Tác giả:

Chương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều…

Chương 191

Chiến Soái Tiêu ThanhTác giả: TruyệnTruyện Đô Thị, Truyện Quân SựChương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều… Chương 191 Ngô Tuệ Lan nói. Đinh Chấn Huy rất vui. Sau khi anh ta xem ảnh bikini của Mục Thiên Lam, anh ta đã ngày đêm nghĩ về Mục Thiên Lam, bây giờ mẹ của Mục Thiên Lam lại thích bản thân mình đến vậy. Vậy thì mình phải biểu hiện cho tốt, biết đâu lại có thể cưới được Mục Thiên Lam? “Mẹ, Tiêu Thanh vì trút giận cho ba mẹ nên anh ấy mới bị bắt, nếu bị kến án nhiều năm như vậy, vậy thì cuộc đời của anh ấy sẽ bị hủy hoại. Nếu con tái hôn, khi anh ấy được thả thì anh ấy phải làm sao.” Mục Thiên Lam phát điên nói. Đinh Chấn Huy cười nói: “Nhà tôi cũng có chút quan hệ, hay là tôi bảo ba tôi đi móc nối quan hệ, kết án chồng cô tám mười năm là được?” Mục Thiên Lam gật đầu. Nếu bị kết án tám mười năm, lúc anh được ra ngoài mới hơn ba mươi tuổi, cô vẫn có thể tiếp tục trải qua những tháng ngày cùng với Tiêu Thanh. Đinh Chấn Huy tưởng rằng phán quyết ít năm Mục Thiên Lam sẽ không có gánh nặng, như vậy sẽ sẵn sàng tái hôn. Vì vậy, anh ta gọi điện thoại của ba mình, giải thích tình hình. “Chống lưng cho Vạn Hào là nhà họ Trần, chuyện này ba có thể giúp được à? Ba khuyên con đừng có mà dẫm vào vũng lầy này!” Tút tút… Điện thoại trực tiếp bị cúp máy. “Thế nào rồi?” Mục Thiên Lam hỏi. Đinh Chấn Huy ngượng ngùng cười, nói: “Ba tôi nói rồi, ông ấy sẽ cố gắng để chồng cô chịu kết án ít hơn vài năm, bảo tôi đợi tin tốt của ông ấy!” Mục Thiên Lam nghe xong rất vui mừng, rất cảm kích anh ta. Buổi trưa ngày hôm đó, Tiêu Thanh được đưa đến Sở tuần tra của tỉnh. “To gan quá nhỉ, dám kêu người đến đập phá khách sạn Vạn Hào. Cậu chán sống rồi à!” “Nói, tên là gì!” Một cảnh sát lớn tuổi hét lên. Tiêu Thanh cười nhạt: “Trong túi tôi có chứng chỉ, tên và chứng minh nhân dân đều có, nhìn là biết.” “Lấy ra xem thử!” Cảnh sát cấp cao ra lệnh. Ngay sau đó, một sĩ quan cảnh sát đã khám xét túi của Tiêu Thanh. Lấy ra một túi tài liệu, mở nó ra xem. “Đậu xanh!” Anh cảnh sát giật mình bật dậy, kinh hãi thốt lên: “Sở sở sở… trưởng, anh anh anh ta…là Hộ quốc chiến soái!” “Cái gì!” Trưởng phòng Sở tuần tra sửng sốt, toàn thân choáng váng! Một lúc sau mới hoàn hồn lại, kinh ngạc nói: “Cậu không đùa tôi đấy chứ, cậu cậu cậu ta là Hộ quốc chiến soái?” “Sở trưởng Vương, ông xem!” Viên cảnh sát kia đưa tài liệu được lấy ở trong túi Tiêu Thanh ra, tay cầm còn đang run rẩy. Tay của sở trưởng Vương cũng run rẩy, nuốt nước bọt cầm lấy tài liệu. Chỉ nhìn thấy trên đó viết: Họ tên: Tiêu Thanh Chức vụ: Tổng chỉ huy quân đội bảo vệ tổ quốc. Tuổi: 28. Bức ảnh trên đó giống hệt người đàn ông bị bắt này. Trên giấy chứng nhận còn có dấu của Tổng cục tác chiến. “Chuyện chuyện chuyện này… Sở trưởng Vương xem xong, cả người đều cảm thấy không ổn, toàn thân chấn động run rẩy kịch liệt như bị điện giật. Bắt Hộ quốc chiến soái, đây là chọc vào ông trời rồi! Cho nên ông ta không biết phải làm gì. “Sở trưởng Vương đúng không, ông cũng là làm việc theo thông lệ, tôi sẽ không trách ông đâu.” Tiêu Thanh mỉm cười, Phù! Sở trưởng Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Mau cởi công cho Hộ quốc chiến soái” Ngay sau đó, còng tay của Tiêu Thanh được cởi ra. “Thực xin lỗi Hộ quốc chiến soái, tôi nhận tôi với anh!” Sảnh trưởng Vương cung kính cúi đầu. Tiêu Thanh xua tay, nói: “Kim Chỉ Nam ở đâu?” “Đã bị tạm giữ, đang chờ thu thập đủ chứng cứ và xử lý nghiêm.” Sở trưởng Vương trả lời. Nhưng ngay sau đó ông ta lại nói: “Chỉ cần một lời nói của anh, tôi lập tức thả ông ta ra. Tôi nghĩ Phó thống đốc Trần biết ý của anh, cũng không dám nói lung tung” Quả nhiên là người nhà họ Trần giở trò Tiêu Thanh nheo mắt. Nhưng anh là một quân nhân, anh không thể trực tiếp can thiệp vào chuyện của người khác. Vì vậy, anh bấm một dãy số. Mười phút sau, sở trưởng Vương nhận được cuộc gọi của Phó thống đốc Trần. “Vương Phi, ý của bên trên là, Kim Chỉ Nam giữ mặt mũi cho Hộ quốc chiến soái, quyên tặng 10 nghìn tỷ đồng. Mặc dù ông ta có tiền án, nhưng ông ta đã hoàn lương rồi, không truy cứu trách nhiệm về vấn đề này nữa, ông đi thả ông ta ra đi.” “Vâng!” Cúp điện thoại, sở trưởng Vương nở nụ cười: “Hộ quốc chiến soái, anh thật giỏi.”

Chương 191

 

Ngô Tuệ Lan nói.

 

Đinh Chấn Huy rất vui.

 

Sau khi anh ta xem ảnh bikini của Mục Thiên Lam, anh ta đã ngày đêm nghĩ về Mục Thiên Lam, bây giờ mẹ của Mục Thiên Lam lại thích bản thân mình đến vậy. Vậy thì mình phải biểu hiện cho tốt, biết đâu lại có thể cưới được Mục Thiên Lam? “Mẹ, Tiêu Thanh vì trút giận cho ba mẹ nên anh ấy mới bị bắt, nếu bị kến án nhiều năm như vậy, vậy thì cuộc đời của anh ấy sẽ bị hủy hoại. Nếu con tái hôn, khi anh ấy được thả thì anh ấy phải làm sao.” Mục Thiên Lam phát điên nói. Đinh Chấn Huy cười nói: “Nhà tôi cũng có chút quan hệ, hay là tôi bảo ba tôi đi móc nối quan hệ, kết án chồng cô tám mười năm là được?”

 

Mục Thiên Lam gật đầu.

 

Nếu bị kết án tám mười năm, lúc anh được ra ngoài mới hơn ba mươi tuổi, cô vẫn có thể tiếp tục trải qua những tháng ngày cùng với Tiêu Thanh.

 

Đinh Chấn Huy tưởng rằng phán quyết ít năm Mục Thiên Lam sẽ không có gánh nặng, như vậy sẽ sẵn sàng tái hôn.

 

Vì vậy, anh ta gọi điện thoại của ba mình, giải thích tình hình. “Chống lưng cho Vạn Hào là nhà họ Trần, chuyện này ba có thể giúp được à? Ba khuyên con đừng có mà dẫm vào vũng lầy này!”

 

Tút tút…

 

Điện thoại trực tiếp bị cúp máy. “Thế nào rồi?”

 

Mục Thiên Lam hỏi.

 

Đinh Chấn Huy ngượng ngùng cười, nói: “Ba tôi nói rồi, ông ấy sẽ cố gắng để chồng cô chịu kết án ít hơn vài năm, bảo tôi đợi tin tốt của ông ấy!”

 

Mục Thiên Lam nghe xong rất vui mừng, rất cảm kích anh ta.

 

Buổi trưa ngày hôm đó, Tiêu Thanh được đưa đến Sở tuần tra của tỉnh. “To gan quá nhỉ, dám kêu người đến đập phá khách sạn Vạn Hào. Cậu chán sống rồi à!”

 

“Nói, tên là gì!”

 

Một cảnh sát lớn tuổi hét lên.

 

Tiêu Thanh cười nhạt: “Trong túi tôi có chứng chỉ, tên và chứng minh nhân dân đều có, nhìn là biết.”

 

“Lấy ra xem thử!”

 

Cảnh sát cấp cao ra lệnh.

 

Ngay sau đó, một sĩ quan cảnh sát đã khám xét túi của Tiêu Thanh.

 

Lấy ra một túi tài liệu, mở nó ra xem. “Đậu xanh!”

 

Anh cảnh sát giật mình bật dậy, kinh hãi thốt lên: “Sở sở sở… trưởng, anh anh anh ta…là Hộ quốc chiến soái!”

