Đầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ…
Chương 25: Chương 25
Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân ChưaTác giả: Thừa BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ… Mí mắt Giang Thanh Ba giật giật, vừa rồi có phải nàng mới bị nam nhân này cười nhạo không?Đứng trước xe ngựa, Giang Thanh Ba vẫn chưa chịu bỏ cuộc nhìn phụ thân với ánh mắt chờ mong."Người còn gì muốn nói với con không ạ?" Mau bảo con ở lại, mau bảo con ở lại đi mà! Đáy lòng Giang Thanh Ba không ngừng gào thét."Không còn sớm nữa, hai đứa mau khởi hành quay về đi."Giang Thanh Ba: “! ”Ha, tình thân!Một bàn tay lớn giơ ra trước mặt nàng, Giang Thanh Ba mím môi, nắm lấy bàn tay đó, bước lên xe ngựa, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh.Trong xe không một ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng bánh xe chạy lọc cọc và tiếng vó ngựa chan chát bên ngoài.Hai mắt Giang Thanh Ba đảo như rang lạc, len lén liếc nhìn người đối diện, lại thấy Lục Minh Châu cũng đang nhìn nàng."Ta.""Ta."Hai người đồng thời lên tiếng."Chàng nói trước đi.""Nàng nói trước đi."Lục Minh Châu bật cười, uể oải dựa vào thành xe, không nói gì.Giang Thanh Ba bị nhìn chằm chằm đến lạnh sống lưng, đành phải ho khan một tiếng chủ động phá vỡ sự im lặng trong xe."Chuyện thuốc mê là ta có lỗi với chàng, ta không biết đó là chàng." Đêm tân hôn tân lang chạy mất dạng, hai người chưa từng gặp mặt, thật sự không thể trách nàng không nhận ra được."Là lỗi của ta." Lục Minh Châu cười khẽ, "Nàng làm rất đúng, đánh thuốc mê cũng không sai, về sau cứ chuẩn bị thêm một ít mang theo bên người.""???"Giang Thanh Ba nhướng mi đánh giá vẻ mặt nam nhân đối diện, nhận thấy vẻ mặt chàng rất chân thành, đúng là đang khích lệ nàng.Mí mắt giật giật, lòng thầm trồi lên một suy đoán không tốt, chẳng lẽ Lục Minh Châu có máu cuồng ngược?"Ta có rất nhiều kẻ địch." Dường như Lục Minh Châu nhìn ra nghi hoặc của nàng nên mở miệng giải thích.Chậc, Tam phu nhân của Võ An Hầu phủ cũng là một nghề có độ rủi ro rất cao đấy!"Mấy hôm trước ta vội đi bắt một nghi phạm đã theo dõi từ rất lâu, không phải cố ý rời đi." Lục Minh Châu đổi thư thế, đặt một bàn tay lên bàn trà, chân trái gập lên, chân phải duỗi thẳng, dáng vẻ càng lười biếng hơn vừa rồi."Công việc quan trọng, không sao.""Bảo bối phụ thân ta sưu tầm không tệ chứ?""! "Quả nhiên, những lời nàng nói với Lục Y chàng đều nghe thấy rồi.Xấu hổ quá! Vành tai Giang Thanh Ba phiếm hồng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, giả bộ không nghe thấy."Phụ thân ta có rất nhiều bảo bối, cứ yên tâm lấy đi, không cần đau lòng thay ông ấy."Nhi tử gài bẫy phụ thân cũng chỉ thế này là cùng!.
Mí mắt Giang Thanh Ba giật giật, vừa rồi có phải nàng mới bị nam nhân này cười nhạo không?Đứng trước xe ngựa, Giang Thanh Ba vẫn chưa chịu bỏ cuộc nhìn phụ thân với ánh mắt chờ mong.
"Người còn gì muốn nói với con không ạ?" Mau bảo con ở lại, mau bảo con ở lại đi mà! Đáy lòng Giang Thanh Ba không ngừng gào thét.
"Không còn sớm nữa, hai đứa mau khởi hành quay về đi.
"Giang Thanh Ba: “! ”Ha, tình thân!Một bàn tay lớn giơ ra trước mặt nàng, Giang Thanh Ba mím môi, nắm lấy bàn tay đó, bước lên xe ngựa, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh.
Trong xe không một ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng bánh xe chạy lọc cọc và tiếng vó ngựa chan chát bên ngoài.
Hai mắt Giang Thanh Ba đảo như rang lạc, len lén liếc nhìn người đối diện, lại thấy Lục Minh Châu cũng đang nhìn nàng.
"Ta.
""Ta.
"Hai người đồng thời lên tiếng.
"Chàng nói trước đi.
""Nàng nói trước đi.
"Lục Minh Châu bật cười, uể oải dựa vào thành xe, không nói gì.
Giang Thanh Ba bị nhìn chằm chằm đến lạnh sống lưng, đành phải ho khan một tiếng chủ động phá vỡ sự im lặng trong xe.
"Chuyện thuốc mê là ta có lỗi với chàng, ta không biết đó là chàng.
" Đêm tân hôn tân lang chạy mất dạng, hai người chưa từng gặp mặt, thật sự không thể trách nàng không nhận ra được.
"Là lỗi của ta.
" Lục Minh Châu cười khẽ, "Nàng làm rất đúng, đánh thuốc mê cũng không sai, về sau cứ chuẩn bị thêm một ít mang theo bên người.
""???"Giang Thanh Ba nhướng mi đánh giá vẻ mặt nam nhân đối diện, nhận thấy vẻ mặt chàng rất chân thành, đúng là đang khích lệ nàng.
Mí mắt giật giật, lòng thầm trồi lên một suy đoán không tốt, chẳng lẽ Lục Minh Châu có máu cuồng ngược?"Ta có rất nhiều kẻ địch.
" Dường như Lục Minh Châu nhìn ra nghi hoặc của nàng nên mở miệng giải thích.
Chậc, Tam phu nhân của Võ An Hầu phủ cũng là một nghề có độ rủi ro rất cao đấy!"Mấy hôm trước ta vội đi bắt một nghi phạm đã theo dõi từ rất lâu, không phải cố ý rời đi.
" Lục Minh Châu đổi thư thế, đặt một bàn tay lên bàn trà, chân trái gập lên, chân phải duỗi thẳng, dáng vẻ càng lười biếng hơn vừa rồi.
"Công việc quan trọng, không sao.
""Bảo bối phụ thân ta sưu tầm không tệ chứ?""! "Quả nhiên, những lời nàng nói với Lục Y chàng đều nghe thấy rồi.
Xấu hổ quá! Vành tai Giang Thanh Ba phiếm hồng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, giả bộ không nghe thấy.
"Phụ thân ta có rất nhiều bảo bối, cứ yên tâm lấy đi, không cần đau lòng thay ông ấy.
"Nhi tử gài bẫy phụ thân cũng chỉ thế này là cùng!.
Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân ChưaTác giả: Thừa BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ… Mí mắt Giang Thanh Ba giật giật, vừa rồi có phải nàng mới bị nam nhân này cười nhạo không?Đứng trước xe ngựa, Giang Thanh Ba vẫn chưa chịu bỏ cuộc nhìn phụ thân với ánh mắt chờ mong."Người còn gì muốn nói với con không ạ?" Mau bảo con ở lại, mau bảo con ở lại đi mà! Đáy lòng Giang Thanh Ba không ngừng gào thét."Không còn sớm nữa, hai đứa mau khởi hành quay về đi."Giang Thanh Ba: “! ”Ha, tình thân!Một bàn tay lớn giơ ra trước mặt nàng, Giang Thanh Ba mím môi, nắm lấy bàn tay đó, bước lên xe ngựa, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh.Trong xe không một ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng bánh xe chạy lọc cọc và tiếng vó ngựa chan chát bên ngoài.Hai mắt Giang Thanh Ba đảo như rang lạc, len lén liếc nhìn người đối diện, lại thấy Lục Minh Châu cũng đang nhìn nàng."Ta.""Ta."Hai người đồng thời lên tiếng."Chàng nói trước đi.""Nàng nói trước đi."Lục Minh Châu bật cười, uể oải dựa vào thành xe, không nói gì.Giang Thanh Ba bị nhìn chằm chằm đến lạnh sống lưng, đành phải ho khan một tiếng chủ động phá vỡ sự im lặng trong xe."Chuyện thuốc mê là ta có lỗi với chàng, ta không biết đó là chàng." Đêm tân hôn tân lang chạy mất dạng, hai người chưa từng gặp mặt, thật sự không thể trách nàng không nhận ra được."Là lỗi của ta." Lục Minh Châu cười khẽ, "Nàng làm rất đúng, đánh thuốc mê cũng không sai, về sau cứ chuẩn bị thêm một ít mang theo bên người.""???"Giang Thanh Ba nhướng mi đánh giá vẻ mặt nam nhân đối diện, nhận thấy vẻ mặt chàng rất chân thành, đúng là đang khích lệ nàng.Mí mắt giật giật, lòng thầm trồi lên một suy đoán không tốt, chẳng lẽ Lục Minh Châu có máu cuồng ngược?"Ta có rất nhiều kẻ địch." Dường như Lục Minh Châu nhìn ra nghi hoặc của nàng nên mở miệng giải thích.Chậc, Tam phu nhân của Võ An Hầu phủ cũng là một nghề có độ rủi ro rất cao đấy!"Mấy hôm trước ta vội đi bắt một nghi phạm đã theo dõi từ rất lâu, không phải cố ý rời đi." Lục Minh Châu đổi thư thế, đặt một bàn tay lên bàn trà, chân trái gập lên, chân phải duỗi thẳng, dáng vẻ càng lười biếng hơn vừa rồi."Công việc quan trọng, không sao.""Bảo bối phụ thân ta sưu tầm không tệ chứ?""! "Quả nhiên, những lời nàng nói với Lục Y chàng đều nghe thấy rồi.Xấu hổ quá! Vành tai Giang Thanh Ba phiếm hồng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, giả bộ không nghe thấy."Phụ thân ta có rất nhiều bảo bối, cứ yên tâm lấy đi, không cần đau lòng thay ông ấy."Nhi tử gài bẫy phụ thân cũng chỉ thế này là cùng!.