Đầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ…
Chương 49: Chương 49
Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân ChưaTác giả: Thừa BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ… "Bà dành chút thời gian đi nhận lỗi với thê tử của Minh Châu rồi đón người ta về đây đi.""Muốn đi thì ông tự đi.Ta không thể đi xin lỗi Giang Thanh Ba được.""Bà…" Lục Minh Quân tức giận trong lòng.Nhưng khi đối diện với ánh mắt tức tối của Đan Tuệ Quân, ông ta bình tĩnh trở lại: "Chuyện này bà cứ suy nghĩ cho kỹ.Ta đi thăm Tử Ninh."Lục Minh Quân quay người nhanh chóng bỏ đi.Đan Tuệ Quân nhìn thấy ông ta đi xa thì sự tức giận trong ánh mắt càng hiện rõ hơn.Bà ta cầm chén trà trên bàn ném văng xuống dưới đất."Xảy ra chuyện rồi thì mới biết đi tìm ta.Vậy trước đó ông làm cái gì?"Nghe thấy tiếng động vang lên, tỳ nữ thân cận Hỷ Thúy xông vào phòng ngủ.Nhìn thấy đống bừa bộn trước mắt, lại nhìn thấy Đan Tuệ Quân đỏ hoe hai mắt, nàng ta lớn tiếng an ủi: "Phu nhân đừng tức giận nữa.Người cứ như vậy thì chỉ càng làm mất lòng nhị gia thôi."Đan Tuệ Quân nằm lên giường, quay lưng về phía nàng ta.Hỷ Thúy thấy không thể khuyên được nên cũng không dám nói nữa.Nàng ta ra hiệu cho tiểu nha hoàn ngoài cửa, tự ngồi xuống thu dọn đống bừa bộn kia.Sau khi tiểu nha hoàn đi không lâu, Lục Tử Ninh xuất hiện ở Thanh Phong Uyển.Hỷ Thúy lập tức lui khỏi phòng ngủ, nhường chỗ cho hai mẫu tử."Mẫu thân."Đan Tuệ Quân nghe thấy giọng nói của Lục Tử Ninh thì lập tức bật dậy khỏi giường: "Sao con lại đến đây? Vết thương trên người con vẫn chưa khỏi đâu.Lương Nghi Tĩnh chăm sóc con kiểu gì mà lại để con xuống giường chứ.""Con không sao." Lục Tử Ninh từ chối ngồi xuống.Trên mặt hắn lộ ra vẻ tự trách: "Con xin lỗi.Là con liên lụy tới người và phụ thân.""Phụ thân con tự làm tự chịu, không liên quan đến con.""Phụ thân đã biết sai rồi.Mẫu thân hãy tha thứ cho phụ thân đi.Con cũng đã cho người đưa nữ nhân kia đi.Sau này nàng ta sẽ không xuất hiện nữa."Đan Tuệ Quân quay đầu nhìn sang chỗ khác."Mẫu thân.""Ta không thể vì Lục Minh Quân mà đi xin lỗi Giang Thanh Ba được." Giọng điệu của Đan Tuệ Quân rất kiên định: "Từ bỏ đi.Ta sẽ không đổi ý đâu.""Mẫu…""Ta mệt rồi.Con về nghỉ ngơi đi." Đan Tuệ Quân nằm lên giường, quay lưng về phía hắn, nhất quyết từ chối tiếp tục cuộc nói chuyện.Lục Tử Ninh đợi rồi lại đợi.Hắn biết Đan Tuệ Quân sẽ không thay đổi chủ ý nên chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi Thanh Phong Uyển.Khi ra khỏi cửa, nhìn thấy Lương Nghi Tĩnh đứng đợi ở cửa, hắn bước nhanh tới đó..
"Bà dành chút thời gian đi nhận lỗi với thê tử của Minh Châu rồi đón người ta về đây đi.""Muốn đi thì ông tự đi.
Ta không thể đi xin lỗi Giang Thanh Ba được.""Bà…" Lục Minh Quân tức giận trong lòng.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt tức tối của Đan Tuệ Quân, ông ta bình tĩnh trở lại: "Chuyện này bà cứ suy nghĩ cho kỹ.
Ta đi thăm Tử Ninh."Lục Minh Quân quay người nhanh chóng bỏ đi.
Đan Tuệ Quân nhìn thấy ông ta đi xa thì sự tức giận trong ánh mắt càng hiện rõ hơn.
Bà ta cầm chén trà trên bàn ném văng xuống dưới đất."Xảy ra chuyện rồi thì mới biết đi tìm ta.
Vậy trước đó ông làm cái gì?"Nghe thấy tiếng động vang lên, tỳ nữ thân cận Hỷ Thúy xông vào phòng ngủ.
Nhìn thấy đống bừa bộn trước mắt, lại nhìn thấy Đan Tuệ Quân đỏ hoe hai mắt, nàng ta lớn tiếng an ủi: "Phu nhân đừng tức giận nữa.
Người cứ như vậy thì chỉ càng làm mất lòng nhị gia thôi."Đan Tuệ Quân nằm lên giường, quay lưng về phía nàng ta.
Hỷ Thúy thấy không thể khuyên được nên cũng không dám nói nữa.
Nàng ta ra hiệu cho tiểu nha hoàn ngoài cửa, tự ngồi xuống thu dọn đống bừa bộn kia.Sau khi tiểu nha hoàn đi không lâu, Lục Tử Ninh xuất hiện ở Thanh Phong Uyển.
Hỷ Thúy lập tức lui khỏi phòng ngủ, nhường chỗ cho hai mẫu tử."Mẫu thân."Đan Tuệ Quân nghe thấy giọng nói của Lục Tử Ninh thì lập tức bật dậy khỏi giường: "Sao con lại đến đây? Vết thương trên người con vẫn chưa khỏi đâu.
Lương Nghi Tĩnh chăm sóc con kiểu gì mà lại để con xuống giường chứ.""Con không sao." Lục Tử Ninh từ chối ngồi xuống.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ tự trách: "Con xin lỗi.
Là con liên lụy tới người và phụ thân.""Phụ thân con tự làm tự chịu, không liên quan đến con.""Phụ thân đã biết sai rồi.
Mẫu thân hãy tha thứ cho phụ thân đi.
Con cũng đã cho người đưa nữ nhân kia đi.
Sau này nàng ta sẽ không xuất hiện nữa."Đan Tuệ Quân quay đầu nhìn sang chỗ khác."Mẫu thân.""Ta không thể vì Lục Minh Quân mà đi xin lỗi Giang Thanh Ba được." Giọng điệu của Đan Tuệ Quân rất kiên định: "Từ bỏ đi.
Ta sẽ không đổi ý đâu.""Mẫu…""Ta mệt rồi.
Con về nghỉ ngơi đi." Đan Tuệ Quân nằm lên giường, quay lưng về phía hắn, nhất quyết từ chối tiếp tục cuộc nói chuyện.Lục Tử Ninh đợi rồi lại đợi.
Hắn biết Đan Tuệ Quân sẽ không thay đổi chủ ý nên chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi Thanh Phong Uyển.
Khi ra khỏi cửa, nhìn thấy Lương Nghi Tĩnh đứng đợi ở cửa, hắn bước nhanh tới đó..
Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân ChưaTác giả: Thừa BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ… "Bà dành chút thời gian đi nhận lỗi với thê tử của Minh Châu rồi đón người ta về đây đi.""Muốn đi thì ông tự đi.Ta không thể đi xin lỗi Giang Thanh Ba được.""Bà…" Lục Minh Quân tức giận trong lòng.Nhưng khi đối diện với ánh mắt tức tối của Đan Tuệ Quân, ông ta bình tĩnh trở lại: "Chuyện này bà cứ suy nghĩ cho kỹ.Ta đi thăm Tử Ninh."Lục Minh Quân quay người nhanh chóng bỏ đi.Đan Tuệ Quân nhìn thấy ông ta đi xa thì sự tức giận trong ánh mắt càng hiện rõ hơn.Bà ta cầm chén trà trên bàn ném văng xuống dưới đất."Xảy ra chuyện rồi thì mới biết đi tìm ta.Vậy trước đó ông làm cái gì?"Nghe thấy tiếng động vang lên, tỳ nữ thân cận Hỷ Thúy xông vào phòng ngủ.Nhìn thấy đống bừa bộn trước mắt, lại nhìn thấy Đan Tuệ Quân đỏ hoe hai mắt, nàng ta lớn tiếng an ủi: "Phu nhân đừng tức giận nữa.Người cứ như vậy thì chỉ càng làm mất lòng nhị gia thôi."Đan Tuệ Quân nằm lên giường, quay lưng về phía nàng ta.Hỷ Thúy thấy không thể khuyên được nên cũng không dám nói nữa.Nàng ta ra hiệu cho tiểu nha hoàn ngoài cửa, tự ngồi xuống thu dọn đống bừa bộn kia.Sau khi tiểu nha hoàn đi không lâu, Lục Tử Ninh xuất hiện ở Thanh Phong Uyển.Hỷ Thúy lập tức lui khỏi phòng ngủ, nhường chỗ cho hai mẫu tử."Mẫu thân."Đan Tuệ Quân nghe thấy giọng nói của Lục Tử Ninh thì lập tức bật dậy khỏi giường: "Sao con lại đến đây? Vết thương trên người con vẫn chưa khỏi đâu.Lương Nghi Tĩnh chăm sóc con kiểu gì mà lại để con xuống giường chứ.""Con không sao." Lục Tử Ninh từ chối ngồi xuống.Trên mặt hắn lộ ra vẻ tự trách: "Con xin lỗi.Là con liên lụy tới người và phụ thân.""Phụ thân con tự làm tự chịu, không liên quan đến con.""Phụ thân đã biết sai rồi.Mẫu thân hãy tha thứ cho phụ thân đi.Con cũng đã cho người đưa nữ nhân kia đi.Sau này nàng ta sẽ không xuất hiện nữa."Đan Tuệ Quân quay đầu nhìn sang chỗ khác."Mẫu thân.""Ta không thể vì Lục Minh Quân mà đi xin lỗi Giang Thanh Ba được." Giọng điệu của Đan Tuệ Quân rất kiên định: "Từ bỏ đi.Ta sẽ không đổi ý đâu.""Mẫu…""Ta mệt rồi.Con về nghỉ ngơi đi." Đan Tuệ Quân nằm lên giường, quay lưng về phía hắn, nhất quyết từ chối tiếp tục cuộc nói chuyện.Lục Tử Ninh đợi rồi lại đợi.Hắn biết Đan Tuệ Quân sẽ không thay đổi chủ ý nên chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi Thanh Phong Uyển.Khi ra khỏi cửa, nhìn thấy Lương Nghi Tĩnh đứng đợi ở cửa, hắn bước nhanh tới đó..