 

“Cái gì!”

 

Trưởng phòng Sở tuần tra sửng sốt, toàn thân choáng váng!

 

Một lúc sau mới hoàn hồn lại, kinh ngạc nói: “Cậu không đùa tôi đấy chứ, cậu cậu cậu ta là Hộ quốc chiến soái?”

 

“Sở trưởng Vương, ông xem!”

 

Viên cảnh sát kia đưa tài liệu được lấy ở trong túi Tiêu Thanh ra, tay cầm còn đang run rẩy.

 

Tay của sở trưởng Vương cũng run rẩy, nuốt nước bọt cầm lấy tài liệu.

 

Chỉ nhìn thấy trên đó viết:

 

Họ tên: Tiêu Thanh

 

Chức vụ: Tổng chỉ huy quân đội bảo vệ tổ quốc.

 

Tuổi: 28.

 

Bức ảnh trên đó giống hệt người đàn ông bị bắt này. Trên giấy chứng nhận còn có dấu của Tổng cục tác chiến. “Chuyện chuyện chuyện này…

 

Sở trưởng Vương xem xong, cả người đều cảm thấy không ổn, toàn thân chấn động run rẩy kịch liệt như bị điện giật.

 

Bắt Hộ quốc chiến soái, đây là chọc vào ông trời rồi! Cho nên ông ta không biết phải làm gì. “Sở trưởng Vương đúng không, ông cũng là làm việc theo thông lệ, tôi sẽ không trách ông đâu.”

 

Tiêu Thanh mỉm cười,

 

Phù!

 

Sở trưởng Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Mau cởi công cho Hộ quốc chiến soái”

 

Ngay sau đó, còng tay của Tiêu Thanh được cởi ra. “Thực xin lỗi Hộ quốc chiến soái, tôi nhận tôi với anh!”

 

Sảnh trưởng Vương cung kính cúi đầu.

 

Tiêu Thanh xua tay, nói: “Kim Chỉ Nam ở đâu?”

 

“Đã bị tạm giữ, đang chờ thu thập đủ chứng cứ và xử lý nghiêm.” Sở trưởng Vương trả lời.

 

Nhưng ngay sau đó ông ta lại nói: “Chỉ cần một lời nói của anh, tôi lập tức thả ông ta ra. Tôi nghĩ Phó thống đốc Trần biết ý của anh, cũng không dám nói lung tung”

 

Quả nhiên là người nhà họ Trần giở trò

 

Tiêu Thanh nheo mắt.

 

Nhưng anh là một quân nhân, anh không thể trực tiếp can thiệp vào chuyện của người khác.

 

Vì vậy, anh bấm một dãy số.

 

Mười phút sau, sở trưởng Vương nhận được cuộc gọi của Phó thống đốc Trần. “Vương Phi, ý của bên trên là, Kim Chỉ Nam giữ mặt mũi cho Hộ quốc chiến soái, quyên tặng 10 nghìn tỷ đồng. Mặc dù ông ta có tiền án, nhưng ông ta đã hoàn lương rồi, không truy cứu trách nhiệm về vấn đề này nữa, ông đi thả ông ta ra đi.”

 

“Vâng!”

 

Cúp điện thoại, sở trưởng Vương nở nụ cười: “Hộ quốc chiến soái, anh thật giỏi.”

