Chương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều…
Chương 279
Chiến Soái Tiêu ThanhTác giả: TruyệnTruyện Đô Thị, Truyện Quân SựChương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều… Chương 279 Ông chủ Trương lại càng tức giận, nói: “Còn dám dọa tôi, anh cho rằng anh có thể dọa tôi sao?” “Còn có cả cảnh sát xông vào, Trương Ngọc Long tôi đây kinh doanh đấm bốc ngầm bảy tám năm rồi, đa số là máy người thua trắng tay muốn giết tôi, nhưng từ trước đến nay chưa có ai thành công” “Anh là người từ nơi khác tới mà còn muốn bắt tôi, con mịa nó, anh có khả năng đó sao?” “Cho anh cơ hội cuối cùng, hoặc là sáu nghìn tỷ, hoặc là đền mạng. Tôi đếm ngược đến ba. Nếu anh không đưa ra lựa chọn, tôi sẽ thẳng tay g**t ch*t anh” “Ba!” Ông ta bắt đầu đếm ngược, Tiêu Thanh quát một tiếng: “Tóm gọn sân đấu quyền anh này lại cho tôi.” Tiêu Thanh vừa nói, một người đàn ông trong sân lặng lẽ gọi điện thoại: “Ông Hoắc, anh Tiêu đã ra lệnh tóm gọn sân đấu quyền anh này “Tôi biết rồi, tôi lập tức thông báo cho bên cảnh sát hành động” Cúp máy, Hoắc Thiệu Đông ở bên ngoài sân đấu, bên trong một chiếc Rolls Royce, nói với một người đàn ông trung niên: “Cục trưởng Cao, có thể hành động rồi.” “Được.” Cục trưởng Cao xuống xe, hô lớn: “Hành động!”Trong chốc lát, hàng chục cảnh sát mặc thường phục bên trong mười mấy chiếc xe con, lũ lượt lấy súng ra. Dưới sự chỉ chỉ huy của Cục trưởng Cao, bọn họ tràn vào sân đau. Lúc này, bên trong sân đấu, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào lối vào của sân đấu, muốn biết xem có phải chỉ cần Tiêu Thanh hồ một tiếng là sẽ có rất nhiều cảnh sát vào hay không. Nhưng đã qua mấy phút đồng hồ, không hề có một cảnh sát nào đi vào. “Ha ha.” Ông chủ Trương cười lớn: “Đã nói với anh rồi, đừng dọa tôi! Anh lại không nghe, cứ dứt khoát muốn dọa tôi, bây giờ thì mất mặt rồi chứ, làm gì có cảnh sát nào đi vào bắt sống tôi đâu. Tiêu Thanh nói: “Đừng vội, sẽ có thôi.”
Chương 279
Ông chủ Trương lại càng tức giận, nói: “Còn dám dọa tôi, anh cho rằng anh có thể dọa tôi sao?”
“Còn có cả cảnh sát xông vào, Trương Ngọc Long tôi đây kinh doanh đấm bốc ngầm bảy tám năm rồi, đa số là máy người thua trắng tay muốn giết tôi, nhưng từ trước đến nay chưa có ai thành công”
“Anh là người từ nơi khác tới mà còn muốn bắt tôi, con mịa nó, anh có khả năng đó sao?”
“Cho anh cơ hội cuối cùng, hoặc là sáu nghìn tỷ, hoặc là đền mạng. Tôi đếm ngược đến ba. Nếu anh không đưa ra lựa chọn, tôi sẽ thẳng tay g**t ch*t anh”
“Ba!”
Ông ta bắt đầu đếm ngược, Tiêu Thanh quát một tiếng: “Tóm gọn sân đấu quyền anh này lại cho tôi.”
Tiêu Thanh vừa nói, một người đàn ông trong sân lặng lẽ gọi điện thoại: “Ông Hoắc, anh Tiêu đã ra lệnh tóm gọn sân đấu quyền anh này “Tôi biết rồi, tôi lập tức thông báo cho bên cảnh sát hành động”
Cúp máy, Hoắc Thiệu Đông ở bên ngoài sân đấu, bên trong một chiếc Rolls Royce, nói với một người đàn ông trung niên: “Cục trưởng Cao, có thể hành động rồi.”
“Được.”
Cục trưởng Cao xuống xe, hô lớn: “Hành động!”
Trong chốc lát, hàng chục cảnh sát mặc thường phục bên trong mười mấy chiếc xe con, lũ lượt lấy súng ra. Dưới sự chỉ chỉ huy của Cục trưởng Cao, bọn họ tràn vào sân đau.
Lúc này, bên trong sân đấu, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào lối vào của sân đấu, muốn biết xem có phải chỉ cần Tiêu Thanh hồ một tiếng là sẽ có rất nhiều cảnh sát vào hay không. Nhưng đã qua mấy phút đồng hồ, không hề có một cảnh sát nào đi vào.
“Ha ha.” Ông chủ Trương cười lớn: “Đã nói với anh rồi, đừng dọa tôi! Anh lại không nghe, cứ dứt khoát muốn dọa tôi, bây giờ thì mất mặt rồi chứ, làm gì có cảnh sát nào đi vào bắt sống tôi đâu.
Tiêu Thanh nói: “Đừng vội, sẽ có thôi.”
Chiến Soái Tiêu ThanhTác giả: TruyệnTruyện Đô Thị, Truyện Quân SựChương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều… Chương 279 Ông chủ Trương lại càng tức giận, nói: “Còn dám dọa tôi, anh cho rằng anh có thể dọa tôi sao?” “Còn có cả cảnh sát xông vào, Trương Ngọc Long tôi đây kinh doanh đấm bốc ngầm bảy tám năm rồi, đa số là máy người thua trắng tay muốn giết tôi, nhưng từ trước đến nay chưa có ai thành công” “Anh là người từ nơi khác tới mà còn muốn bắt tôi, con mịa nó, anh có khả năng đó sao?” “Cho anh cơ hội cuối cùng, hoặc là sáu nghìn tỷ, hoặc là đền mạng. Tôi đếm ngược đến ba. Nếu anh không đưa ra lựa chọn, tôi sẽ thẳng tay g**t ch*t anh” “Ba!” Ông ta bắt đầu đếm ngược, Tiêu Thanh quát một tiếng: “Tóm gọn sân đấu quyền anh này lại cho tôi.” Tiêu Thanh vừa nói, một người đàn ông trong sân lặng lẽ gọi điện thoại: “Ông Hoắc, anh Tiêu đã ra lệnh tóm gọn sân đấu quyền anh này “Tôi biết rồi, tôi lập tức thông báo cho bên cảnh sát hành động” Cúp máy, Hoắc Thiệu Đông ở bên ngoài sân đấu, bên trong một chiếc Rolls Royce, nói với một người đàn ông trung niên: “Cục trưởng Cao, có thể hành động rồi.” “Được.” Cục trưởng Cao xuống xe, hô lớn: “Hành động!”Trong chốc lát, hàng chục cảnh sát mặc thường phục bên trong mười mấy chiếc xe con, lũ lượt lấy súng ra. Dưới sự chỉ chỉ huy của Cục trưởng Cao, bọn họ tràn vào sân đau. Lúc này, bên trong sân đấu, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào lối vào của sân đấu, muốn biết xem có phải chỉ cần Tiêu Thanh hồ một tiếng là sẽ có rất nhiều cảnh sát vào hay không. Nhưng đã qua mấy phút đồng hồ, không hề có một cảnh sát nào đi vào. “Ha ha.” Ông chủ Trương cười lớn: “Đã nói với anh rồi, đừng dọa tôi! Anh lại không nghe, cứ dứt khoát muốn dọa tôi, bây giờ thì mất mặt rồi chứ, làm gì có cảnh sát nào đi vào bắt sống tôi đâu. Tiêu Thanh nói: “Đừng vội, sẽ có thôi.”