Diệp Khuynh cầm kính lưu ly trong tay, lại soi mình, khuôn mặt phấn mịn như trứng gà bóc, hàng mày đen gọn ghẽ, đôi mắt dài mảnh mai trắng đen rõ ràng, trẻ tuổi tươi tắn làm người khác nhìn vào mà ngưỡng mộ. Có điều vệt đỏ ửng kéo dài từ thái dương, chéo xuyên qua, kéo dài đến tận hàm dưới nhìn thấy ghê người, phá hủy cả khuôn mặt hoàn mỹ. Diệp Khuynh kéo gương sát lại nhìn kỹ càng, dùng Sinh cơ ngọc phu cao tốt nhất trong cung đã làm mờ đi không ít, ước chừng qua vài ngày nữa sẽ hoàn toàn không nhìn ra. Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đại nha hoàn Trân Châu len lén liếc mắt nhìn nàng, kiễng mũi chân, xoay người vén rèm đi ra ngoài nghênh đón. Diệp Khuynh hơi nghiêng người, hiện giờ thân thể này mắt sáng tai thính, cho dù hai nha hoàn cố ý nhỏ giọng nàng vẫn nghe thấy rõ ràng. Giọng nói có chút dồn dập là một nha hoàn khác tên gọi Phỉ Thúy, nàng vội vàng nói: “Tiểu thư đâu?” Giọng Trân Châu thì nhỏ hơn một chút, “Lại soi gương.” Hai nha hoàn cùng trầm mặc, Phỉ Thúy do dự: “Lúc cô…
Tác giả: