- Ái phi! Trẫm… có đẹp trai không? Đường Huyền chỉnh trang quần áo đầu tóc, nhìn vào chiếc gương đồng hỏi. Sau lưng hắn lúc này là một nữ tử kiều diễm mị hoặc vô cùng. Nàng đang nửa nằm nửa ngồi ôm lấy lưng hắn, nửa thân trên không mặc gì để lộ ra ngọc thể trắng muốt mềm mại như con tiểu bạch xà quấn lấy lưng hắn, đôi ngọc thủ đang không ngừng v**t v* xoa bóp. Nghe Đường Huyền hỏi vậy nàng dừng động tác, cười hì hì nói: - Hoàng thượng phong thần tuấn lãng, trác nhã bất phàm, cho dù Phan An Tống Ngọc nhìn thấy cũng phải tự ti a! “Nga? Thì ra diện mạo như thế này được coi là phong thần tuấn lãng, trác nhã bất phàm!” Nhìn vào gương, Đường Huyền chỉ thấy một gương mặt già khọm, tóc tai thưa thớt, da dẻ xanh xao vàng vọt, mắt thì hốc hác vô thần, nhìn thế nào cũng thấy giống quỷ hơn là người, nếu ở Ai Cập có khi người ta còn nhầm hắn với xác ướp. “Aizzz, kiếp trước ta cũng đâu đến nỗi nào, tại sao xuyên qua lại vào đúng tên hôn quân người không ra người quỷ không ra quỷ thế này? Ngay cả…
Tác giả: