Tác giả:

Nhưng lúc này ông ấy càng quan tâm đến chuyện cổ tích mà Phạm Ninh kể vừa nãy hơn, ông lão lại hỏi:- Chuyện xưa vừa rồi cháu kể là nghe được từ đâu?Phạm Ninh khom người nói:- Vãn bối đọc qua mấy tập sách của pháp sư Tam Tạng thỉnh kinh, liền sửa lại thành chuyện của mình. Bắc Tống đã có không ít chuyện cổ tích về việc Đường Tăng đi thỉnh kinh, Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân chỉ là người đời sau góp lại mà thôi. Trong mắt ông lão càng thêm kinh ngạc, đứa nhỏ trước mắt không những có thể biên soạn ra tiểu thuyết chuyện xưa do chính mình biên soạn, hơn nữa còn khắc sâu kiến thức, đây là lần đầu tiên ông bắt gặp. Thôn trang nhỏ héo lánh này lại còn thần đồng như thế?Bỗng nhiên, ông thấy hứng thú với thân thế của Phạm Ninh, nói không chừng đứa bé này thực sự cùng tộc với ông. Lúc này, mắt cá chân của ông lão truyền đến cơn đau nhức, cả người run lên, Phạm Ninh vội vàng đỡ ông:- Tiền bối làm sao vậy?- Vừa rồi không cẩn thận nên mắt cá chân bị thương!Trên mặt ông lão lộ chút đau đớn. - Vậy mau…

Chương 138: Chương 138

Đại Tống Siêu Cấp Học BáTác giả: Cao NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngNhưng lúc này ông ấy càng quan tâm đến chuyện cổ tích mà Phạm Ninh kể vừa nãy hơn, ông lão lại hỏi:- Chuyện xưa vừa rồi cháu kể là nghe được từ đâu?Phạm Ninh khom người nói:- Vãn bối đọc qua mấy tập sách của pháp sư Tam Tạng thỉnh kinh, liền sửa lại thành chuyện của mình. Bắc Tống đã có không ít chuyện cổ tích về việc Đường Tăng đi thỉnh kinh, Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân chỉ là người đời sau góp lại mà thôi. Trong mắt ông lão càng thêm kinh ngạc, đứa nhỏ trước mắt không những có thể biên soạn ra tiểu thuyết chuyện xưa do chính mình biên soạn, hơn nữa còn khắc sâu kiến thức, đây là lần đầu tiên ông bắt gặp. Thôn trang nhỏ héo lánh này lại còn thần đồng như thế?Bỗng nhiên, ông thấy hứng thú với thân thế của Phạm Ninh, nói không chừng đứa bé này thực sự cùng tộc với ông. Lúc này, mắt cá chân của ông lão truyền đến cơn đau nhức, cả người run lên, Phạm Ninh vội vàng đỡ ông:- Tiền bối làm sao vậy?- Vừa rồi không cẩn thận nên mắt cá chân bị thương!Trên mặt ông lão lộ chút đau đớn. - Vậy mau… Chuyện trò đôi ba câu, Lý Vân bắt đầu đi vào vấn đề chính.Ông ta vuốt râu trầm ngâm rồi nói:- Về vụ án mất cắp, ta đã c*̀ng Từ gia bàn bạc hai lần, nguồn cơn c*̉a chuyện này là từ cháu trai Từ Tích c*̉a Từ Trọng có hiềm khích với công tử đây, đã nói ra những lời không phải.- Lý Tuyền nóng lòng lập công, để lấy lòng chủ nhân, liền tự ý sai người đến nhà công tử ăn trộm.Bây giờ Lý Tuyền đã nhận tội, bản quan đã phán gã và Chu Tiểu Mao phạt giam hai năm vì tội trộm cắp.Nói đến đây, Lý Vân lén liếc nhìn Phạm Ninh, thấy hắn vẫn im lặng, ánh mắt bình thản, vô c*̀ng khâm phục Phạm Ninh tuổi còn nhỏ nhưng rất biết tiết chế cảm xúc, tỏ ra rất bình tĩnh.Lý Vân nói tiếp:- Còn về vật phẩm bị lấy cắp c*̉a Phạm công tử, đá Thái Hồ đã tìm lại được, còn chuỗi dây treo chuôi quạt bằng đá Bạch Ngọc tạm thời chưa rõ tung tích, bản quan đương nhiên sẽ tiếp tục truy tìm cho công tử, nhưng vụ án này vốn đã kết thúc, vì vậy bản quan muốn chấm dứt vụ án này, không biết ý c*̉a Phạm công tử thế nào...Phạm Ninh thản nhiên nói:- Học trò c*̃ng không phải người cố chấp.Tuy tại hạ và Từ Tích có mâu thuẫn nhưng không đến nỗi hủy hoại tiền đồ c*̉a nhau, học trò chấp nhận giảng hòa, nhưng học trò c*̃ng hi vọng Từ gia có thể cho ta một câu trả lời thỏa đáng.- Phạm công tử muốn giải quyết thế nào?Lý Vân hỏi.Phạm Ninh trầm tư một lát rồi đáp:- Học trò muốn Từ gia công khai xin lỗi mình, nhưng nghe nói ông cháu Từ thị đã rời khỏi Bình Giang phủ rồi?Lý Vân gật đầu, rồi thành khẩn nói:- Từ Tích nhất định phải đến trường huyện Tuyên Thành báo danh nhập học trong vòng ba ngày, cho nên vết thương chưa lành đã vội vàng đi rồi.- Ông nội cậu ta c*̃ng đi c*̀ng, hơn nữa Từ Trọng đã được châu học Tuyên Châu mời làm giáo thụ, một hai năm tới chắc sẽ không quay lại Ngô huyện, bảo họ xin lỗi e không khả quan cho lắm.Pham Ninh cười nắc nẻ:- Cho dù họ có xin lỗi c*̃ng không có chút thành ý nào.Nghe mấy lời xin lỗi sáo rỗng đó thì thà không nghe còn hơn.Vậy học trò xin cáo lui, mong rằng họ sẽ bồi thường ngọc bội cho tại hạ.- Đây mới là quyết định lí trí!Lý Vân giơ ngón cái bày tỏ tán thưởng quyết định c*̉a Phạm Ninh.- Thực ra đây c*̃ng là phương án giải quyết c*̉a ta, chúng ta phải đối diện với sự thực, ngọc bội bị đánh mất rất có khả năng không tìm lại được.- Vì thế bản quan đã yêu cầu Từ gia bồi thường, Từ gia đồng ý đền cho cậu năm trăm lượng bạc, hoặc cậu sẽ được chọn tùy ý một tảng đá Thái Hồ trong tiệm c*̉a họ.Phạm Ninh chỉ đợi câu nói này c*̉a Lý Vân, hắn nghĩ kĩ rồi nói:- Nếu Từ gia bắt đầu từ việc ăn trộm đá Thái Hồ c*̉a tại hạ, thì cứ kết thúc bằng bồi thường đá Thái Hồ đi!- Được! Hào sảng! Bản quan thích những người thông minh sắc sảo như Phạm công tử, không để tâm vào chuyện vụn vặt, lợi cả đôi bên, mọi người c*̀ng vui.Lý Vân mừng thầm trong lòng, để lắng vụ án này xuống, Từ gia đã đồng ý đền bù cho Phạm Ninh ba ngàn lượng bạc, nhưng Phạm Ninh chỉ cần đá Thái Hồ, vậy thì ba ngàn lượng bạc này về tay mình rồi.Phạm Ninh kí tên và đóng dấu lên bản kết án, Lý Vân cuối c*̀ng c*̃ng nhẹ lòng.Thực ra Lý Vân không hề lập án, nên không có chuyện kết án.Nhưng ông ta còn phải trả lời Từ gia, đây là bằng chứng cho thấy ông ta đã hoàn thành cam kết với Từ gia, nên bản kết án này thực chất là cho Từ gia xem.Còn về Lý Tuyền, tội danh ăn cắp c*̃ng đủ cho gã ngồi nhà lao hai ba năm rồi.- Lục đô đầu, đưa Phạm công tử đến nhà kho! Cậu ấy thích tảng đá Thái Hồ nào, đều có thể mang đi.***Phạm Ninh cáo từ, c*̀ng Lục Hữu Căn đến nhà kho.- Lục đô đầu, gần đây có công vụ phải tới kinh thành nhỉ!Phạm Ninh thuận miệng hỏi một câu.Lục Hữu Căn dừng bước, ngạc nhiên hỏi:- Sao công tử biết?- Ta đoán bừa thôi, huyện quan chẳng phải đang trong giai đoạn thăng tiến quan trọng sao? Lúc này chắc phải bận bịu đi biếu quà này nọ, ta nghĩ huyện quan tín nhiệm Lục đô đầu như vậy, có lẽ sẽ phải nhờ cậy Lục đô đầu đi kinh thành một chuyến.Lục Hữu Căn giơ ngón cái tán thưởng:- Không hổ là thủ khoa huyện sĩ, thông minh tuyệt đỉnh, đoán trúng phóc, ngày mai ta phải đi thuyền vào kinh.Phạm Ninh thở phào nhẹ nhõm, đá san hô xanh vẫn còn.Lục Hữu Căn đưa Phạm Ninh đến trước một nhà kho nhỏ nằm ngay bên bờ sông.Y mở cửa nhà kho, bên trong chất đầy đá Thái Hồ được niêm phong từ Kỳ Thạch quán rồi chở đến đây.Lục Hữu Căn bất bình nói:- Chỗ đá này cộng lại chưa đáng năm ngàn quan tiền, không đủ đóng một nửa thuế, chúng ta lỗ nặng rồi.Phạm Ninh thầm thấy buồn cười, Lục Hữu Căn này đúng là một tên thô kệch, lại lấy giá Kỳ Thạch quán mua vào để cân đo giá trị c*̉a những tảng đá Thái Hồ này.Cái gì mà không đáng năm ngàn quan tiền, tảng đá san hô xanh này vượt xa năm ngàn quan tiền hiểu không.Phạm Ninh đảo mắt tìm thấy đá san hô xanh, bị hai khối đá Thái Hồ đè lên, khiến hắn vô c*̀ng xót xa, đây dù sao c*̃ng là đá c*̉a Kỳ Thạch quán! Sao có thể ngược đãi thế này chứ?- Công tử, rất xin lỗi, chỉ có nhiêu đây, vốn dĩ còn có mấy tảng đá Thái Hồ nhỏ rất được, nhưng huyện quan phải đem đi tặng cha vợ, nên đã lấy đi mất rồi.Phạm Ninh giả vờ ho để che đậy sự thất thố c*̉a mình.Hóa ra Lý huyện lệnh kia chỉ được cái thùng rỗng kêu to, ra vẻ am hiểu về các loại đá, thực ra là chẳng biết gì, chỉ lấy vài tảng đá Thái Hồ nhỏ đi, còn đá san hô xanh cực phẩm thì để lại.Phạm Ninh thật sự muốn cười phá lên.- Thế nào, thích tảng nào rồi, ta sai vài huynh đệ đến giúp ngài chuyển đá, mang lên thuyền chở đi.Phạm Ninh giả vờ chọn lựa rất lâu, mới chỉ vào đá san hô xanh:- Lấy tảng này đi! Tảng này nhỏ, ta có thể để trong nhà, những cái khác to quá.- Không thành vấn đề!Lục Hữu Căn tìm mấy tên thủ hạ, c*̀ng nhau khiêng tảng đá ra, c*̃ng may, nha dịch không mạnh tay mạnh chân, nên đá san hô xanh không bị sứt mẻ gì.Mọi người mang đá san hô xanh lên một chiếc thuyền.Phạm Ninh chắp tay cười nói với Lục Hữu Căn:- Ta sẽ đi chiếc thuyền này về, thay ta chuyển lời tới huyện quan, chúc ngài tiền đồ rộng mở, sớm ngày thăng quan!- Công tử c*̃ng bảo trọng!Thuyền phu đánh thuyền rời bến, dần dần khuất xa khỏi tầm mắt.Lúc này, Lý Vân từ từ lên bến thuyền, khoanh tay nhìn thuyền c*̉a Phạm Ninh đi khuất.Ông ta quay đầu nhìn kho hàng, hỏi:- Hắn mang tảng nào đi?Lục Hữu Căn lập tức bẩm báo.- Lấy một tảng đá vừa vừa, hắn nói những tảng khác to quá, nhà không có chỗ để.- Mấy tảng đá Thái Hồ mà ta chọn hắn không động vào chứ?- Không ạ!Lục Hữu Căn liền lắc đầu:- Ti chức không cho hắn xem.Lý Vân không yên tâm đến kiểm tra, tên tiểu tử thối đó rất có mắt nhìn, sợ sẽ lấy mất đá Thái Hồ cực phẩm mình chọn.Y thở phào nhẹ nhõm, bèn nói với Lực Hữu Căn:- Những tảng đá còn lại tối nay hãy mang hết lên thuyền, đành nhờ cậy ngươi, ngươi và phụ tá Ngô hôm nay sẽ vào thành trong đêm đi, đừng chờ đến sáng mai nữa..

Chuyện trò đôi ba câu, Lý Vân bắt đầu đi vào vấn đề chính.Ông ta vuốt râu trầm ngâm rồi nói:- Về vụ án mất cắp, ta đã c*̀ng Từ gia bàn bạc hai lần, nguồn cơn c*̉a chuyện này là từ cháu trai Từ Tích c*̉a Từ Trọng có hiềm khích với công tử đây, đã nói ra những lời không phải.- Lý Tuyền nóng lòng lập công, để lấy lòng chủ nhân, liền tự ý sai người đến nhà công tử ăn trộm.

Bây giờ Lý Tuyền đã nhận tội, bản quan đã phán gã và Chu Tiểu Mao phạt giam hai năm vì tội trộm cắp.Nói đến đây, Lý Vân lén liếc nhìn Phạm Ninh, thấy hắn vẫn im lặng, ánh mắt bình thản, vô c*̀ng khâm phục Phạm Ninh tuổi còn nhỏ nhưng rất biết tiết chế cảm xúc, tỏ ra rất bình tĩnh.Lý Vân nói tiếp:- Còn về vật phẩm bị lấy cắp c*̉a Phạm công tử, đá Thái Hồ đã tìm lại được, còn chuỗi dây treo chuôi quạt bằng đá Bạch Ngọc tạm thời chưa rõ tung tích, bản quan đương nhiên sẽ tiếp tục truy tìm cho công tử, nhưng vụ án này vốn đã kết thúc, vì vậy bản quan muốn chấm dứt vụ án này, không biết ý c*̉a Phạm công tử thế nào...Phạm Ninh thản nhiên nói:- Học trò c*̃ng không phải người cố chấp.

Tuy tại hạ và Từ Tích có mâu thuẫn nhưng không đến nỗi hủy hoại tiền đồ c*̉a nhau, học trò chấp nhận giảng hòa, nhưng học trò c*̃ng hi vọng Từ gia có thể cho ta một câu trả lời thỏa đáng.- Phạm công tử muốn giải quyết thế nào?Lý Vân hỏi.Phạm Ninh trầm tư một lát rồi đáp:- Học trò muốn Từ gia công khai xin lỗi mình, nhưng nghe nói ông cháu Từ thị đã rời khỏi Bình Giang phủ rồi?Lý Vân gật đầu, rồi thành khẩn nói:- Từ Tích nhất định phải đến trường huyện Tuyên Thành báo danh nhập học trong vòng ba ngày, cho nên vết thương chưa lành đã vội vàng đi rồi.- Ông nội cậu ta c*̃ng đi c*̀ng, hơn nữa Từ Trọng đã được châu học Tuyên Châu mời làm giáo thụ, một hai năm tới chắc sẽ không quay lại Ngô huyện, bảo họ xin lỗi e không khả quan cho lắm.Pham Ninh cười nắc nẻ:- Cho dù họ có xin lỗi c*̃ng không có chút thành ý nào.

Nghe mấy lời xin lỗi sáo rỗng đó thì thà không nghe còn hơn.

Vậy học trò xin cáo lui, mong rằng họ sẽ bồi thường ngọc bội cho tại hạ.- Đây mới là quyết định lí trí!Lý Vân giơ ngón cái bày tỏ tán thưởng quyết định c*̉a Phạm Ninh.- Thực ra đây c*̃ng là phương án giải quyết c*̉a ta, chúng ta phải đối diện với sự thực, ngọc bội bị đánh mất rất có khả năng không tìm lại được.- Vì thế bản quan đã yêu cầu Từ gia bồi thường, Từ gia đồng ý đền cho cậu năm trăm lượng bạc, hoặc cậu sẽ được chọn tùy ý một tảng đá Thái Hồ trong tiệm c*̉a họ.Phạm Ninh chỉ đợi câu nói này c*̉a Lý Vân, hắn nghĩ kĩ rồi nói:- Nếu Từ gia bắt đầu từ việc ăn trộm đá Thái Hồ c*̉a tại hạ, thì cứ kết thúc bằng bồi thường đá Thái Hồ đi!- Được! Hào sảng! Bản quan thích những người thông minh sắc sảo như Phạm công tử, không để tâm vào chuyện vụn vặt, lợi cả đôi bên, mọi người c*̀ng vui.Lý Vân mừng thầm trong lòng, để lắng vụ án này xuống, Từ gia đã đồng ý đền bù cho Phạm Ninh ba ngàn lượng bạc, nhưng Phạm Ninh chỉ cần đá Thái Hồ, vậy thì ba ngàn lượng bạc này về tay mình rồi.Phạm Ninh kí tên và đóng dấu lên bản kết án, Lý Vân cuối c*̀ng c*̃ng nhẹ lòng.Thực ra Lý Vân không hề lập án, nên không có chuyện kết án.Nhưng ông ta còn phải trả lời Từ gia, đây là bằng chứng cho thấy ông ta đã hoàn thành cam kết với Từ gia, nên bản kết án này thực chất là cho Từ gia xem.Còn về Lý Tuyền, tội danh ăn cắp c*̃ng đủ cho gã ngồi nhà lao hai ba năm rồi.- Lục đô đầu, đưa Phạm công tử đến nhà kho! Cậu ấy thích tảng đá Thái Hồ nào, đều có thể mang đi.***Phạm Ninh cáo từ, c*̀ng Lục Hữu Căn đến nhà kho.- Lục đô đầu, gần đây có công vụ phải tới kinh thành nhỉ!Phạm Ninh thuận miệng hỏi một câu.Lục Hữu Căn dừng bước, ngạc nhiên hỏi:- Sao công tử biết?- Ta đoán bừa thôi, huyện quan chẳng phải đang trong giai đoạn thăng tiến quan trọng sao? Lúc này chắc phải bận bịu đi biếu quà này nọ, ta nghĩ huyện quan tín nhiệm Lục đô đầu như vậy, có lẽ sẽ phải nhờ cậy Lục đô đầu đi kinh thành một chuyến.Lục Hữu Căn giơ ngón cái tán thưởng:- Không hổ là thủ khoa huyện sĩ, thông minh tuyệt đỉnh, đoán trúng phóc, ngày mai ta phải đi thuyền vào kinh.Phạm Ninh thở phào nhẹ nhõm, đá san hô xanh vẫn còn.Lục Hữu Căn đưa Phạm Ninh đến trước một nhà kho nhỏ nằm ngay bên bờ sông.

Y mở cửa nhà kho, bên trong chất đầy đá Thái Hồ được niêm phong từ Kỳ Thạch quán rồi chở đến đây.Lục Hữu Căn bất bình nói:- Chỗ đá này cộng lại chưa đáng năm ngàn quan tiền, không đủ đóng một nửa thuế, chúng ta lỗ nặng rồi.Phạm Ninh thầm thấy buồn cười, Lục Hữu Căn này đúng là một tên thô kệch, lại lấy giá Kỳ Thạch quán mua vào để cân đo giá trị c*̉a những tảng đá Thái Hồ này.Cái gì mà không đáng năm ngàn quan tiền, tảng đá san hô xanh này vượt xa năm ngàn quan tiền hiểu không.Phạm Ninh đảo mắt tìm thấy đá san hô xanh, bị hai khối đá Thái Hồ đè lên, khiến hắn vô c*̀ng xót xa, đây dù sao c*̃ng là đá c*̉a Kỳ Thạch quán! Sao có thể ngược đãi thế này chứ?- Công tử, rất xin lỗi, chỉ có nhiêu đây, vốn dĩ còn có mấy tảng đá Thái Hồ nhỏ rất được, nhưng huyện quan phải đem đi tặng cha vợ, nên đã lấy đi mất rồi.Phạm Ninh giả vờ ho để che đậy sự thất thố c*̉a mình.Hóa ra Lý huyện lệnh kia chỉ được cái thùng rỗng kêu to, ra vẻ am hiểu về các loại đá, thực ra là chẳng biết gì, chỉ lấy vài tảng đá Thái Hồ nhỏ đi, còn đá san hô xanh cực phẩm thì để lại.Phạm Ninh thật sự muốn cười phá lên.- Thế nào, thích tảng nào rồi, ta sai vài huynh đệ đến giúp ngài chuyển đá, mang lên thuyền chở đi.Phạm Ninh giả vờ chọn lựa rất lâu, mới chỉ vào đá san hô xanh:- Lấy tảng này đi! Tảng này nhỏ, ta có thể để trong nhà, những cái khác to quá.- Không thành vấn đề!Lục Hữu Căn tìm mấy tên thủ hạ, c*̀ng nhau khiêng tảng đá ra, c*̃ng may, nha dịch không mạnh tay mạnh chân, nên đá san hô xanh không bị sứt mẻ gì.Mọi người mang đá san hô xanh lên một chiếc thuyền.Phạm Ninh chắp tay cười nói với Lục Hữu Căn:- Ta sẽ đi chiếc thuyền này về, thay ta chuyển lời tới huyện quan, chúc ngài tiền đồ rộng mở, sớm ngày thăng quan!- Công tử c*̃ng bảo trọng!Thuyền phu đánh thuyền rời bến, dần dần khuất xa khỏi tầm mắt.Lúc này, Lý Vân từ từ lên bến thuyền, khoanh tay nhìn thuyền c*̉a Phạm Ninh đi khuất.Ông ta quay đầu nhìn kho hàng, hỏi:- Hắn mang tảng nào đi?Lục Hữu Căn lập tức bẩm báo.- Lấy một tảng đá vừa vừa, hắn nói những tảng khác to quá, nhà không có chỗ để.- Mấy tảng đá Thái Hồ mà ta chọn hắn không động vào chứ?- Không ạ!Lục Hữu Căn liền lắc đầu:- Ti chức không cho hắn xem.Lý Vân không yên tâm đến kiểm tra, tên tiểu tử thối đó rất có mắt nhìn, sợ sẽ lấy mất đá Thái Hồ cực phẩm mình chọn.Y thở phào nhẹ nhõm, bèn nói với Lực Hữu Căn:- Những tảng đá còn lại tối nay hãy mang hết lên thuyền, đành nhờ cậy ngươi, ngươi và phụ tá Ngô hôm nay sẽ vào thành trong đêm đi, đừng chờ đến sáng mai nữa..

Đại Tống Siêu Cấp Học BáTác giả: Cao NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngNhưng lúc này ông ấy càng quan tâm đến chuyện cổ tích mà Phạm Ninh kể vừa nãy hơn, ông lão lại hỏi:- Chuyện xưa vừa rồi cháu kể là nghe được từ đâu?Phạm Ninh khom người nói:- Vãn bối đọc qua mấy tập sách của pháp sư Tam Tạng thỉnh kinh, liền sửa lại thành chuyện của mình. Bắc Tống đã có không ít chuyện cổ tích về việc Đường Tăng đi thỉnh kinh, Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân chỉ là người đời sau góp lại mà thôi. Trong mắt ông lão càng thêm kinh ngạc, đứa nhỏ trước mắt không những có thể biên soạn ra tiểu thuyết chuyện xưa do chính mình biên soạn, hơn nữa còn khắc sâu kiến thức, đây là lần đầu tiên ông bắt gặp. Thôn trang nhỏ héo lánh này lại còn thần đồng như thế?Bỗng nhiên, ông thấy hứng thú với thân thế của Phạm Ninh, nói không chừng đứa bé này thực sự cùng tộc với ông. Lúc này, mắt cá chân của ông lão truyền đến cơn đau nhức, cả người run lên, Phạm Ninh vội vàng đỡ ông:- Tiền bối làm sao vậy?- Vừa rồi không cẩn thận nên mắt cá chân bị thương!Trên mặt ông lão lộ chút đau đớn. - Vậy mau… Chuyện trò đôi ba câu, Lý Vân bắt đầu đi vào vấn đề chính.Ông ta vuốt râu trầm ngâm rồi nói:- Về vụ án mất cắp, ta đã c*̀ng Từ gia bàn bạc hai lần, nguồn cơn c*̉a chuyện này là từ cháu trai Từ Tích c*̉a Từ Trọng có hiềm khích với công tử đây, đã nói ra những lời không phải.- Lý Tuyền nóng lòng lập công, để lấy lòng chủ nhân, liền tự ý sai người đến nhà công tử ăn trộm.Bây giờ Lý Tuyền đã nhận tội, bản quan đã phán gã và Chu Tiểu Mao phạt giam hai năm vì tội trộm cắp.Nói đến đây, Lý Vân lén liếc nhìn Phạm Ninh, thấy hắn vẫn im lặng, ánh mắt bình thản, vô c*̀ng khâm phục Phạm Ninh tuổi còn nhỏ nhưng rất biết tiết chế cảm xúc, tỏ ra rất bình tĩnh.Lý Vân nói tiếp:- Còn về vật phẩm bị lấy cắp c*̉a Phạm công tử, đá Thái Hồ đã tìm lại được, còn chuỗi dây treo chuôi quạt bằng đá Bạch Ngọc tạm thời chưa rõ tung tích, bản quan đương nhiên sẽ tiếp tục truy tìm cho công tử, nhưng vụ án này vốn đã kết thúc, vì vậy bản quan muốn chấm dứt vụ án này, không biết ý c*̉a Phạm công tử thế nào...Phạm Ninh thản nhiên nói:- Học trò c*̃ng không phải người cố chấp.Tuy tại hạ và Từ Tích có mâu thuẫn nhưng không đến nỗi hủy hoại tiền đồ c*̉a nhau, học trò chấp nhận giảng hòa, nhưng học trò c*̃ng hi vọng Từ gia có thể cho ta một câu trả lời thỏa đáng.- Phạm công tử muốn giải quyết thế nào?Lý Vân hỏi.Phạm Ninh trầm tư một lát rồi đáp:- Học trò muốn Từ gia công khai xin lỗi mình, nhưng nghe nói ông cháu Từ thị đã rời khỏi Bình Giang phủ rồi?Lý Vân gật đầu, rồi thành khẩn nói:- Từ Tích nhất định phải đến trường huyện Tuyên Thành báo danh nhập học trong vòng ba ngày, cho nên vết thương chưa lành đã vội vàng đi rồi.- Ông nội cậu ta c*̃ng đi c*̀ng, hơn nữa Từ Trọng đã được châu học Tuyên Châu mời làm giáo thụ, một hai năm tới chắc sẽ không quay lại Ngô huyện, bảo họ xin lỗi e không khả quan cho lắm.Pham Ninh cười nắc nẻ:- Cho dù họ có xin lỗi c*̃ng không có chút thành ý nào.Nghe mấy lời xin lỗi sáo rỗng đó thì thà không nghe còn hơn.Vậy học trò xin cáo lui, mong rằng họ sẽ bồi thường ngọc bội cho tại hạ.- Đây mới là quyết định lí trí!Lý Vân giơ ngón cái bày tỏ tán thưởng quyết định c*̉a Phạm Ninh.- Thực ra đây c*̃ng là phương án giải quyết c*̉a ta, chúng ta phải đối diện với sự thực, ngọc bội bị đánh mất rất có khả năng không tìm lại được.- Vì thế bản quan đã yêu cầu Từ gia bồi thường, Từ gia đồng ý đền cho cậu năm trăm lượng bạc, hoặc cậu sẽ được chọn tùy ý một tảng đá Thái Hồ trong tiệm c*̉a họ.Phạm Ninh chỉ đợi câu nói này c*̉a Lý Vân, hắn nghĩ kĩ rồi nói:- Nếu Từ gia bắt đầu từ việc ăn trộm đá Thái Hồ c*̉a tại hạ, thì cứ kết thúc bằng bồi thường đá Thái Hồ đi!- Được! Hào sảng! Bản quan thích những người thông minh sắc sảo như Phạm công tử, không để tâm vào chuyện vụn vặt, lợi cả đôi bên, mọi người c*̀ng vui.Lý Vân mừng thầm trong lòng, để lắng vụ án này xuống, Từ gia đã đồng ý đền bù cho Phạm Ninh ba ngàn lượng bạc, nhưng Phạm Ninh chỉ cần đá Thái Hồ, vậy thì ba ngàn lượng bạc này về tay mình rồi.Phạm Ninh kí tên và đóng dấu lên bản kết án, Lý Vân cuối c*̀ng c*̃ng nhẹ lòng.Thực ra Lý Vân không hề lập án, nên không có chuyện kết án.Nhưng ông ta còn phải trả lời Từ gia, đây là bằng chứng cho thấy ông ta đã hoàn thành cam kết với Từ gia, nên bản kết án này thực chất là cho Từ gia xem.Còn về Lý Tuyền, tội danh ăn cắp c*̃ng đủ cho gã ngồi nhà lao hai ba năm rồi.- Lục đô đầu, đưa Phạm công tử đến nhà kho! Cậu ấy thích tảng đá Thái Hồ nào, đều có thể mang đi.***Phạm Ninh cáo từ, c*̀ng Lục Hữu Căn đến nhà kho.- Lục đô đầu, gần đây có công vụ phải tới kinh thành nhỉ!Phạm Ninh thuận miệng hỏi một câu.Lục Hữu Căn dừng bước, ngạc nhiên hỏi:- Sao công tử biết?- Ta đoán bừa thôi, huyện quan chẳng phải đang trong giai đoạn thăng tiến quan trọng sao? Lúc này chắc phải bận bịu đi biếu quà này nọ, ta nghĩ huyện quan tín nhiệm Lục đô đầu như vậy, có lẽ sẽ phải nhờ cậy Lục đô đầu đi kinh thành một chuyến.Lục Hữu Căn giơ ngón cái tán thưởng:- Không hổ là thủ khoa huyện sĩ, thông minh tuyệt đỉnh, đoán trúng phóc, ngày mai ta phải đi thuyền vào kinh.Phạm Ninh thở phào nhẹ nhõm, đá san hô xanh vẫn còn.Lục Hữu Căn đưa Phạm Ninh đến trước một nhà kho nhỏ nằm ngay bên bờ sông.Y mở cửa nhà kho, bên trong chất đầy đá Thái Hồ được niêm phong từ Kỳ Thạch quán rồi chở đến đây.Lục Hữu Căn bất bình nói:- Chỗ đá này cộng lại chưa đáng năm ngàn quan tiền, không đủ đóng một nửa thuế, chúng ta lỗ nặng rồi.Phạm Ninh thầm thấy buồn cười, Lục Hữu Căn này đúng là một tên thô kệch, lại lấy giá Kỳ Thạch quán mua vào để cân đo giá trị c*̉a những tảng đá Thái Hồ này.Cái gì mà không đáng năm ngàn quan tiền, tảng đá san hô xanh này vượt xa năm ngàn quan tiền hiểu không.Phạm Ninh đảo mắt tìm thấy đá san hô xanh, bị hai khối đá Thái Hồ đè lên, khiến hắn vô c*̀ng xót xa, đây dù sao c*̃ng là đá c*̉a Kỳ Thạch quán! Sao có thể ngược đãi thế này chứ?- Công tử, rất xin lỗi, chỉ có nhiêu đây, vốn dĩ còn có mấy tảng đá Thái Hồ nhỏ rất được, nhưng huyện quan phải đem đi tặng cha vợ, nên đã lấy đi mất rồi.Phạm Ninh giả vờ ho để che đậy sự thất thố c*̉a mình.Hóa ra Lý huyện lệnh kia chỉ được cái thùng rỗng kêu to, ra vẻ am hiểu về các loại đá, thực ra là chẳng biết gì, chỉ lấy vài tảng đá Thái Hồ nhỏ đi, còn đá san hô xanh cực phẩm thì để lại.Phạm Ninh thật sự muốn cười phá lên.- Thế nào, thích tảng nào rồi, ta sai vài huynh đệ đến giúp ngài chuyển đá, mang lên thuyền chở đi.Phạm Ninh giả vờ chọn lựa rất lâu, mới chỉ vào đá san hô xanh:- Lấy tảng này đi! Tảng này nhỏ, ta có thể để trong nhà, những cái khác to quá.- Không thành vấn đề!Lục Hữu Căn tìm mấy tên thủ hạ, c*̀ng nhau khiêng tảng đá ra, c*̃ng may, nha dịch không mạnh tay mạnh chân, nên đá san hô xanh không bị sứt mẻ gì.Mọi người mang đá san hô xanh lên một chiếc thuyền.Phạm Ninh chắp tay cười nói với Lục Hữu Căn:- Ta sẽ đi chiếc thuyền này về, thay ta chuyển lời tới huyện quan, chúc ngài tiền đồ rộng mở, sớm ngày thăng quan!- Công tử c*̃ng bảo trọng!Thuyền phu đánh thuyền rời bến, dần dần khuất xa khỏi tầm mắt.Lúc này, Lý Vân từ từ lên bến thuyền, khoanh tay nhìn thuyền c*̉a Phạm Ninh đi khuất.Ông ta quay đầu nhìn kho hàng, hỏi:- Hắn mang tảng nào đi?Lục Hữu Căn lập tức bẩm báo.- Lấy một tảng đá vừa vừa, hắn nói những tảng khác to quá, nhà không có chỗ để.- Mấy tảng đá Thái Hồ mà ta chọn hắn không động vào chứ?- Không ạ!Lục Hữu Căn liền lắc đầu:- Ti chức không cho hắn xem.Lý Vân không yên tâm đến kiểm tra, tên tiểu tử thối đó rất có mắt nhìn, sợ sẽ lấy mất đá Thái Hồ cực phẩm mình chọn.Y thở phào nhẹ nhõm, bèn nói với Lực Hữu Căn:- Những tảng đá còn lại tối nay hãy mang hết lên thuyền, đành nhờ cậy ngươi, ngươi và phụ tá Ngô hôm nay sẽ vào thành trong đêm đi, đừng chờ đến sáng mai nữa..

Chương 138: Chương 138