Chương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều…
Chương 299
Chiến Soái Tiêu ThanhTác giả: TruyệnTruyện Đô Thị, Truyện Quân SựChương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều… Chương 299 Ông ta tức giận đến mức không thể chịu được, vừa bước lên là đã nắm lấy tai Đinh Chấn Huy, chi tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Tôi cũng chỉ có một đứa con trai như anh. Tôi để anh nghỉ phép quay về là hi vọng anh sẽ tìm được một cô gái phù hợp với mình càng sớm càng tốt, rồi lập gia đình. Sau đó thì quay về quân đội “Sao anh lại hồ đồ như thể hà, mẹ anh tìm cho anh mấy đối tượng xem mắt, anh không đi lại cứ khăng khăng mà chạy đi đào góc tường nhà Hộ quốc chiến soái. Anh thế này không phải là dùng cuốc để cuốc vào chân của chính mình à?” “Giờ anh đắc tội với Hộ quốc chiến soái, tương lai phía trước của anh đã bị hủy hoại rồi, anh có biết không hả?” “Hu hu hu…” Đinh Chấn Huy khóc lóc thảm thiết.Trong ruột anh ta cũng hối hận chết rồi “Đinh Sơn, chuyện cũng không có nghiêm trọng như ông nói:” Tiêu Thanh nói rồi vỗ vai Đình Chân Huy. “Anh thích vợ tôi. Điều này không có gì sai. Ai cũng có quyền được theo đuổi tình yêu của mình. Tôi không trách anh chút nào vì chuyện này cả.” “Chỉ là anh luôn muốn tranh công và không thực sự cầu thị. Cái tật xấu này cần phải được sửa chữa. Nếu điều này xảy ra trên chiến trường, anh lấy công lao của những người anh em đang chiến đấu hết mình, đổ máu trên chiến trường là của mình, thế chẳng phải là để máu của những người anh em đó chảy vô ích hay sao?” “Chỉ cần khắc phục được cái tật xấu này là được rồi. Còn việc đào tường, hãy tiếp tục đào nếu anh muốn. Chúng ta cạnh tranh công bang.” Đinh Chấn Huy vôi vàng nói: “Tật xấu do Hộ quốc chiến soái chi ra, tôi nhất định sẽ sửa lại. Tôi nhất định sẽ sửa. Ngoài ra, tôi cũng sẽ kiểm điểm sâu sắc tật xấu trên người mình. Còn về góc tường nhà anh, tôi không thể đạo được nữa, với tôi cũng không dám đào nữa Chúc Hộ quốc chiến soái và cô Mục một đời hạnh phúc” “Nộp vũ khí và đầu hàng rồi?” Tiêu Thanh cười hỏi. Đinh Chấn Huy cười hì hì nói: “Hàng triệu đội quân lớn của nước Hưng Hạ còn bị anh tước vũ khí và đầu hàng. Tôi chỉ là một người lính nhỏ, ở trước mặt anh, làm sao lại dám không đầu hàng chứ a.” Tiêu Thanh kéo anh ta lên. “Nếu ở trên chiến trường, thì anh chỉ có thể đứng chết, không được quỳ xuống đầu hàng, có biết không?” Khi Đinh Chấn Huy nghe thấy câu này, tinh thần của anh ta lập tức trở nên phấn chấn hẳn lên. Từ trong lời nói của Hộ quốc chiến soái, không khó để nhận ra, Hộ quốc chiến soái không trách chính mình. Vì vậy, anh ta đứng dậy và cúi rạp mình “Chấn Huy, nhất định phải ghi nhớ lời dạy của Hộ quốc chiến soái day!” “Thế này mới đúng chứ Tiêu Thanh mìm cười hài lòng “Tiếp tục rót rượu đin “Vâng! Thừa Hộ quốc chiến soái” Sau đó Đinh Chấn Huy mới ngừng run. Giống như một người phục vụ, anh ta rót rượu cho Tiêu Thanh, Triệu Minh Vũ, Cao Bằng Trạch và Đinh Sơn. Mọi người bàn tán