Tác giả:

Lúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn…

Chương 200: Thu hoạch (8)

Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… “Thật vậy chăng?”. Dòng máu tò mò của Bạch Linh lại xuất hiện. “Đến hiện tại cũng chỉ là suy đoán mà thôi, tìm được thông đạo bí mật mới biết được”. Diệp Thiên nói. Nhóm người ôm lấy lòng hi vọng tản ra 6 căn phòng tìm kiếm. Diệp Thiên dùng cả phân thân lẫn Sharingan để tăng độ hiệu quả khi tìm kiếm. “Ở đây, ở đây, các ngươi mau đến xem”. Tìm kiếm một khoảng thời gian thì âm thanh của Bạch Linh vang lên. Nhóm người ở xung quanh nhanh chân đi qua xem xét. Diệp Thiên thu hồi phân thân bước chân đến bên cạnh Bạch Linh. Bạch Linh ngón tay chỉ xuống một mảnh gạch phía dưới một cái kệ sách hưng phấn kêu không ngừng.Mọi người nhanh chóng nhìn theo mảnh gạch. Mảnh gạch hoàn toàn được làm bằng chất liệu bình thường nhưng trên mặt gạch lại có những đồ văn khó hiểu. “Là trận pháp”. Dương Phượng Vũ nhanh chóng nhận ra. “Nhưng trận pháp này đã bị hư hỏng một phần”. Trúc Ly nhíu mày. “A, nếu hư hỏng làm sao bây giờ, lỡ như thật là chìa khóa để vào mật khố thật sự thì quá đáng tiếc đi”. Bạch Linh luống cuống nhìn kỹ lại mảnh gạch. Một số nơi của trận pháp trên mặt mảnh gạch quả thật đã bị mất đi, phần còn lại cũng là mờ ảo khó nhìn. “Không sao, mặc dù trận pháp này phức tạp nhưng phẩm giai không cao ta có thể sửa chữa”. Diệp Thiên nhìn kỹ trận pháp một lúc mới thở ra một hơi cười nói. “Vậy ngươi nhanh nhanh sửa chữa trận pháp”. Bạch Linh hối thúc.“Rồi rồi, ngồi chờ một lúc đi”. Diệp Thiên đi lên lấy ra những tài liệu khắc trận bắt đầu tiến hành sửa chữa trận pháp. Nhóm người không bình tĩnh chụm đầu nhìn Diệp Thiên làm việc. “Xong”. Sau một lúc Diệp Thiên mỉm cười cất lời. “Làm sao nhanh vậy, mới một lúc như vậy liền xong?”. Bạch Linh trơn mắt nhìn Diệp Thiên. “Một tiểu trận pháp mà thôi có thể mất bao lâu chứ?”. Diệp Thiên cười cợt nói. “…”. Bạch Linh còn muốn nói gì rồi lại im lặng. Tên Diệp Hàn này ta làm sao có thể lấy lẽ thường để so sánh đây. Người khác trình độ trận pháp cao đến đâu, thuần thục đến đâu cũng phải mất 1-2 nén nhang mới có thể tạo xong một cái trận pháp nho nhỏ, tên này ngồi xuống xoay xoay ngón tay vài cái liền xong. A, đến cùng có thứ gì tên này không thể làm a. Bạch Linh nhắm mắt nghiền ngẫm. “Được rồi, xem xem mật khố thật sự sẽ như nào?”. Diệp Thiên không để ý đến Bạch Linh cuối người xuống truyền huyền lực vào trận pháp. Lúc sửa chữa hắn đã chắc chắn đây là một tiểu trận pháp tương đương với chìa khóa mở ra mật đạo nên không lo sợ bẫy rập cái gì. “Ầm Ầm…”. Trận pháp kích hoạt. Âm thanh ma sát vang lên khắp căn phòng. Tại trung tâm căn phòng những mảnh gạch nền theo thứ tự hạ xuống dần dần tạo thành một cầu thang. 

“Thật vậy chăng?”. 

Dòng máu tò mò của Bạch Linh lại xuất hiện. 

“Đến hiện tại cũng chỉ là suy đoán mà thôi, tìm được thông đạo bí mật mới biết được”. 

Diệp Thiên nói. 

Nhóm người ôm lấy lòng hi vọng tản ra 6 căn phòng tìm kiếm. 

Diệp Thiên dùng cả phân thân lẫn Sharingan để tăng độ hiệu quả khi tìm kiếm. 

“Ở đây, ở đây, các ngươi mau đến xem”. 

Tìm kiếm một khoảng thời gian thì âm thanh của Bạch Linh vang lên. 

Nhóm người ở xung quanh nhanh chân đi qua xem xét. 

Diệp Thiên thu hồi phân thân bước chân đến bên cạnh Bạch Linh. 

Bạch Linh ngón tay chỉ xuống một mảnh gạch phía dưới một cái kệ sách hưng phấn kêu không ngừng.

Mọi người nhanh chóng nhìn theo mảnh gạch. 

Mảnh gạch hoàn toàn được làm bằng chất liệu bình thường nhưng trên mặt gạch lại có những đồ văn khó hiểu. 

“Là trận pháp”. 

Dương Phượng Vũ nhanh chóng nhận ra. 

“Nhưng trận pháp này đã bị hư hỏng một phần”. 

Trúc Ly nhíu mày. 

“A, nếu hư hỏng làm sao bây giờ, lỡ như thật là chìa khóa để vào mật khố thật sự thì quá đáng tiếc đi”. 

Bạch Linh luống cuống nhìn kỹ lại mảnh gạch. 

Một số nơi của trận pháp trên mặt mảnh gạch quả thật đã bị mất đi, phần còn lại cũng là mờ ảo khó nhìn. 

“Không sao, mặc dù trận pháp này phức tạp nhưng phẩm giai không cao ta có thể sửa chữa”. 

Diệp Thiên nhìn kỹ trận pháp một lúc mới thở ra một hơi cười nói. 

“Vậy ngươi nhanh nhanh sửa chữa trận pháp”. 

Bạch Linh hối thúc.

“Rồi rồi, ngồi chờ một lúc đi”. 

Diệp Thiên đi lên lấy ra những tài liệu khắc trận bắt đầu tiến hành sửa chữa trận pháp. 

Nhóm người không bình tĩnh chụm đầu nhìn Diệp Thiên làm việc. 

“Xong”. 

Sau một lúc Diệp Thiên mỉm cười cất lời. 

“Làm sao nhanh vậy, mới một lúc như vậy liền xong?”. 

Bạch Linh trơn mắt nhìn Diệp Thiên. 

“Một tiểu trận pháp mà thôi có thể mất bao lâu chứ?”. 

Diệp Thiên cười cợt nói. 

“…”. 

Bạch Linh còn muốn nói gì rồi lại im lặng. 

Tên Diệp Hàn này ta làm sao có thể lấy lẽ thường để so sánh đây. 

Người khác trình độ trận pháp cao đến đâu, thuần thục đến đâu cũng phải mất 1-2 nén nhang mới có thể tạo xong một cái trận pháp nho nhỏ, tên này ngồi xuống xoay xoay ngón tay vài cái liền xong. 

A, đến cùng có thứ gì tên này không thể làm a. 

Bạch Linh nhắm mắt nghiền ngẫm. 

“Được rồi, xem xem mật khố thật sự sẽ như nào?”. 

Diệp Thiên không để ý đến Bạch Linh cuối người xuống truyền huyền lực vào trận pháp. 

Lúc sửa chữa hắn đã chắc chắn đây là một tiểu trận pháp tương đương với chìa khóa mở ra mật đạo nên không lo sợ bẫy rập cái gì. 

“Ầm Ầm…”. 

Trận pháp kích hoạt. 

Âm thanh ma sát vang lên khắp căn phòng. 

Tại trung tâm căn phòng những mảnh gạch nền theo thứ tự hạ xuống dần dần tạo thành một cầu thang. 

Khởi Nguyên Hệ ThốngTác giả: Nguyệt DạTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngLúc rảnh rỗi nên viết chơi đỡ buồn đừng ném gạch. #### “Xì…bịch”. Trong một hang động không gian vặn vẹo, bên trong ngã xuống một trung niên nhân vết thương đầy mình, trang phục màu đen đang mặc cũng không còn nguyên vẹn toàn vết máu. “Xì…”. Không gian trong động vừa trở lại bình thường thì phía đối diện lại xuất hiện xuất hiện một trận vặn vẹo, nhưng lần này không ai ngã ra là hai tia sáng nhỏ bay ra rơi trên cơ thể trung niên nhân rồi từ từ biến mất vào bên trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, thân thể trung niên nhân bắt đầu hơi run. “Ah…”. Một tiếng rên đau khẽ phát ra từ miệng của trung niên nhân, hắn dần mở mắt nhìn xung quanh mờ mịt. “Đây là đâu? Ah…?” Hắn định cử động nhìn xem bốn phía thì lập tức một cơn đau nhứt nhói từ khắp cơ thể truyền đến khiến hắn phải hít sâu một hơi. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể xoay nhẹ cái cổ để xem xét bốn phía. “Ta đang ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao???”. Hắn nhớ rõ ràng, không lâu đây lúc đang chạy xe thì lỡ ngủ gục nên gây ra tai nạn… “Thật vậy chăng?”. Dòng máu tò mò của Bạch Linh lại xuất hiện. “Đến hiện tại cũng chỉ là suy đoán mà thôi, tìm được thông đạo bí mật mới biết được”. Diệp Thiên nói. Nhóm người ôm lấy lòng hi vọng tản ra 6 căn phòng tìm kiếm. Diệp Thiên dùng cả phân thân lẫn Sharingan để tăng độ hiệu quả khi tìm kiếm. “Ở đây, ở đây, các ngươi mau đến xem”. Tìm kiếm một khoảng thời gian thì âm thanh của Bạch Linh vang lên. Nhóm người ở xung quanh nhanh chân đi qua xem xét. Diệp Thiên thu hồi phân thân bước chân đến bên cạnh Bạch Linh. Bạch Linh ngón tay chỉ xuống một mảnh gạch phía dưới một cái kệ sách hưng phấn kêu không ngừng.Mọi người nhanh chóng nhìn theo mảnh gạch. Mảnh gạch hoàn toàn được làm bằng chất liệu bình thường nhưng trên mặt gạch lại có những đồ văn khó hiểu. “Là trận pháp”. Dương Phượng Vũ nhanh chóng nhận ra. “Nhưng trận pháp này đã bị hư hỏng một phần”. Trúc Ly nhíu mày. “A, nếu hư hỏng làm sao bây giờ, lỡ như thật là chìa khóa để vào mật khố thật sự thì quá đáng tiếc đi”. Bạch Linh luống cuống nhìn kỹ lại mảnh gạch. Một số nơi của trận pháp trên mặt mảnh gạch quả thật đã bị mất đi, phần còn lại cũng là mờ ảo khó nhìn. “Không sao, mặc dù trận pháp này phức tạp nhưng phẩm giai không cao ta có thể sửa chữa”. Diệp Thiên nhìn kỹ trận pháp một lúc mới thở ra một hơi cười nói. “Vậy ngươi nhanh nhanh sửa chữa trận pháp”. Bạch Linh hối thúc.“Rồi rồi, ngồi chờ một lúc đi”. Diệp Thiên đi lên lấy ra những tài liệu khắc trận bắt đầu tiến hành sửa chữa trận pháp. Nhóm người không bình tĩnh chụm đầu nhìn Diệp Thiên làm việc. “Xong”. Sau một lúc Diệp Thiên mỉm cười cất lời. “Làm sao nhanh vậy, mới một lúc như vậy liền xong?”. Bạch Linh trơn mắt nhìn Diệp Thiên. “Một tiểu trận pháp mà thôi có thể mất bao lâu chứ?”. Diệp Thiên cười cợt nói. “…”. Bạch Linh còn muốn nói gì rồi lại im lặng. Tên Diệp Hàn này ta làm sao có thể lấy lẽ thường để so sánh đây. Người khác trình độ trận pháp cao đến đâu, thuần thục đến đâu cũng phải mất 1-2 nén nhang mới có thể tạo xong một cái trận pháp nho nhỏ, tên này ngồi xuống xoay xoay ngón tay vài cái liền xong. A, đến cùng có thứ gì tên này không thể làm a. Bạch Linh nhắm mắt nghiền ngẫm. “Được rồi, xem xem mật khố thật sự sẽ như nào?”. Diệp Thiên không để ý đến Bạch Linh cuối người xuống truyền huyền lực vào trận pháp. Lúc sửa chữa hắn đã chắc chắn đây là một tiểu trận pháp tương đương với chìa khóa mở ra mật đạo nên không lo sợ bẫy rập cái gì. “Ầm Ầm…”. Trận pháp kích hoạt. Âm thanh ma sát vang lên khắp căn phòng. Tại trung tâm căn phòng những mảnh gạch nền theo thứ tự hạ xuống dần dần tạo thành một cầu thang. 

Chương 200: Thu hoạch (8)