Tia nắng xán lạn, mặt trời ba tháng chiếu rọi những tia nắng ấm áp lòng người. Hạ Mạt Tâm nhìn động tác bưng ly cà phê cũng mê người của người đàn ông ngồi đối diện, nhất thời thất thần, cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi thấy các phương kiện của của anh đều không tồi, sao lại cần đi xem mắt thế?” Cố Bắc Thần nhìn cô, trong con ngươi cũng chứa đựng nụ cười, uống một ngụm cà phê nói: “Điều kiện của em cũng không kém, chẳng phải cũng ngồi đây sao?” “Ôí… cũng không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ có một mình, nếu không tính toán vì bản thân một chút, đến 30 tuổi mà vẫn một thân một mình, không phải đáng thương muốn chết sao.” Cố Bắc Thần nhíu mi: “Một mình?” “Đúng vậy, tôi là cô nhi, Tiểu Mai không nói với anh sao?” Cố Bắc Thần nhìn cô, không nói lời nào. Hạ Mạt Tâm hút một ngụm nước chanh trong ly thủy tinh, đang nghiên cứu xúc cảm trong đáy mắt anh. Lúc này điện thoại chợt vang lên, cô cười nói: “Là Tiểu Mai.” Cố Bắc Thần nâng tay ý bảo cô cứ làm gì tùy thích, mà cơ thể anh lại hơi dựa vào chỗ…

Truyện chữ