Phượng Húc trợn mắt nhìn trừng trừng Tiêu Yên, hét lớn : “Tiêu Yên, trẫm không giết ngươi…..” Tiêu Yên dừng động tác mặc quần áo lại, nắm cằm hắn. “Một nam nhân bị một nữ nhân đè dưới thân thể, có năng lực gì?” Hừ, nếu không phải vì muốn giải mối hận ban đầu, nàng làm sao có thể hao hết tâm tư như vậy ? Muốn giết nàng, tốt thôi, chờ ngươi bị nữ nhân áp bức xong hãy nói. ** [Hệ Thống] kính gửi người chơi Tiêu Yên, hoan nghênh tham gia trò chơi "Ba Nghìn Sủng Ái", có muốn bắt đầu lịch lãm hay không ? A: Lập tức bắt đầu. - B: Bắt đầu sau. "Ba nghìn sủng ái? Ha ha ...Đây là cái tên rất hay a!" [Hệ Thống] : Cám ơn khen ngợi, khả năng khen ngợi tăng một cấp. Tiêu Yên: "Dựa...." [Hệ Thống]: trò chơi cấm ăn nói thô bạo. Tiêu Yên: " con mẹ ngươi, đây cũng quá hãm hại nhau, ngươi không nghe ra là lão nương nói rất đúng nói tốt à, khen ngượi gia tăng một cấp, Hệ Thống ngươi thiếu não hả !" [Hệ Thống]: người chơi Tiêu Yên nói tục hai lần, cấm nói một canh giờ! "ngươi cấm ta nói, ta lựa chọn kiểu…

Chương 314: Đau đến không muốn sống [6]

Cẩm Nang Sinh Tồn Gian PhiTác giả: Thập Nguyệt SơTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngPhượng Húc trợn mắt nhìn trừng trừng Tiêu Yên, hét lớn : “Tiêu Yên, trẫm không giết ngươi…..” Tiêu Yên dừng động tác mặc quần áo lại, nắm cằm hắn. “Một nam nhân bị một nữ nhân đè dưới thân thể, có năng lực gì?” Hừ, nếu không phải vì muốn giải mối hận ban đầu, nàng làm sao có thể hao hết tâm tư như vậy ? Muốn giết nàng, tốt thôi, chờ ngươi bị nữ nhân áp bức xong hãy nói. ** [Hệ Thống] kính gửi người chơi Tiêu Yên, hoan nghênh tham gia trò chơi "Ba Nghìn Sủng Ái", có muốn bắt đầu lịch lãm hay không ? A: Lập tức bắt đầu. - B: Bắt đầu sau. "Ba nghìn sủng ái? Ha ha ...Đây là cái tên rất hay a!" [Hệ Thống] : Cám ơn khen ngợi, khả năng khen ngợi tăng một cấp. Tiêu Yên: "Dựa...." [Hệ Thống]: trò chơi cấm ăn nói thô bạo. Tiêu Yên: " con mẹ ngươi, đây cũng quá hãm hại nhau, ngươi không nghe ra là lão nương nói rất đúng nói tốt à, khen ngượi gia tăng một cấp, Hệ Thống ngươi thiếu não hả !" [Hệ Thống]: người chơi Tiêu Yên nói tục hai lần, cấm nói một canh giờ! "ngươi cấm ta nói, ta lựa chọn kiểu… “Tiểu nhân và những người trên thuyền kia đều cùng 1 phe. Trên giang hồ, bọn tôi cùng thuộc chungmột ban phái gọi là Ác Thần Ban. Hoạt động chủ yếu ở Giang Bắc.Đúng nửa tháng trước có người cho chúng tôi một số bạc lớn yêu cầu bắt cóc ngài. Thế nhưng ngài lại ởsuốt trong cung không ra. Vì vậy chúng tôi đành phải phái người túc trực ở cửa cung chời bắt ngài. Sauđó thì… Thiết Chùy đem ngài trói lại.”Tưởng Hắc Tử nói rất cặn kẽ, tự hồ bỏ qua điều gì đó làm Tiêu Yên không vui.Tiêu Yên bĩu môi. Ác Thần Ban, đúng là danh tự chả có tí, chân chính là ác thần sợ làm người ta khôngnhận ra.Giang bắc đúng là cách kinh thành đủ xa. Ai lại rảnh rỗi đến nổi chạy đến vùng hốc bà thó, bỏ cả vạnlượng bạc thuê một đám không có dan tiếng bắt cóc một tiểu nhân vật từ hoàng cung mang đi?“Cho các người bao nhiêu bạc? Ai sai khiến các người?”Tưởng hắc vội vàng nói: “ 5 vạn 2. Người vẫn luôn giao dịch với chúng tôi là một quản sự trung niên.Nhưng người muốn bắt ngài là chủ tử của hắn, Lục Gia. Lục Gia chưa từng lộ mặt nên chúng tôi không aibiết hắn là ai.”Tiêu Yên nhíu mày. Lục Gia, lại là cái tên Lục Gia kia.“Ban sáng ngươi nói là cho người đi liên lạc. Bốn ngày sau giao hang là thế nào?”“Qua hai ngày nữa sẽ đến thời điểm giao hang. Địa điểm giao hang là Nhạn Dương Phủ. ‘Hàng’ ở đây làám chỉ ngài. Người nhận hang là Lục Gia.”Đầu óc Tiêu Yên chợt lóe lên. Nhạn Dương Phủ à…Gì chứ, cái chỗ cách kinh thành xa vời vợi. Mợ…Mới có vài ngày mà đã bỏ trốn xa như vậy. XOng rồi, xong rồi. Tiểu tự Phược Húc kia có muốn tìm cũngtìm không ra bên này.Tưởng Hắc Tử thấy thần sắc Tiêu Yên khác thường, dè dặt hỏi: “Tiểu thư… không bằng… không bằngnhân lúc trời còn chưa sáng. Ta mang ngài đi. Bằng không trời vừa sáng, bọn người kia đến thì có muốnđi cũng không được.”Tiêu Yên không chút suy nghĩ nói: “Không đi. Lão nương ta chưa muốn đi. Ta muốn xem xem cái tên LụcGia kia rốt cuộc là ai đã.”Tưởng Hắc Tử nuốt vài ngụm nước miếng, trong lòng ghẽ k** r*n. Đây là loại người gì a. Có cơ hội cònkhông mau chuồn đi. Còn ở lại chờ xem người bắt cóc là ai. Bộ quan trọng lắm sao?Cô nãi nãi của ta. Người tốt nhất từng có xảy ra chuyện. Người ta có chuyện thì ta sẽ thế nào đây…

“Tiểu nhân và những người trên thuyền kia đều cùng 1 phe. Trên giang hồ, bọn tôi cùng thuộc chung

một ban phái gọi là Ác Thần Ban. Hoạt động chủ yếu ở Giang Bắc.

Đúng nửa tháng trước có người cho chúng tôi một số bạc lớn yêu cầu bắt cóc ngài. Thế nhưng ngài lại ở

suốt trong cung không ra. Vì vậy chúng tôi đành phải phái người túc trực ở cửa cung chời bắt ngài. Sau

đó thì… Thiết Chùy đem ngài trói lại.”

Tưởng Hắc Tử nói rất cặn kẽ, tự hồ bỏ qua điều gì đó làm Tiêu Yên không vui.

Tiêu Yên bĩu môi. Ác Thần Ban, đúng là danh tự chả có tí, chân chính là ác thần sợ làm người ta không

nhận ra.

Giang bắc đúng là cách kinh thành đủ xa. Ai lại rảnh rỗi đến nổi chạy đến vùng hốc bà thó, bỏ cả vạn

lượng bạc thuê một đám không có dan tiếng bắt cóc một tiểu nhân vật từ hoàng cung mang đi?

“Cho các người bao nhiêu bạc? Ai sai khiến các người?”

Tưởng hắc vội vàng nói: “ 5 vạn 2. Người vẫn luôn giao dịch với chúng tôi là một quản sự trung niên.

Nhưng người muốn bắt ngài là chủ tử của hắn, Lục Gia. Lục Gia chưa từng lộ mặt nên chúng tôi không ai

biết hắn là ai.”

Tiêu Yên nhíu mày. Lục Gia, lại là cái tên Lục Gia kia.

“Ban sáng ngươi nói là cho người đi liên lạc. Bốn ngày sau giao hang là thế nào?”

“Qua hai ngày nữa sẽ đến thời điểm giao hang. Địa điểm giao hang là Nhạn Dương Phủ. ‘Hàng’ ở đây là

ám chỉ ngài. Người nhận hang là Lục Gia.”

Đầu óc Tiêu Yên chợt lóe lên. Nhạn Dương Phủ à…

Gì chứ, cái chỗ cách kinh thành xa vời vợi. Mợ…

Mới có vài ngày mà đã bỏ trốn xa như vậy. XOng rồi, xong rồi. Tiểu tự Phược Húc kia có muốn tìm cũng

tìm không ra bên này.

Tưởng Hắc Tử thấy thần sắc Tiêu Yên khác thường, dè dặt hỏi: “Tiểu thư… không bằng… không bằng

nhân lúc trời còn chưa sáng. Ta mang ngài đi. Bằng không trời vừa sáng, bọn người kia đến thì có muốn

đi cũng không được.”

Tiêu Yên không chút suy nghĩ nói: “Không đi. Lão nương ta chưa muốn đi. Ta muốn xem xem cái tên Lục

Gia kia rốt cuộc là ai đã.”

Tưởng Hắc Tử nuốt vài ngụm nước miếng, trong lòng ghẽ k** r*n. Đây là loại người gì a. Có cơ hội còn

không mau chuồn đi. Còn ở lại chờ xem người bắt cóc là ai. Bộ quan trọng lắm sao?

Cô nãi nãi của ta. Người tốt nhất từng có xảy ra chuyện. Người ta có chuyện thì ta sẽ thế nào đây…

Cẩm Nang Sinh Tồn Gian PhiTác giả: Thập Nguyệt SơTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngPhượng Húc trợn mắt nhìn trừng trừng Tiêu Yên, hét lớn : “Tiêu Yên, trẫm không giết ngươi…..” Tiêu Yên dừng động tác mặc quần áo lại, nắm cằm hắn. “Một nam nhân bị một nữ nhân đè dưới thân thể, có năng lực gì?” Hừ, nếu không phải vì muốn giải mối hận ban đầu, nàng làm sao có thể hao hết tâm tư như vậy ? Muốn giết nàng, tốt thôi, chờ ngươi bị nữ nhân áp bức xong hãy nói. ** [Hệ Thống] kính gửi người chơi Tiêu Yên, hoan nghênh tham gia trò chơi "Ba Nghìn Sủng Ái", có muốn bắt đầu lịch lãm hay không ? A: Lập tức bắt đầu. - B: Bắt đầu sau. "Ba nghìn sủng ái? Ha ha ...Đây là cái tên rất hay a!" [Hệ Thống] : Cám ơn khen ngợi, khả năng khen ngợi tăng một cấp. Tiêu Yên: "Dựa...." [Hệ Thống]: trò chơi cấm ăn nói thô bạo. Tiêu Yên: " con mẹ ngươi, đây cũng quá hãm hại nhau, ngươi không nghe ra là lão nương nói rất đúng nói tốt à, khen ngượi gia tăng một cấp, Hệ Thống ngươi thiếu não hả !" [Hệ Thống]: người chơi Tiêu Yên nói tục hai lần, cấm nói một canh giờ! "ngươi cấm ta nói, ta lựa chọn kiểu… “Tiểu nhân và những người trên thuyền kia đều cùng 1 phe. Trên giang hồ, bọn tôi cùng thuộc chungmột ban phái gọi là Ác Thần Ban. Hoạt động chủ yếu ở Giang Bắc.Đúng nửa tháng trước có người cho chúng tôi một số bạc lớn yêu cầu bắt cóc ngài. Thế nhưng ngài lại ởsuốt trong cung không ra. Vì vậy chúng tôi đành phải phái người túc trực ở cửa cung chời bắt ngài. Sauđó thì… Thiết Chùy đem ngài trói lại.”Tưởng Hắc Tử nói rất cặn kẽ, tự hồ bỏ qua điều gì đó làm Tiêu Yên không vui.Tiêu Yên bĩu môi. Ác Thần Ban, đúng là danh tự chả có tí, chân chính là ác thần sợ làm người ta khôngnhận ra.Giang bắc đúng là cách kinh thành đủ xa. Ai lại rảnh rỗi đến nổi chạy đến vùng hốc bà thó, bỏ cả vạnlượng bạc thuê một đám không có dan tiếng bắt cóc một tiểu nhân vật từ hoàng cung mang đi?“Cho các người bao nhiêu bạc? Ai sai khiến các người?”Tưởng hắc vội vàng nói: “ 5 vạn 2. Người vẫn luôn giao dịch với chúng tôi là một quản sự trung niên.Nhưng người muốn bắt ngài là chủ tử của hắn, Lục Gia. Lục Gia chưa từng lộ mặt nên chúng tôi không aibiết hắn là ai.”Tiêu Yên nhíu mày. Lục Gia, lại là cái tên Lục Gia kia.“Ban sáng ngươi nói là cho người đi liên lạc. Bốn ngày sau giao hang là thế nào?”“Qua hai ngày nữa sẽ đến thời điểm giao hang. Địa điểm giao hang là Nhạn Dương Phủ. ‘Hàng’ ở đây làám chỉ ngài. Người nhận hang là Lục Gia.”Đầu óc Tiêu Yên chợt lóe lên. Nhạn Dương Phủ à…Gì chứ, cái chỗ cách kinh thành xa vời vợi. Mợ…Mới có vài ngày mà đã bỏ trốn xa như vậy. XOng rồi, xong rồi. Tiểu tự Phược Húc kia có muốn tìm cũngtìm không ra bên này.Tưởng Hắc Tử thấy thần sắc Tiêu Yên khác thường, dè dặt hỏi: “Tiểu thư… không bằng… không bằngnhân lúc trời còn chưa sáng. Ta mang ngài đi. Bằng không trời vừa sáng, bọn người kia đến thì có muốnđi cũng không được.”Tiêu Yên không chút suy nghĩ nói: “Không đi. Lão nương ta chưa muốn đi. Ta muốn xem xem cái tên LụcGia kia rốt cuộc là ai đã.”Tưởng Hắc Tử nuốt vài ngụm nước miếng, trong lòng ghẽ k** r*n. Đây là loại người gì a. Có cơ hội cònkhông mau chuồn đi. Còn ở lại chờ xem người bắt cóc là ai. Bộ quan trọng lắm sao?Cô nãi nãi của ta. Người tốt nhất từng có xảy ra chuyện. Người ta có chuyện thì ta sẽ thế nào đây…

Chương 314: Đau đến không muốn sống [6]