Mùa thu năm 1021. Nước Đại Tề vua Hạo Nhiên năm thứ 27, tại Tây Tử thôn. Một cái chớp mắt đã hết một đời người. Hai mươi bảy năm, có hay không đó chỉ là một giấc mơ dài? Khẽ thở dài tựa lưng vào thân cây phía sau, mắt mờ mịt mông lung. Trên môi tràn lên một nụ cười khổ. Đã gần một tháng rồi, từ bàng hoàn sợ hãi đến âm thầm chấp nhận. Tử Tình cũng đã quen dần với nơi này. Giơ bàn tay vốn không phải của mình lên nhìn, bàn tay non nớt nhỏ xíu, ngón tay bé nhỏn ngắn ngủn. Từ một cô gái 27 tuổi sống ở hiện đại chớp mắt một cái trở thành một đứa trẻ 6 tuổi ở nơi cổ đại. Một cái chớp mắt lại như thế nào cách xa ngàn trăm năm thế kỷ thật sự là chuyện quá lạ lùng. Một làn gió nhẹ thổi bay bay mái tóc mềm. Mùa Thu ở cổ đại là như vậy, trời cao và trong, nắng tuy nóng nhưng luôn có những cơn gió nhẹ thế này. Cơn gió còn mang theo mùi hương của lúa mạ khô. “Tình Nhi” Một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ vẫn còn dang dở, Tử Tình mở mắt nhìn. “Nương” Tử Tình khẽ gọi. Đây là mẹ ruột của thân thể…
Tác giả: