Tác giả:

Chương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều…

Chương 391

Chiến Soái Tiêu ThanhTác giả: TruyệnTruyện Đô Thị, Truyện Quân SựChương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều… Chương 391 “Bây giờ mẹ sẽ lên xem ngay!” Nói xong, bà ta ấn thang máy. Một lát sau, bà ta đã đến tầng hai mươi tám và tìm được phòng hai trăm tám mươi mốt. “Oa!” Đứng ở trước cửa nhìn vào bên trong, bà ta bị cửa vào làm cho kinh ngạc thốt lên. “Cửa ra vào này lớn thật đấy!” Bà ta thích sự to lớn. Sau đó, bà ta đạp giày cao gót bước vào. Đến phòng khách lại càng làm bà ta ngạc nhiên hơn. “Trời đất ơi!. Phòng khách này to quá! Tráng lệ quá! Bà ta giống như một thôn nữ mới lên thành phố, nhìn mọi thứ chung quanh đều kinh ngạc như thế. Bà ta nhanh chóng chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. “Ha ha!” Nụ cười của bà ta phát ra như tiếng kêu của một con ngỗng. “Ánh sáng này, tầm nhìn này, cảnh sắc này, thực sự quá tuyệt vời! Cả Thanh Châu này có thể tìm được mấy căn nhà view đẹp hơn căn nhà này!” Bà ta vô cùng kích động, quay sang nói: “Mẹ thích căn nhà này lắm! Con gái con rể à, mau đưa sổ đỏ cho mẹ xem! Mẹ phải kiểm chứng xem đây có phải là nhà của mẹ không? Mau đưa sổ đỏ cho mẹ xem, nhanh nhanh nhanh!” Giờ phút này không thể dùng từ phấn khích để miêu tả tâm trạng của Ngô Tuệ Lan nữa rồi. Mà là phát cuồng! Phát cuồng vì căn biệt thự phẳng này! Mục Thiên Lam cười đưa sổ đỏ cho bà ta, nói: “Mẹ, tuy căn nhà này con đứng tên nhưng được mua bằng tiền của Tiêu Thanh. Con không tốn một đồng nào nên sau này mẹ đừng có thái độ xấu như vậy với Tiêu Thanh nữa.” Bà ta đâu còn chú ý để trả lời cô. Cầm lấy cuốn sổ đỏ liền mở ra xem ngay. Một giây sau! “Ha ha ha…” Bà ta cười một cách vô cùng điên cuồng. “Phòng hai trăm tám mốt, tầng chín, Bảo Đỉnh Quốc Tế. Chủ sở hữu bất động sản Mục Thiên Lam, ba trăm năm hai mét vuông! Đây thực sự là nhà của mẹ, thực sự là nhà của mẹ rồi, mẹ vui quá! Phấn khích quá! Hạnh phúc quá! Có thể sống trong căn nhà lộng lẫy thế này, dù có tổn thọ mười năm mẹ cũng cam lòng!” Nói đến đây, bà ta ôm cuốn sổ đỏ trong lòng như ôm báu vật, chạy khắp nhà, nhìn chỗ này một lát rồi lại nhìn chỗ kia một lát, xem phòng này một lát rồi lại xem phòng kia một lát, đến chỗ nào mặt cũng vô cùng thỏa mãn. Sau đó, quay lại trước mặt Mục Thiên Lam, cảm xúc trào dâng nói: “Năm phòng, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh và bồn tắm lớn, ngoài ra còn có một phòng tắm chung. Năm người nhà chúng ta ở ba phòng thì vẫn còn lại hai phòng, một phòng để lại cho con của con và Tiêu Thanh, còn phòng kia để lại cho con của An Phong ở, quá hoàn hảo rồi!” “Mẹ thích căn phòng này và cũng rất yêu ngôi nhà mới này!” Mục Thiên Lam cũng rất vui khi thấy dáng vẻ phấn khích như vây của mẹ. “Mẹ, chúng ta có một ngôi nhà sang trọng như thế này rồi! Toàn bộ công lao là của Tiêu Thanh! Mẹ nhất định phải đối xử với anh ấy tốt một chút, có được không? “Mẹ biết rồi, con gái. Ngô Tuệ Lan nói xong liền tươi cười nói với Tiêu Thanh: “Con rể quý của mẹ, hình như vẫn chưa sửa sang nhà xong phải không? Khi nào chúng ta mới có thể chuyển vào ở vậy? Tiêu Thanh cười đáp: “Khoảng ba bốn ngày mới sửa sang xong rồi mất thêm một hai ngày dọn dẹp vệ sinh. Sau đó là có thể chuyển đồ đạc tới rồi!” “Ước tính tối đa khoảng một tuần là chúng ta có thể dọn vào nhà ở rồi.” “Việc vệ sinh này không cần con và Thiên Lam làm đầu! Để cha mẹ và An Phong làm là được rồi! Mẹ rất sẵn lòng dọn vệ sinh cho căn nhà sang trọng như vậy!” Sau đó, bà ta liền khoe khoang ngay trước mặt người nhà họ Mục. “Em bảo này, chị dâu cả, em dâu! Hai người không mua nổi căn hộ lớn, mua được hai căn nhà nát thông nhau mà cả ngày đến khoe khoang trước mặt em, cố tình chọc giận em! Bây giờ thấy nhà mới của em rồi, hai người cảm thấy thế nào? Có phải mặt nóng hừng hực, ghen tị với em lắm phải không? Bác cả và thím nhỏ vô cùng xấu hổ cúi đầu. Nhớ lại mấy ngày trước còn khoe khoang trước mặt Ngô Tuệ Lan, lúc này họ chỉ muốn độn thổ cho xong. Rồi sau đó, Ngô Tuệ Lan lại nhìn bác cả và chú nhỏ nói: “Em nói này, bác cả chú ba, nhà em sang trọng thế kia em có cần phải lấy trộm bóng đèn nhà anh không?

Chương 391

 

“Bây giờ mẹ sẽ lên xem ngay!” Nói xong, bà ta ấn thang máy.

 

Một lát sau, bà ta đã đến tầng hai mươi tám và tìm được phòng hai trăm tám mươi mốt.

 

“Oa!”

 

Đứng ở trước cửa nhìn vào bên trong, bà ta bị cửa vào làm cho kinh ngạc thốt lên.

 

“Cửa ra vào này lớn thật đấy!”

 

Bà ta thích sự to lớn.

 

Sau đó, bà ta đạp giày cao gót bước vào. Đến phòng khách lại càng làm bà ta ngạc nhiên hơn.

 

“Trời đất ơi!. Phòng khách này to quá! Tráng lệ quá!

 

Bà ta giống như một thôn nữ mới lên thành phố, nhìn mọi thứ chung quanh đều kinh ngạc như thế.

 

Bà ta nhanh chóng chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

 

“Ha ha!”

 

Nụ cười của bà ta phát ra như tiếng kêu của một con ngỗng.

 

“Ánh sáng này, tầm nhìn này, cảnh sắc này, thực sự quá tuyệt vời! Cả Thanh Châu này có thể tìm được mấy căn nhà view đẹp hơn căn nhà này!”

 

Bà ta vô cùng kích động, quay sang nói: “Mẹ thích căn nhà này lắm! Con gái con rể à, mau đưa sổ đỏ cho mẹ xem! Mẹ phải kiểm chứng xem đây có phải là nhà của mẹ không? Mau đưa sổ đỏ cho mẹ xem, nhanh nhanh nhanh!”

 

Giờ phút này không thể dùng từ phấn khích để miêu tả tâm trạng của Ngô Tuệ Lan nữa rồi.

 

Mà là phát cuồng!

 

Phát cuồng vì căn biệt thự phẳng này!

 

Mục Thiên Lam cười đưa sổ đỏ cho bà ta, nói: “Mẹ, tuy căn nhà này con đứng tên nhưng được mua bằng tiền của Tiêu Thanh. Con không tốn một đồng nào nên sau này mẹ đừng có thái độ xấu như vậy với Tiêu Thanh nữa.”

 

Bà ta đâu còn chú ý để trả lời cô.

 

Cầm lấy cuốn sổ đỏ liền mở ra xem ngay.

 

Một giây sau!

 

“Ha ha ha…”

 

Bà ta cười một cách vô cùng điên cuồng. “Phòng hai trăm tám mốt, tầng chín, Bảo Đỉnh Quốc Tế. Chủ sở hữu bất động sản Mục Thiên Lam, ba trăm năm hai mét vuông! Đây thực sự là nhà của mẹ, thực sự là nhà của mẹ rồi, mẹ vui quá! Phấn khích quá! Hạnh phúc quá! Có thể sống trong căn nhà lộng lẫy thế này, dù có tổn thọ mười năm mẹ cũng cam lòng!”

 

Nói đến đây, bà ta ôm cuốn sổ đỏ trong lòng như ôm báu vật, chạy khắp nhà, nhìn chỗ này một lát rồi lại nhìn chỗ kia một lát, xem phòng này một lát rồi lại xem phòng kia một lát, đến chỗ nào mặt cũng vô cùng thỏa mãn.

 

Sau đó, quay lại trước mặt Mục Thiên Lam, cảm xúc trào dâng nói: “Năm phòng, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh và bồn tắm lớn, ngoài ra còn có một phòng tắm chung. Năm người nhà chúng ta ở ba phòng thì vẫn còn lại hai phòng, một phòng để lại cho con của con và Tiêu Thanh, còn phòng kia để lại cho con của An Phong ở, quá hoàn hảo rồi!”

 

“Mẹ thích căn phòng này và cũng rất yêu ngôi nhà mới này!”

 

Mục Thiên Lam cũng rất vui khi thấy dáng vẻ phấn khích như vây của mẹ.

 

“Mẹ, chúng ta có một ngôi nhà sang trọng như thế này rồi! Toàn bộ công lao là của Tiêu Thanh! Mẹ nhất định phải đối xử với anh ấy tốt một chút, có được không? “Mẹ biết rồi, con gái.

 

Ngô Tuệ Lan nói xong liền tươi cười nói với Tiêu Thanh: “Con rể quý của mẹ, hình như vẫn chưa sửa sang nhà xong phải không? Khi nào chúng ta mới có thể chuyển vào ở vậy?

 

Tiêu Thanh cười đáp: “Khoảng ba bốn ngày mới sửa sang xong rồi mất thêm một hai ngày dọn dẹp vệ sinh. Sau đó là có thể chuyển đồ đạc tới rồi!”

 

“Ước tính tối đa khoảng một tuần là chúng ta có thể dọn vào nhà ở rồi.”

 

“Việc vệ sinh này không cần con và Thiên Lam làm đầu! Để cha mẹ và An Phong làm là được rồi! Mẹ rất sẵn lòng dọn vệ sinh cho căn nhà sang trọng như vậy!”

 

Sau đó, bà ta liền khoe khoang ngay trước mặt người nhà họ Mục.

 

“Em bảo này, chị dâu cả, em dâu! Hai người không mua nổi căn hộ lớn, mua được hai căn nhà nát thông nhau mà cả ngày đến khoe khoang trước mặt em, cố tình chọc giận em! Bây giờ thấy nhà mới của em rồi, hai người cảm thấy thế nào? Có phải mặt nóng hừng hực, ghen tị với em lắm phải không?

 

Bác cả và thím nhỏ vô cùng xấu hổ cúi đầu. Nhớ lại mấy ngày trước còn khoe khoang trước mặt Ngô Tuệ Lan, lúc này họ chỉ muốn độn thổ cho xong.

 

Rồi sau đó, Ngô Tuệ Lan lại nhìn bác cả và chú nhỏ nói: “Em nói này, bác cả chú ba, nhà em sang trọng thế kia em có cần phải lấy trộm bóng đèn nhà anh không?