trên trời dưới đất, nói cười rôm rà. Đầu bên kia, tiệc rượu cũng đã gần kết thúc. Ngô Tuệ Lan lau miệng, vẻ mặt bà ta phấn khích và mong đợi. “Ông Mục, ông nói xem lúc này có phải Chấn Huy đang nói về phép dùng bình với Hộ quốc chiến soái không? Hộ quốc chiến soái có thể đánh giá cao cậu ấy không? Nếu cậu ấy có thể ôm được đùi của Hộ quốc chiến soái, thì ông để tôi cho Thiên Lam tái hôn với cậu ấy được không?” “Tôi cũng không rõ. Mục An Minh lắc đầu. Ngô Tuệ Lan lườm ông. “Hỏi ông cũng như không. Tôi vẫn nên đợi Chấn Huy tiếp đón Hộ quốc chiến soái xong, rồi tự tôi hỏi cậu ấy vậy.” Mà nói về Tiêu Thanh. Sau khi cơm no rượu say, anh chấm một điều thuốc, phun ra một lần khỏi: “Triệu VŨ, lần này cậu tới Danh Châu, không phải chỉ là để nói về chuyện cũ tình xưa với tôi phải không?” Triều Minh Vũ cười toe toét “Thật sự là không có gì có thể giấu nổi Thần soái” “Không giấu gì Thần soái, lần này thuộc hạ đến đây, ngoài việc ôn lại chuyện cũ với Thần soái, còn có một chuyện muốn Thần soái chỉ bảo ” “Nói đi Tiêu Thanh làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe. Triệu Minh Vũ nói: “Gần đây, các lực lượng từ Hà Quốc và phía bên Nhật Bản đã âm thầm xâm nhập vào vùng đất Tề Lỏ, mà vấn đề này đã được nâng cấp lên thành vấn đề biên giới rồi.” “Tổng cục chiến tranh Đông Kinh Long Soái đã giao nhiệm vụ tiêu diệt lực lượng này cho thuộc hạ “Nhưng họ rất xảo quyệt, họ già dạng thành những người kinh doanh, với lại cũng không thể tìm thấy bằng chứng họ gây hại cho quốc gia, do đó thuộc hạ không có cách nào ra tay.” “Vì lý do này mà thuộc hạ cảm thấy rất đau đầu, thuộc hạ tinh toán muốn lên kế hoạch loại bỏ tất cả các thế lực ngầm ở Tế Lỗ, nhưng theo điều tra của thuộc hạ, anh lại có mối quan hệ tốt với Kim Chí Nam và Hoắc Thiệu Đông ở Cổ Cảnh “ “Vì vậy thuộc hạ muốn hỏi Thần soái, thuộc hạ nên xử lý chuyện này như thế nào mới tốt, để cho các thế lực bên ngoài không gây ra hỗn loạn ở nơi đây
Chương 299
Ông ta tức giận đến mức không thể chịu được, vừa bước lên là đã nắm lấy tai Đinh Chấn Huy, chi tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Tôi cũng chỉ có một đứa con trai như anh. Tôi để anh nghỉ phép quay về là hi vọng anh sẽ tìm được một cô gái phù hợp với mình càng sớm càng tốt, rồi lập gia đình. Sau đó thì quay về quân đội
“Sao anh lại hồ đồ như thể hà, mẹ anh tìm cho anh mấy đối tượng xem mắt, anh không đi lại cứ khăng khăng mà chạy đi đào góc tường nhà Hộ quốc chiến soái. Anh thế này không phải là dùng cuốc để cuốc vào chân của chính mình à?”
“Giờ anh đắc tội với Hộ quốc chiến soái, tương lai phía trước của anh đã bị hủy hoại rồi, anh có biết không hả?”
“Hu hu hu…”
Đinh Chấn Huy khóc lóc thảm thiết.
Trong ruột anh ta cũng hối hận chết rồi
“Đinh Sơn, chuyện cũng không có nghiêm trọng như ông nói:”
Tiêu Thanh nói rồi vỗ vai Đình Chân Huy.
“Anh thích vợ tôi. Điều này không có gì sai. Ai cũng có quyền được theo đuổi tình yêu của mình. Tôi không trách anh chút nào vì chuyện này cả.”
“Chỉ là anh luôn muốn tranh công và không thực sự cầu thị. Cái tật xấu này cần phải được sửa chữa. Nếu điều này xảy ra trên chiến trường, anh lấy công lao của những người anh em đang chiến đấu hết mình, đổ máu trên chiến trường là của mình, thế chẳng phải là để máu của những người anh em đó chảy vô ích hay sao?”
“Chỉ cần khắc phục được cái tật xấu này là được rồi. Còn việc đào tường, hãy tiếp tục đào nếu anh muốn. Chúng ta cạnh tranh công bang.”
Đinh Chấn Huy vôi vàng nói: “Tật xấu do Hộ quốc chiến soái chi ra, tôi nhất định sẽ sửa lại. Tôi nhất định sẽ sửa. Ngoài ra, tôi cũng sẽ kiểm điểm sâu sắc tật xấu trên người mình. Còn về góc tường nhà anh, tôi không thể đạo được nữa, với tôi cũng không dám đào nữa Chúc Hộ quốc chiến soái và cô Mục một đời hạnh phúc”
“Nộp vũ khí và đầu hàng rồi?”
Tiêu Thanh cười hỏi.
Đinh Chấn Huy cười hì hì nói: “Hàng triệu đội quân lớn của nước Hưng Hạ còn bị anh tước vũ khí và đầu hàng. Tôi chỉ là một người lính nhỏ, ở trước mặt anh, làm sao lại dám không đầu hàng chứ a.”
Tiêu Thanh kéo anh ta lên.
“Nếu ở trên chiến trường, thì anh chỉ có thể đứng chết, không được quỳ xuống đầu hàng, có biết không?”
Khi Đinh Chấn Huy nghe thấy câu này, tinh thần của anh ta lập
tức trở nên phấn chấn hẳn lên.
Từ trong lời nói của Hộ quốc chiến soái, không khó để nhận ra, Hộ quốc chiến soái không trách chính mình.
Vì vậy, anh ta đứng dậy và cúi rạp mình
“Chấn Huy, nhất định phải ghi nhớ lời dạy của Hộ quốc chiến soái day!”
“Thế này mới đúng chứ
Tiêu Thanh mìm cười hài lòng
“Tiếp tục rót rượu đin
“Vâng! Thừa Hộ quốc chiến soái”
Sau đó Đinh Chấn Huy mới ngừng run. Giống như một người phục vụ, anh ta rót rượu cho Tiêu Thanh, Triệu Minh Vũ, Cao Bằng Trạch và Đinh Sơn.
Mọi người bàn tán trên trời dưới đất, nói cười rôm rà.
Đầu bên kia, tiệc rượu cũng đã gần kết thúc.
Ngô Tuệ Lan lau miệng, vẻ mặt bà ta phấn khích và mong đợi.
“Ông Mục, ông nói xem lúc này có phải Chấn Huy đang nói về phép dùng bình với Hộ quốc chiến soái không? Hộ quốc chiến soái có thể đánh giá cao cậu ấy không? Nếu cậu ấy có thể ôm được đùi của Hộ quốc chiến soái, thì ông để tôi cho Thiên Lam tái hôn với cậu ấy
được không?”
“Tôi cũng không rõ.
Mục An Minh lắc đầu.
Ngô Tuệ Lan lườm ông.
“Hỏi ông cũng như không. Tôi vẫn nên đợi Chấn Huy tiếp đón Hộ quốc chiến soái xong, rồi tự tôi hỏi cậu ấy vậy.”
Mà nói về Tiêu Thanh.
Sau khi cơm no rượu say, anh chấm một điều thuốc, phun ra một lần khỏi: “Triệu VŨ, lần này cậu tới Danh Châu, không phải chỉ là để nói về chuyện cũ tình xưa với tôi phải không?”
Triều Minh Vũ cười toe toét
“Thật sự là không có gì có thể giấu nổi Thần soái”
“Không giấu gì Thần soái, lần này thuộc hạ đến đây, ngoài việc ôn lại chuyện cũ với Thần soái, còn có một chuyện muốn Thần soái chỉ bảo ”
“Nói đi
Tiêu Thanh làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.
Triệu Minh Vũ nói: “Gần đây, các lực lượng từ Hà Quốc và phía bên Nhật Bản đã âm thầm xâm nhập vào vùng đất Tề Lỏ, mà vấn đề
này đã được nâng cấp lên thành vấn đề biên giới rồi.”
“Tổng cục chiến tranh Đông Kinh Long Soái đã giao nhiệm vụ tiêu diệt lực lượng này cho thuộc hạ
“Nhưng họ rất xảo quyệt, họ già dạng thành những người kinh doanh, với lại cũng không thể tìm thấy bằng chứng họ gây hại cho quốc gia, do đó thuộc hạ không có cách nào ra tay.”
“Vì lý do này mà thuộc hạ cảm thấy rất đau đầu, thuộc hạ tinh toán muốn lên kế hoạch loại bỏ tất cả các thế lực ngầm ở Tế Lỗ, nhưng theo điều tra của thuộc hạ, anh lại có mối quan hệ tốt với Kim Chí Nam và Hoắc Thiệu Đông ở Cổ Cảnh “
“Vì vậy thuộc hạ muốn hỏi Thần soái, thuộc hạ nên xử lý chuyện này như thế nào mới tốt, để cho các thế lực bên ngoài không gây ra hỗn loạn ở nơi đây
Chiến Soái Tiêu ThanhTác giả: TruyệnTruyện Đô Thị, Truyện Quân SựChương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều… Chương 299 Ông ta tức giận đến mức không thể chịu được, vừa bước lên là đã nắm lấy tai Đinh Chấn Huy, chi tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Tôi cũng chỉ có một đứa con trai như anh. Tôi để anh nghỉ phép quay về là hi vọng anh sẽ tìm được một cô gái phù hợp với mình càng sớm càng tốt, rồi lập gia đình. Sau đó thì quay về quân đội “Sao anh lại hồ đồ như thể hà, mẹ anh tìm cho anh mấy đối tượng xem mắt, anh không đi lại cứ khăng khăng mà chạy đi đào góc tường nhà Hộ quốc chiến soái. Anh thế này không phải là dùng cuốc để cuốc vào chân của chính mình à?” “Giờ anh đắc tội với Hộ quốc chiến soái, tương lai phía trước của anh đã bị hủy hoại rồi, anh có biết không hả?” “Hu hu hu…” Đinh Chấn Huy khóc lóc thảm thiết.Trong ruột anh ta cũng hối hận chết rồi “Đinh Sơn, chuyện cũng không có nghiêm trọng như ông nói:” Tiêu Thanh nói rồi vỗ vai Đình Chân Huy. “Anh thích vợ tôi. Điều này không có gì sai. Ai cũng có quyền được theo đuổi tình yêu của mình. Tôi không trách anh chút nào vì chuyện này cả.” “Chỉ là anh luôn muốn tranh công và không thực sự cầu thị. Cái tật xấu này cần phải được sửa chữa. Nếu điều này xảy ra trên chiến trường, anh lấy công lao của những người anh em đang chiến đấu hết mình, đổ máu trên chiến trường là của mình, thế chẳng phải là để máu của những người anh em đó chảy vô ích hay sao?” “Chỉ cần khắc phục được cái tật xấu này là được rồi. Còn việc đào tường, hãy tiếp tục đào nếu anh muốn. Chúng ta cạnh tranh công bang.” Đinh Chấn Huy vôi vàng nói: “Tật xấu do Hộ quốc chiến soái chi ra, tôi nhất định sẽ sửa lại. Tôi nhất định sẽ sửa. Ngoài ra, tôi cũng sẽ kiểm điểm sâu sắc tật xấu trên người mình. Còn về góc tường nhà anh, tôi không thể đạo được nữa, với tôi cũng không dám đào nữa Chúc Hộ quốc chiến soái và cô Mục một đời hạnh phúc” “Nộp vũ khí và đầu hàng rồi?” Tiêu Thanh cười hỏi. Đinh Chấn Huy cười hì hì nói: “Hàng triệu đội quân lớn của nước Hưng Hạ còn bị anh tước vũ khí và đầu hàng. Tôi chỉ là một người lính nhỏ, ở trước mặt anh, làm sao lại dám không đầu hàng chứ a.” Tiêu Thanh kéo anh ta lên. “Nếu ở trên chiến trường, thì anh chỉ có thể đứng chết, không được quỳ xuống đầu hàng, có biết không?” Khi Đinh Chấn Huy nghe thấy câu này, tinh thần của anh ta lập tức trở nên phấn chấn hẳn lên. Từ trong lời nói của Hộ quốc chiến soái, không khó để nhận ra, Hộ quốc chiến soái không trách chính mình. Vì vậy, anh ta đứng dậy và cúi rạp mình “Chấn Huy, nhất định phải ghi nhớ lời dạy của Hộ quốc chiến soái day!” “Thế này mới đúng chứ Tiêu Thanh mìm cười hài lòng “Tiếp tục rót rượu đin “Vâng! Thừa Hộ quốc chiến soái” Sau đó Đinh Chấn Huy mới ngừng run. Giống như một người phục vụ, anh ta rót rượu cho Tiêu Thanh, Triệu Minh Vũ, Cao Bằng Trạch và Đinh Sơn. Mọi người bàn tán trên trời dưới đất, nói cười rôm rà. Đầu bên kia, tiệc rượu cũng đã gần kết thúc. Ngô Tuệ Lan lau miệng, vẻ mặt bà ta phấn khích và mong đợi. “Ông Mục, ông nói xem lúc này có phải Chấn Huy đang nói về phép dùng bình với Hộ quốc chiến soái không? Hộ quốc chiến soái có thể đánh giá cao cậu ấy không? Nếu cậu ấy có thể ôm được đùi của Hộ quốc chiến soái, thì ông để tôi cho Thiên Lam tái hôn với cậu ấy được không?” “Tôi cũng không rõ. Mục An Minh lắc đầu. Ngô Tuệ Lan lườm ông. “Hỏi ông cũng như không. Tôi vẫn nên đợi Chấn Huy tiếp đón Hộ quốc chiến soái xong, rồi tự tôi hỏi cậu ấy vậy.” Mà nói về Tiêu Thanh. Sau khi cơm no rượu say, anh chấm một điều thuốc, phun ra một lần khỏi: “Triệu VŨ, lần này cậu tới Danh Châu, không phải chỉ là để nói về chuyện cũ tình xưa với tôi phải không?” Triều Minh Vũ cười toe toét “Thật sự là không có gì có thể giấu nổi Thần soái” “Không giấu gì Thần soái, lần này thuộc hạ đến đây, ngoài việc ôn lại chuyện cũ với Thần soái, còn có một chuyện muốn Thần soái chỉ bảo ” “Nói đi Tiêu Thanh làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe. Triệu Minh Vũ nói: “Gần đây, các lực lượng từ Hà Quốc và phía bên Nhật Bản đã âm thầm xâm nhập vào vùng đất Tề Lỏ, mà vấn đề này đã được nâng cấp lên thành vấn đề biên giới rồi.” “Tổng cục chiến tranh Đông Kinh Long Soái đã giao nhiệm vụ tiêu diệt lực lượng này cho thuộc hạ “Nhưng họ rất xảo quyệt, họ già dạng thành những người kinh doanh, với lại cũng không thể tìm thấy bằng chứng họ gây hại cho quốc gia, do đó thuộc hạ không có cách nào ra tay.” “Vì lý do này mà thuộc hạ cảm thấy rất đau đầu, thuộc hạ tinh toán muốn lên kế hoạch loại bỏ tất cả các thế lực ngầm ở Tế Lỗ, nhưng theo điều tra của thuộc hạ, anh lại có mối quan hệ tốt với Kim Chí Nam và Hoắc Thiệu Đông ở Cổ Cảnh “ “Vì vậy thuộc hạ muốn hỏi Thần soái, thuộc hạ nên xử lý chuyện này như thế nào mới tốt, để cho các thế lực bên ngoài không gây ra hỗn loạn ở nơi đây