Quạ kêu liên tục không ngớt. Một góc trên mái hiên, phong thú (tượng thú bằng đá) ngồi chổm hỗm phơi nắng, móng phủ lấy tảng đá tròn, miệng rộng giương ra răng nanh. Sau cơn mưa buổi trưa trời dịu hẳn, bạch quả[1] đâm chồi nhánh mới, cành vươn ra ngoài tường, từng bụi từng bụi mơn mởn, làm lòng người phấn khởi. Nha đầu trông coi viện môn (sân) ngồi trên ghế gỗ dựa vào thân cây, nửa tỉnh nửa mê. Mái tóc búi bằng trâm đồng cũ, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng yếu ớt. Ngoại trừ tiếng chim chóc líu lo, không có tiếng người. Bang —— bang —— vòng tròn trên cửa đồng rung lên. Chim chóc giật mình. Ánh mắt của nha đầu kia lập tức trợn tròn. “Ai nha, sao lại chọn giờ này đến? Không biết là cô nương ta còn đang ngủ trưa hay sao?” Nha đầu oán giận giấc ngủ bị quấy rầy cũng không dám dám lớn tiếng, sợ người đến là chủ tử. “Bang bang” —— tiếng đập cửa nóng nảy thêm vài phần. Lúc này nha đầu mới uể oải đứng dậy đi ra mở cửa. Tục ngữ nói, có nhiều chủ tử thì có nhiều người hầu quả không sai. Chờ…

Truyện chữ