Nguyên Hi năm 3 đầu đông, trận tuyết đầu tiên rơi xuống Nghiệp Kinh. Tuyết lớn bay lả tả mà rơi xuống, che đậy vết máu nhỏ nhặt trên mặt đất. Một chiếc xe ngựa mang theo nhiều hoa tuyết chạy như bay trên đường. Trên đường phố yên tĩnh, tiếng nữ nhân rống giận gọi tỉnh người khác ngủ say. "Nhanh hơn nữa! Nhanh!" Mắt Tiêu Chỉ Quân đỏ thẫm, dùng sức ôm chặt người suy yếu trong lòng, thả chậm thanh âm trấn an nói: "Đừng sợ, ta đưa nàng hồi cung, sẽ không sao......" Giọng nói của nữ nhân băng lãnh thả đến cực nhu hòa, phảng phất sợ quấy nhiễu người trong lòng. Bị nàng ấy ôm vào trong ngực chính là nữ nhân diễm mỹ tuyệt luân*, khoác trên người kim bào, mắt phượng mi dài, môi nhuận mà nhạt phấn. Dưới khóe mắt bên trái còn có một lệ chí*, làm nàng thêm vài phần xinh đẹp. Nếu không phải giờ phút này sắc mặt nàng trắng bệch, khóe miệng còn âm ỉ tràn ra vài tia máu, cảnh tượng mỹ nhân trong ngực này, sợ lại là một trang văn thơ phong lưu. ( Diễm mỹ tuyệt luân*: xinh đẹp tuyệt trần. Lệ chí*: nốt…
Tác giả: