"An An, đừng đi... Đừng rời khỏi ta. Không được!" Trong căn phòng mờ tối, Diệp Thời Tầm đầu đầy mồ hôi ngồi ở trêи giường nặng nề thở hổn hển. Chờ nàng bình tĩnh lại, không dám tin tưởng lục lọi bật đèn bàn. Đợi đến khi ánh đèn chiếu sáng phòng, Diệp Thời Tầm buồn vui đan xen tự tát mình một cái. "Hít, thật là đau." Diệp Thời Tầm cảm giác được trêи mặt đau rát, mới phát hiện bản thân thật sự còn sống. Trận tai nạn xe cộ muốn cướp đoạt tính mệnh nàng tựa hồ chỉ là một giấc mộng. Diệp Thời Tầm nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ, nàng nhớ từ mười năm trước nàng đã dời khỏi nơi này. Hiện tại ký ức đối với nơi này cũng rất mơ hồ, dựa theo thói quen, rất nhanh tìm tới điện thoại di động bên gối. Nhìn thời gian một chút, vậy mà lại trở về mười năm trước. Nàng 32 tuổi, đột nhiên trở lại 22. Có điều khi nhìn đến ngày tháng chính xác ——05:43:21 ngày 2 tháng 10. Diệp Thời Tầm trong nháy mắt trừng lớn con ngươi, từ trêи giường nhảy bật lên. Sau khi nhanh chóng rửa mặt, tùy ý kéo một cái áo khoác…
Tác giả: