1. Mười dặm hồng trang, trăm vật sính lễ. Mọi người khua chiêng gõ trống, khắp phố đều đang phát tiền mừng và kẹo cưới. Mở mắt ra từ trong bóng tối, ta thấy ta đang cưỡi tuấn mã, khung cảnh trước mắt rất nhộn nhịp. Đi đến góc phố, tuyết rơi trắng xóa, vừa lúc chôn một khối ngọc bội đã cũ. Một cảnh tượng vừa bình thường vừa quen thuộc đã được ta nhớ lại không biết bao nhiêu lần sau khi ta bị đoạt xác. “Công tử?” Người hầu thân cận Thư Kỳ thấy ta bất động nên đi tới nhắc nhở. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có cơ duyên để làm lại một lần nữa sao? “Thư Kỳ.” Ta hơi nhướng mày, cố xua tan cảm giác choáng váng, “Ngươi dùng khăn bọc lấy khối ngọc kia, đừng chạm tay vào.” Theo lời của con quỷ tự xưng là người chuyển kiếp, chỉ cần máu của người nào chạm vào khối ngọc thì gã có thể cướp lấy cơ thể của người đó. Ban đầu, khi ta nhặt khối ngọc, ta không cẩn thận bị xước ngón tay. Gã rất vừa ý cơ thể của ta, còn đắc ý một thời gian. Đã là tà ma mang ác niệm trong lòng, nếu để gã ở đây, lỡ bị người…