Tác giả:

Trác Hạo Hi mở mắt ra, mơ màng nhìn phòng, sao lại trở về gian phòng của mình, rõ ràng cậu đến lễ kết hôn của Mộc Cẩn Hiền trêи du thuyền, lại bị người khác đẩy xuống biển, nếu như cậu được người khác cứu, cũng không thể xuất hiện ở trong phòng của mình! Trác Hạo Hi nhìn xung quanh phòng, nháy mắt mờ mịt. Phòng của cậu lúc nào lại biến thành thế này. Trác Hạo Hi nhìn lịch để trêи bàn, lập tức hoảng người, sẽ không phải là cậu xuyên qua đi. "Tiểu Hi xuống ăn cơm." Thanh âm quen thuộc truyền đến, Trác Hạo Hi mang theo hoài nghi đi xuống lầu, Trác Phi Dương nhìn bộ dạng Trác Hạo Hi mặt mơ mơ màng màng, cười cười, "Em trai, ngủ không được ngon giấc sao? Hình như mắt cũng mở không nổi luôn?" "Chị, anh rể đâu?" Trác Hạo Hi thăm dò mà hỏi. Trác Phi Dương phun Trác Hạo Hi một cái, nâng tay lên chỉ vào Trác Hạo Hi oán giận nói: "Em nói bậy bạ gì đó? Chị của em vẫn là đại khuê nữ, ở đâu ra anh rể?" Trác Hạo Hi lau mặt, lấy lòng nói: "Chị gái em trời sinh quyến rũ, tuyệt đỉnh thông minh,người…

Chương 53: Ai mới là người ngoài

Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi NữaTác giả: Diệp Ức LạcTruyện Đô Thị, Truyện Hài HướcTrác Hạo Hi mở mắt ra, mơ màng nhìn phòng, sao lại trở về gian phòng của mình, rõ ràng cậu đến lễ kết hôn của Mộc Cẩn Hiền trêи du thuyền, lại bị người khác đẩy xuống biển, nếu như cậu được người khác cứu, cũng không thể xuất hiện ở trong phòng của mình! Trác Hạo Hi nhìn xung quanh phòng, nháy mắt mờ mịt. Phòng của cậu lúc nào lại biến thành thế này. Trác Hạo Hi nhìn lịch để trêи bàn, lập tức hoảng người, sẽ không phải là cậu xuyên qua đi. "Tiểu Hi xuống ăn cơm." Thanh âm quen thuộc truyền đến, Trác Hạo Hi mang theo hoài nghi đi xuống lầu, Trác Phi Dương nhìn bộ dạng Trác Hạo Hi mặt mơ mơ màng màng, cười cười, "Em trai, ngủ không được ngon giấc sao? Hình như mắt cũng mở không nổi luôn?" "Chị, anh rể đâu?" Trác Hạo Hi thăm dò mà hỏi. Trác Phi Dương phun Trác Hạo Hi một cái, nâng tay lên chỉ vào Trác Hạo Hi oán giận nói: "Em nói bậy bạ gì đó? Chị của em vẫn là đại khuê nữ, ở đâu ra anh rể?" Trác Hạo Hi lau mặt, lấy lòng nói: "Chị gái em trời sinh quyến rũ, tuyệt đỉnh thông minh,người… Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn, cắn răng nói, "Ninh Viễn, chúng ta quay lại một lần nữa đi, lần này tôi sẽ không phụ cậu..."Mạc Ninh Viễn nhìn Giang Minh Dịch lạnh lùng cười, "Không phụ tôi, vậy Trần Thanh Vũ phải làm sao bây giờ?"Giang Minh Dịch bỗng nhiên sững sờ, tựa hồ không ngờ tới Mạc Ninh Viễn lại đột nhiên gợi lên cái tên này, vẻ mặt đột nhiên cũng trở nên mất tự nhiên, "Vũ là Vũ, cậu là cậu, hai người không có liên quan với nhau."Mạc Ninh Viễn kéo lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy châm chọc, "Là như vậy sao?"Giang Minh Dịch hấp tấp nhìn Mạc Ninh Viễn, "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, không cần kéo Thanh Vũ vào."Mạc Ninh Viễn ôm cánh tay, lắc đầu bất đắc dĩ, "Đáng tiếc, tôi đối với việc làm thế thân anh ta không có hứng thú."Mạc Ninh Viễn tự giễu nở nụ cười, y còn nhớ rõ lúc Giang Minh Dịch mới gặp y, trong mắt mang theo mấy phần kinh diễm, y vẫn luôn hồ đồ cho rằng Giang Minh Dịch là có chút thích y, chí ít vào thời khắc ấy là có chút thích y, nhưng kết quả chẳng qua là ngoại hình y giống với Trần Thanh vũ.Giang Minh Dịch lôi kéo cánh tay Mạc Ninh Viễn, "Tôi không có ý muốn cậu làm thế thân cậu ấy."Mạc Ninh Viễn thờ ơ gật đầu, "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là, tôi muốn một phần tình cảm hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà anh không cho được.""Ninh Viễn, làm người không nên quá tham lam." Giang Minh Dịch căm giận nói.Mạc Ninh Viễn gật gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên, tôi từ bỏ.""Mạc Ninh Viễn, cậu đừng ép tôi!" Sắc mặt Giang Minh Dịch dần trở nên dữ tợn.Mạc Ninh Viễn biến sắc, "Giang Minh Dịch, nếu anh muốn nổi điên thì mời đi ra ngoài."Giang Minh Dịch nhẹ cười, gương mặt dần trở nên nguy hiểm, "Ra ngoài? Tại sao tôi phải ra ngoài? Người nên đi không phải là tôi."Giang Minh Dịch dùng lực kéo cánh tay Trác Hạo Hi, "Trác tiên sinh, cậu đã có thể đi, hay là cậu muốn ở lại đây nhìn tôi cùng Ninh Viễn v**t v* an ủi?"Trác Hạo Hi mờ mịt nhìn Giang Minh Dịch, không rõ tại sao chuyện này lại phát triển thành như thế. Trác Hạo Hi tự nhận đã lớn đến chừng này, vẫn tính là hiểu biết rộng rãi, nhưng chưa từng gặp qua loại không biết xấu hổ như thế."Giang Minh Dịch, anh đang nói khùng điên gì vậy? Sao anh lại có thể đối xử với Ninh Viễn như thế?" Lấy lại tinh thần, Trác Hạo Hi không khỏi rống to với Giang Minh Dịch.Giang Minh Dịch xách theo cổ áo Trác Hạo Hi, lôi Trác Hạo Hi ra cửa, trêи mặt tuấn lãng tràn đầy tà khí, "Làm bộ dạng này làm gì? Tôi là muốn yêu thương Ninh Viễn, cũng không phải muốn yêu thương cậu, cậu làm cái bộ dạng này, có chút tưởng bở!"Phi chết anh cái gì mà tưởng bở, trong nháy mắt, Trác Hạo Hi cảm thấy máu cả người mình đều muốn sôi trào."Giang Minh Dịch, anh là cái thứ không biết xấu hổ, anh thả tôi ra." Trác Hạo Hi quát khàn cả giọng.Giang Minh Dịch cười lạnh một tiếng, ra vẻ đạo mạo sửa sang lại vạt áo của mình, "Trác tiên sinh nên nói chuyện có chừng mực một chút, cậu như vậy là tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng.""Anh kiện a! Có ngon thì anh kiện liền đi a!" Trác Hạo Hi đè nén không được nói.Giang Minh Dịch đẩy Trác Hạo Hi ra cửa, "Ầm" đóng cửa lại, ném một câu, "Ông đây mặc kệ cậu."Trác thiếu gia đứng ở ngoài cửa , tức giận đến toàn thân phát run, lại không thể làm gì.Giang Minh Dịch quay người lại nhìn Mạc Ninh Viễn, "Người ngoài đã đi, chúng ta thật dễ nói chuyện."Mạc Ninh Viễn mệt mỏi ngồi ở trêи giường, "Giang tiên sinh, chỉ sợ anh hiều lầm, anh mới là người ngoài, vợ tôi bị anh đuổi ra ngoài cửa rồi kìa." Mạc Ninh Viễn đưa ngón trỏ ra, chỉ về phía cửa.Giang Minh Dịch cầm nắm đấm, "Cậu cứ nhất định phải chống đối tôi sao?!"Trác Hạo Hi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm số điện thoại, thật vất vả mới bấm được, Trác Hạo Hi không kịp chờ người bên kia đã nói: "Trần tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy đến cậu, nhưng chuyện bây giờ rất cấp tốc, Giang tiên sinh coi trọng người yêu tôi, hắn định cưỡng gian anh ấy, cậu thấy cậu có phải nên tới đây dẫn hắn về hay không a?!"

Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn, cắn răng nói, "Ninh Viễn, chúng ta quay lại một lần nữa đi, lần này tôi sẽ không phụ cậu..."

Mạc Ninh Viễn nhìn Giang Minh Dịch lạnh lùng cười, "Không phụ tôi, vậy Trần Thanh Vũ phải làm sao bây giờ?"

Giang Minh Dịch bỗng nhiên sững sờ, tựa hồ không ngờ tới Mạc Ninh Viễn lại đột nhiên gợi lên cái tên này, vẻ mặt đột nhiên cũng trở nên mất tự nhiên, "Vũ là Vũ, cậu là cậu, hai người không có liên quan với nhau."

Mạc Ninh Viễn kéo lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy châm chọc, "Là như vậy sao?"

Giang Minh Dịch hấp tấp nhìn Mạc Ninh Viễn, "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, không cần kéo Thanh Vũ vào."

Mạc Ninh Viễn ôm cánh tay, lắc đầu bất đắc dĩ, "Đáng tiếc, tôi đối với việc làm thế thân anh ta không có hứng thú."

Mạc Ninh Viễn tự giễu nở nụ cười, y còn nhớ rõ lúc Giang Minh Dịch mới gặp y, trong mắt mang theo mấy phần kinh diễm, y vẫn luôn hồ đồ cho rằng Giang Minh Dịch là có chút thích y, chí ít vào thời khắc ấy là có chút thích y, nhưng kết quả chẳng qua là ngoại hình y giống với Trần Thanh vũ.

Giang Minh Dịch lôi kéo cánh tay Mạc Ninh Viễn, "Tôi không có ý muốn cậu làm thế thân cậu ấy."

Mạc Ninh Viễn thờ ơ gật đầu, "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là, tôi muốn một phần tình cảm hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà anh không cho được."

"Ninh Viễn, làm người không nên quá tham lam." Giang Minh Dịch căm giận nói.

Mạc Ninh Viễn gật gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên, tôi từ bỏ."

"Mạc Ninh Viễn, cậu đừng ép tôi!" Sắc mặt Giang Minh Dịch dần trở nên dữ tợn.

Mạc Ninh Viễn biến sắc, "Giang Minh Dịch, nếu anh muốn nổi điên thì mời đi ra ngoài."

Giang Minh Dịch nhẹ cười, gương mặt dần trở nên nguy hiểm, "Ra ngoài? Tại sao tôi phải ra ngoài? Người nên đi không phải là tôi."

Giang Minh Dịch dùng lực kéo cánh tay Trác Hạo Hi, "Trác tiên sinh, cậu đã có thể đi, hay là cậu muốn ở lại đây nhìn tôi cùng Ninh Viễn v**t v* an ủi?"

Trác Hạo Hi mờ mịt nhìn Giang Minh Dịch, không rõ tại sao chuyện này lại phát triển thành như thế. Trác Hạo Hi tự nhận đã lớn đến chừng này, vẫn tính là hiểu biết rộng rãi, nhưng chưa từng gặp qua loại không biết xấu hổ như thế.

"Giang Minh Dịch, anh đang nói khùng điên gì vậy? Sao anh lại có thể đối xử với Ninh Viễn như thế?" Lấy lại tinh thần, Trác Hạo Hi không khỏi rống to với Giang Minh Dịch.

Giang Minh Dịch xách theo cổ áo Trác Hạo Hi, lôi Trác Hạo Hi ra cửa, trêи mặt tuấn lãng tràn đầy tà khí, "Làm bộ dạng này làm gì? Tôi là muốn yêu thương Ninh Viễn, cũng không phải muốn yêu thương cậu, cậu làm cái bộ dạng này, có chút tưởng bở!"

Phi chết anh cái gì mà tưởng bở, trong nháy mắt, Trác Hạo Hi cảm thấy máu cả người mình đều muốn sôi trào.

"Giang Minh Dịch, anh là cái thứ không biết xấu hổ, anh thả tôi ra." Trác Hạo Hi quát khàn cả giọng.

Giang Minh Dịch cười lạnh một tiếng, ra vẻ đạo mạo sửa sang lại vạt áo của mình, "Trác tiên sinh nên nói chuyện có chừng mực một chút, cậu như vậy là tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng."

"Anh kiện a! Có ngon thì anh kiện liền đi a!" Trác Hạo Hi đè nén không được nói.

Giang Minh Dịch đẩy Trác Hạo Hi ra cửa, "Ầm" đóng cửa lại, ném một câu, "Ông đây mặc kệ cậu."

Trác thiếu gia đứng ở ngoài cửa , tức giận đến toàn thân phát run, lại không thể làm gì.

Giang Minh Dịch quay người lại nhìn Mạc Ninh Viễn, "Người ngoài đã đi, chúng ta thật dễ nói chuyện."

Mạc Ninh Viễn mệt mỏi ngồi ở trêи giường, "Giang tiên sinh, chỉ sợ anh hiều lầm, anh mới là người ngoài, vợ tôi bị anh đuổi ra ngoài cửa rồi kìa." Mạc Ninh Viễn đưa ngón trỏ ra, chỉ về phía cửa.

Giang Minh Dịch cầm nắm đấm, "Cậu cứ nhất định phải chống đối tôi sao?!"

Trác Hạo Hi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm số điện thoại, thật vất vả mới bấm được, Trác Hạo Hi không kịp chờ người bên kia đã nói: "Trần tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy đến cậu, nhưng chuyện bây giờ rất cấp tốc, Giang tiên sinh coi trọng người yêu tôi, hắn định cưỡng gian anh ấy, cậu thấy cậu có phải nên tới đây dẫn hắn về hay không a?!"

Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi NữaTác giả: Diệp Ức LạcTruyện Đô Thị, Truyện Hài HướcTrác Hạo Hi mở mắt ra, mơ màng nhìn phòng, sao lại trở về gian phòng của mình, rõ ràng cậu đến lễ kết hôn của Mộc Cẩn Hiền trêи du thuyền, lại bị người khác đẩy xuống biển, nếu như cậu được người khác cứu, cũng không thể xuất hiện ở trong phòng của mình! Trác Hạo Hi nhìn xung quanh phòng, nháy mắt mờ mịt. Phòng của cậu lúc nào lại biến thành thế này. Trác Hạo Hi nhìn lịch để trêи bàn, lập tức hoảng người, sẽ không phải là cậu xuyên qua đi. "Tiểu Hi xuống ăn cơm." Thanh âm quen thuộc truyền đến, Trác Hạo Hi mang theo hoài nghi đi xuống lầu, Trác Phi Dương nhìn bộ dạng Trác Hạo Hi mặt mơ mơ màng màng, cười cười, "Em trai, ngủ không được ngon giấc sao? Hình như mắt cũng mở không nổi luôn?" "Chị, anh rể đâu?" Trác Hạo Hi thăm dò mà hỏi. Trác Phi Dương phun Trác Hạo Hi một cái, nâng tay lên chỉ vào Trác Hạo Hi oán giận nói: "Em nói bậy bạ gì đó? Chị của em vẫn là đại khuê nữ, ở đâu ra anh rể?" Trác Hạo Hi lau mặt, lấy lòng nói: "Chị gái em trời sinh quyến rũ, tuyệt đỉnh thông minh,người… Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn, cắn răng nói, "Ninh Viễn, chúng ta quay lại một lần nữa đi, lần này tôi sẽ không phụ cậu..."Mạc Ninh Viễn nhìn Giang Minh Dịch lạnh lùng cười, "Không phụ tôi, vậy Trần Thanh Vũ phải làm sao bây giờ?"Giang Minh Dịch bỗng nhiên sững sờ, tựa hồ không ngờ tới Mạc Ninh Viễn lại đột nhiên gợi lên cái tên này, vẻ mặt đột nhiên cũng trở nên mất tự nhiên, "Vũ là Vũ, cậu là cậu, hai người không có liên quan với nhau."Mạc Ninh Viễn kéo lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy châm chọc, "Là như vậy sao?"Giang Minh Dịch hấp tấp nhìn Mạc Ninh Viễn, "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, không cần kéo Thanh Vũ vào."Mạc Ninh Viễn ôm cánh tay, lắc đầu bất đắc dĩ, "Đáng tiếc, tôi đối với việc làm thế thân anh ta không có hứng thú."Mạc Ninh Viễn tự giễu nở nụ cười, y còn nhớ rõ lúc Giang Minh Dịch mới gặp y, trong mắt mang theo mấy phần kinh diễm, y vẫn luôn hồ đồ cho rằng Giang Minh Dịch là có chút thích y, chí ít vào thời khắc ấy là có chút thích y, nhưng kết quả chẳng qua là ngoại hình y giống với Trần Thanh vũ.Giang Minh Dịch lôi kéo cánh tay Mạc Ninh Viễn, "Tôi không có ý muốn cậu làm thế thân cậu ấy."Mạc Ninh Viễn thờ ơ gật đầu, "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là, tôi muốn một phần tình cảm hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà anh không cho được.""Ninh Viễn, làm người không nên quá tham lam." Giang Minh Dịch căm giận nói.Mạc Ninh Viễn gật gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên, tôi từ bỏ.""Mạc Ninh Viễn, cậu đừng ép tôi!" Sắc mặt Giang Minh Dịch dần trở nên dữ tợn.Mạc Ninh Viễn biến sắc, "Giang Minh Dịch, nếu anh muốn nổi điên thì mời đi ra ngoài."Giang Minh Dịch nhẹ cười, gương mặt dần trở nên nguy hiểm, "Ra ngoài? Tại sao tôi phải ra ngoài? Người nên đi không phải là tôi."Giang Minh Dịch dùng lực kéo cánh tay Trác Hạo Hi, "Trác tiên sinh, cậu đã có thể đi, hay là cậu muốn ở lại đây nhìn tôi cùng Ninh Viễn v**t v* an ủi?"Trác Hạo Hi mờ mịt nhìn Giang Minh Dịch, không rõ tại sao chuyện này lại phát triển thành như thế. Trác Hạo Hi tự nhận đã lớn đến chừng này, vẫn tính là hiểu biết rộng rãi, nhưng chưa từng gặp qua loại không biết xấu hổ như thế."Giang Minh Dịch, anh đang nói khùng điên gì vậy? Sao anh lại có thể đối xử với Ninh Viễn như thế?" Lấy lại tinh thần, Trác Hạo Hi không khỏi rống to với Giang Minh Dịch.Giang Minh Dịch xách theo cổ áo Trác Hạo Hi, lôi Trác Hạo Hi ra cửa, trêи mặt tuấn lãng tràn đầy tà khí, "Làm bộ dạng này làm gì? Tôi là muốn yêu thương Ninh Viễn, cũng không phải muốn yêu thương cậu, cậu làm cái bộ dạng này, có chút tưởng bở!"Phi chết anh cái gì mà tưởng bở, trong nháy mắt, Trác Hạo Hi cảm thấy máu cả người mình đều muốn sôi trào."Giang Minh Dịch, anh là cái thứ không biết xấu hổ, anh thả tôi ra." Trác Hạo Hi quát khàn cả giọng.Giang Minh Dịch cười lạnh một tiếng, ra vẻ đạo mạo sửa sang lại vạt áo của mình, "Trác tiên sinh nên nói chuyện có chừng mực một chút, cậu như vậy là tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng.""Anh kiện a! Có ngon thì anh kiện liền đi a!" Trác Hạo Hi đè nén không được nói.Giang Minh Dịch đẩy Trác Hạo Hi ra cửa, "Ầm" đóng cửa lại, ném một câu, "Ông đây mặc kệ cậu."Trác thiếu gia đứng ở ngoài cửa , tức giận đến toàn thân phát run, lại không thể làm gì.Giang Minh Dịch quay người lại nhìn Mạc Ninh Viễn, "Người ngoài đã đi, chúng ta thật dễ nói chuyện."Mạc Ninh Viễn mệt mỏi ngồi ở trêи giường, "Giang tiên sinh, chỉ sợ anh hiều lầm, anh mới là người ngoài, vợ tôi bị anh đuổi ra ngoài cửa rồi kìa." Mạc Ninh Viễn đưa ngón trỏ ra, chỉ về phía cửa.Giang Minh Dịch cầm nắm đấm, "Cậu cứ nhất định phải chống đối tôi sao?!"Trác Hạo Hi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm số điện thoại, thật vất vả mới bấm được, Trác Hạo Hi không kịp chờ người bên kia đã nói: "Trần tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy đến cậu, nhưng chuyện bây giờ rất cấp tốc, Giang tiên sinh coi trọng người yêu tôi, hắn định cưỡng gian anh ấy, cậu thấy cậu có phải nên tới đây dẫn hắn về hay không a?!"

Chương 53: Ai mới là người ngoài