Chiến Soái Tiêu ThanhTác giả: TruyệnTruyện Đô Thị, Truyện Quân SựChương 1 “Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?” “Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.” Bíp. Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia. Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ. Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu? “Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?” Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt. Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều… Chương 391 “Bây giờ mẹ sẽ lên xem ngay!” Nói xong, bà ta ấn thang máy. Một lát sau, bà ta đã đến tầng hai mươi tám và tìm được phòng hai trăm tám mươi mốt. “Oa!” Đứng ở trước cửa nhìn vào bên trong, bà ta bị cửa vào làm cho kinh ngạc thốt lên. “Cửa ra vào này lớn thật đấy!” Bà ta thích sự to lớn. Sau đó, bà ta đạp giày cao gót bước vào. Đến phòng khách lại càng làm bà ta ngạc nhiên hơn. “Trời đất ơi!. Phòng khách này to quá! Tráng lệ quá! Bà ta giống như một thôn nữ mới lên thành phố, nhìn mọi thứ chung quanh đều kinh ngạc như thế. Bà ta nhanh chóng chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. “Ha ha!” Nụ cười của bà ta phát ra như tiếng kêu của một con ngỗng. “Ánh sáng này, tầm nhìn này, cảnh sắc này, thực sự quá tuyệt vời! Cả Thanh Châu này có thể tìm được mấy căn nhà view đẹp hơn căn nhà này!” Bà ta vô cùng kích động, quay sang nói: “Mẹ thích căn nhà này lắm! Con gái con rể à, mau đưa sổ đỏ cho mẹ xem! Mẹ phải kiểm chứng xem đây có phải là nhà của mẹ không? Mau đưa sổ đỏ cho mẹ xem, nhanh nhanh nhanh!” Giờ phút này không thể dùng từ phấn khích để miêu tả tâm trạng của Ngô Tuệ Lan nữa rồi. Mà là phát cuồng! Phát cuồng vì căn biệt thự phẳng này! Mục Thiên Lam cười đưa sổ đỏ cho bà ta, nói: “Mẹ, tuy căn nhà này con đứng tên nhưng được mua bằng tiền của Tiêu Thanh. Con không tốn một đồng nào nên sau này mẹ đừng có thái độ xấu như vậy với Tiêu Thanh nữa.” Bà ta đâu còn chú ý để trả lời cô. Cầm lấy cuốn sổ đỏ liền mở ra xem ngay. Một giây sau! “Ha ha ha…” Bà ta cười một cách vô cùng điên cuồng. “Phòng hai trăm tám mốt, tầng chín, Bảo Đỉnh Quốc Tế. Chủ sở hữu bất động sản Mục Thiên Lam, ba trăm năm hai mét vuông! Đây thực sự là nhà của mẹ, thực sự là nhà của mẹ rồi, mẹ vui quá! Phấn khích quá! Hạnh phúc quá! Có thể sống trong căn nhà lộng lẫy thế này, dù có tổn thọ mười năm mẹ cũng cam lòng!” Nói đến đây, bà ta ôm cuốn sổ đỏ trong lòng như ôm báu vật, chạy khắp nhà, nhìn chỗ này một lát rồi lại nhìn chỗ kia một lát, xem phòng này một lát rồi lại xem phòng kia một lát, đến chỗ nào mặt cũng vô cùng thỏa mãn. Sau đó, quay lại trước mặt Mục Thiên Lam, cảm xúc trào dâng nói: “Năm phòng, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh và bồn tắm lớn, ngoài ra còn có một phòng tắm chung. Năm người nhà chúng ta ở ba phòng thì vẫn còn lại hai phòng, một phòng để lại cho con của con và Tiêu Thanh, còn phòng kia để lại cho con của An Phong ở, quá hoàn hảo rồi!” “Mẹ thích căn phòng này và cũng rất yêu ngôi nhà mới này!” Mục Thiên Lam cũng rất vui khi thấy dáng vẻ phấn khích như vây của mẹ. “Mẹ, chúng ta có một ngôi nhà sang trọng như thế này rồi! Toàn bộ công lao là của Tiêu Thanh! Mẹ nhất định phải đối xử với anh ấy tốt một chút, có được không? “Mẹ biết rồi, con gái. Ngô Tuệ Lan nói xong liền tươi cười nói với Tiêu Thanh: “Con rể quý của mẹ, hình như vẫn chưa sửa sang nhà xong phải không? Khi nào chúng ta mới có thể chuyển vào ở vậy? Tiêu Thanh cười đáp: “Khoảng ba bốn ngày mới sửa sang xong rồi mất thêm một hai ngày dọn dẹp vệ sinh. Sau đó là có thể chuyển đồ đạc tới rồi!” “Ước tính tối đa khoảng một tuần là chúng ta có thể dọn vào nhà ở rồi.” “Việc vệ sinh này không cần con và Thiên Lam làm đầu! Để cha mẹ và An Phong làm là được rồi! Mẹ rất sẵn lòng dọn vệ sinh cho căn nhà sang trọng như vậy!” Sau đó, bà ta liền khoe khoang ngay trước mặt người nhà họ Mục. “Em bảo này, chị dâu cả, em dâu! Hai người không mua nổi căn hộ lớn, mua được hai căn nhà nát thông nhau mà cả ngày đến khoe khoang trước mặt em, cố tình chọc giận em! Bây giờ thấy nhà mới của em rồi, hai người cảm thấy thế nào? Có phải mặt nóng hừng hực, ghen tị với em lắm phải không? Bác cả và thím nhỏ vô cùng xấu hổ cúi đầu. Nhớ lại mấy ngày trước còn khoe khoang trước mặt Ngô Tuệ Lan, lúc này họ chỉ muốn độn thổ cho xong. Rồi sau đó, Ngô Tuệ Lan lại nhìn bác cả và chú nhỏ nói: “Em nói này, bác cả chú ba, nhà em sang trọng thế kia em có cần phải lấy trộm bóng đèn nhà anh không?

Chương 391