Chiến Soái Tiêu ThanhTác giả: TruyệnTruyện Đô Thị, Truyện Quân SựChương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều… Chương 191 Ngô Tuệ Lan nói. Đinh Chấn Huy rất vui. Sau khi anh ta xem ảnh bikini của Mục Thiên Lam, anh ta đã ngày đêm nghĩ về Mục Thiên Lam, bây giờ mẹ của Mục Thiên Lam lại thích bản thân mình đến vậy. Vậy thì mình phải biểu hiện cho tốt, biết đâu lại có thể cưới được Mục Thiên Lam? “Mẹ, Tiêu Thanh vì trút giận cho ba mẹ nên anh ấy mới bị bắt, nếu bị kến án nhiều năm như vậy, vậy thì cuộc đời của anh ấy sẽ bị hủy hoại. Nếu con tái hôn, khi anh ấy được thả thì anh ấy phải làm sao.” Mục Thiên Lam phát điên nói. Đinh Chấn Huy cười nói: “Nhà tôi cũng có chút quan hệ, hay là tôi bảo ba tôi đi móc nối quan hệ, kết án chồng cô tám mười năm là được?” Mục Thiên Lam gật đầu. Nếu bị kết án tám mười năm, lúc anh được ra ngoài mới hơn ba mươi tuổi, cô vẫn có thể tiếp tục trải qua những tháng ngày cùng với Tiêu Thanh. Đinh Chấn Huy tưởng rằng phán quyết ít năm Mục Thiên Lam sẽ không có gánh nặng, như vậy sẽ sẵn sàng tái hôn. Vì vậy, anh ta gọi điện thoại của ba mình, giải thích tình hình. “Chống lưng cho Vạn Hào là nhà họ Trần, chuyện này ba có thể giúp được à? Ba khuyên con đừng có mà dẫm vào vũng lầy này!” Tút tút… Điện thoại trực tiếp bị cúp máy. “Thế nào rồi?” Mục Thiên Lam hỏi. Đinh Chấn Huy ngượng ngùng cười, nói: “Ba tôi nói rồi, ông ấy sẽ cố gắng để chồng cô chịu kết án ít hơn vài năm, bảo tôi đợi tin tốt của ông ấy!” Mục Thiên Lam nghe xong rất vui mừng, rất cảm kích anh ta. Buổi trưa ngày hôm đó, Tiêu Thanh được đưa đến Sở tuần tra của tỉnh. “To gan quá nhỉ, dám kêu người đến đập phá khách sạn Vạn Hào. Cậu chán sống rồi à!” “Nói, tên là gì!” Một cảnh sát lớn tuổi hét lên. Tiêu Thanh cười nhạt: “Trong túi tôi có chứng chỉ, tên và chứng minh nhân dân đều có, nhìn là biết.” “Lấy ra xem thử!” Cảnh sát cấp cao ra lệnh. Ngay sau đó, một sĩ quan cảnh sát đã khám xét túi của Tiêu Thanh. Lấy ra một túi tài liệu, mở nó ra xem. “Đậu xanh!” Anh cảnh sát giật mình bật dậy, kinh hãi thốt lên: “Sở sở sở… trưởng, anh anh anh ta…là Hộ quốc chiến soái!” “Cái gì!” Trưởng phòng Sở tuần tra sửng sốt, toàn thân choáng váng! Một lúc sau mới hoàn hồn lại, kinh ngạc nói: “Cậu không đùa tôi đấy chứ, cậu cậu cậu ta là Hộ quốc chiến soái?” “Sở trưởng Vương, ông xem!” Viên cảnh sát kia đưa tài liệu được lấy ở trong túi Tiêu Thanh ra, tay cầm còn đang run rẩy. Tay của sở trưởng Vương cũng run rẩy, nuốt nước bọt cầm lấy tài liệu. Chỉ nhìn thấy trên đó viết: Họ tên: Tiêu Thanh Chức vụ: Tổng chỉ huy quân đội bảo vệ tổ quốc. Tuổi: 28. Bức ảnh trên đó giống hệt người đàn ông bị bắt này. Trên giấy chứng nhận còn có dấu của Tổng cục tác chiến. “Chuyện chuyện chuyện này… Sở trưởng Vương xem xong, cả người đều cảm thấy không ổn, toàn thân chấn động run rẩy kịch liệt như bị điện giật. Bắt Hộ quốc chiến soái, đây là chọc vào ông trời rồi! Cho nên ông ta không biết phải làm gì. “Sở trưởng Vương đúng không, ông cũng là làm việc theo thông lệ, tôi sẽ không trách ông đâu.” Tiêu Thanh mỉm cười, Phù! Sở trưởng Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Mau cởi công cho Hộ quốc chiến soái” Ngay sau đó, còng tay của Tiêu Thanh được cởi ra. “Thực xin lỗi Hộ quốc chiến soái, tôi nhận tôi với anh!” Sảnh trưởng Vương cung kính cúi đầu. Tiêu Thanh xua tay, nói: “Kim Chỉ Nam ở đâu?” “Đã bị tạm giữ, đang chờ thu thập đủ chứng cứ và xử lý nghiêm.” Sở trưởng Vương trả lời. Nhưng ngay sau đó ông ta lại nói: “Chỉ cần một lời nói của anh, tôi lập tức thả ông ta ra. Tôi nghĩ Phó thống đốc Trần biết ý của anh, cũng không dám nói lung tung” Quả nhiên là người nhà họ Trần giở trò Tiêu Thanh nheo mắt. Nhưng anh là một quân nhân, anh không thể trực tiếp can thiệp vào chuyện của người khác. Vì vậy, anh bấm một dãy số. Mười phút sau, sở trưởng Vương nhận được cuộc gọi của Phó thống đốc Trần. “Vương Phi, ý của bên trên là, Kim Chỉ Nam giữ mặt mũi cho Hộ quốc chiến soái, quyên tặng 10 nghìn tỷ đồng. Mặc dù ông ta có tiền án, nhưng ông ta đã hoàn lương rồi, không truy cứu trách nhiệm về vấn đề này nữa, ông đi thả ông ta ra đi.” “Vâng!” Cúp điện thoại, sở trưởng Vương nở nụ cười: “Hộ quốc chiến soái, anh thật giỏi.”

Chương 191