nhanh vượt bậc trong thời gian ngắn, điều này có ý nghĩa trọng đại, là một cơ duyên khó có.
Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… Thời gian nhanh chóng trôi qua.Buổi tối, trừ Diệp Thiên ra những người khác vẫn còn đang đắm chìm trong việc tìm hiểu đại lục khác từ trong truyện tranh, dù là hai vị Đan Linh cảnh cũng như thế.Mà cũng phải thôi, nếu ai đó nói với hắn rằng tìm được một vùng đất mới với những điều mới thì tính hiếu kỳ sẽ được bộc phát ra tối đa.Diệp Thiên mở mắt nhìn lên trời ngắm nhìn trăng tròn thanh tĩnh treo trên bầu trời."Được rồi, Vân Phong, Phượng Vũ, Trương Hổ, Bạch Linh, hiện tại sẽ bắt đầu phần huấn luyện đặc biệt".4 người bị Diệp Thiên kêu tên ngẩng đầu đứng dậy hướng Diệp Thiên đi tới."Này, sao ta cũng có phần?".Bạch Linh nhìn hắn hỏi, nàng bình thường chỉ hướng Diệp Thiên học hỏi luyện đan mà thôi đâu có liên quan gì đến đánh đấm."Đi theo ta".Diệp Thiên không trả lời mà quay đầu đi.3 người Vân Phong không hỏi nhiều mà nhấc chân đi theo.Bạch Linh cũng dậm chân một cái rồi đi theo.Mặc dù không biết hắn định làm gì nhưng Liễu Mộc và Trúc Ly, Kim Sơn và cả tiểu miêu đều đứng dậy xem sao.Diệp Thiên dẫn đầu đoàn người chậm rãi đi tới thạch đài."Đây là mật khố của Di Nguyệt tông, tuy rằng không biết bên trong có còn lại gì hay không nhưng chúng ta vẫn xuống dưới xem thử thế nào".Đến gần thạch đài Diệp Thiên dừng lại tay chỉ thạch đài cao giọng nói."Mật khố???".Kim Sơn phản ứng mạnh nhất, nghe đến hai từ trên lập tức kinh ngạc thốt lên.(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Những người khác cũng kinh ngạc không kém vì theo thông tin thì Di Nguyệt tông ngày trước không những bị cường địch tấn công diệt tông mà sau đó tông môn di tích còn bị không ít thế lực xung quanh không ngừng dò tìm, sớm đã không còn lại gì."Mật khố? Trong thư tịch chưa từng đề cập đến Di Nguyệt tông có mật khố chỉ có bảo khố bị moi sạch mà thôi”.Dương Phượng Vũ không hổ là con của thương gia những chuyện liên quan đến bảo vật đều thông thuộc hiểu biết.“Thật ra mật khố này xây dựng cũng rất cao minh”.Diệp Thiên bắt đầu giải thích nghi hoặc.“Là mật khố nhưng xây dựng giữa nơi ai cũng nhìn thấy như này có thể nói là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vả lại mật khố này không dùng trận pháp thiết trí mà dùng cơ quan thiết trí nên không hề có huyền lực ba động thoát ra nhìn qua quả thật không khác gì một cái thạch đài bình thường”.“Quả thật như thế, mặt dù thạch đài được xây dựng bằng tài liệu cao cấp nhưng những nơi như vầy thường được xem là bộ mặt của tông môn dùng tài liệu cao cấp làm ra cũng không thấy đặc biệt gì”.Bạch Linh quan sát thạch đài cho ra ý kiến.“Đúng vậy, nên có khả năng là chưa ai phát hiện ra mật khố này, điều này cũng có nghĩa là có tỷ lệ cao…”.Diệp Thiên cao giọng nói rồi bỗng dừng lại, khóe miệng nâng lên điệu cười tham.“Chúng ta sẽ độc chiếm bảo tàng!”.Hắn vừa nói ra cả đoàn người đều sáng mắt, mặc dù Trúc Ly phản ứng khá yếu nhưng những người khác thì rất mạnh.Kim Sơn tham tài không cần phải nói cả con miêu trên vai hắn.Bạch Linh thì cực kỳ phẩn khích vì đây là lần đầu tiên nàng có thể thoải mái bước vào mật khố để tìm bảo, mặc dù trước kia đã từng có qua nhưng vì thân phận của nàng nên lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh chẳng thoải mài hay vui vẻ tý nào.Nên lần này được xem như lần đầu tiên.Phượng Vũ cùng Trương Hổ thì khá hưng phấn vì đây đúng nghĩa là lần đầu tiên tiếp xúc một mật khố thật sự hơn nữa còn là của đại tông môn từng có Hồn Linh cảnh tọa chấn.Vân Phong và Liễu Mộc phản ứng mạnh nhất, bọn hắn không ngừng thở gấp không kịp đợi để chui vào bên trong mật khố vơ vét tất cả.Nên biết mật khố này hoàn toàn có khả năng để Vân Lam quốc phát triển nhanh vượt bậc trong thời gian ngắn, điều này có ý nghĩa trọng đại, là một cơ duyên khó có.