" Mau uống nó đi! " Hân Nghiên đưa đến trước mặt Hiểu Tinh một ly sữa " Em...không uống sữa đâu " " Cô không uống thì phải cho bảo bảo nhà tôi uống chứ! Cô có lương tâm không vậy. Lỡ bảo bảo thiếu chất thì sao cô..." " Được được em uống " Hiểu Tinh cầm ly sữa lên uống một hơi " Còn giả vờ giả vịt " Đột nhiên Hiểu Tinh đứng bật dậy lấy tay che miệng rồi chạy gấp vào nhà vệ sinh " Cô sao vậy? " Trong nhà vệ sinh " Ọe......!" Hân Nghiên mở cửa bước vào. Hiểu Tinh cứ nôn ra tất cả sữa " Không sao chứ? " Hân Nghiên cúi xuống vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hiểu Tinh " Quãn gia! Có phải sữa này không sạch sẽ không " " Không phải đâu cô chủ! Chắc có lẻ là cô Hiểu Tinh đây không quen với loại sữa này " " Vậy mau đỗi đi " Hân Nghiên đỡ Hiểu Tinh ra ngoài " Cô đúng là đồ kén ăn! Không biết bảo bảo có khó chiều như cô không nữa " " Em...chỉ là..." " Cô chủ đã chuẩn bị loại khác rồi ạ " Hiểu Tinh nhìn ly sữa chưa uống cô đã muốn nôn nhưng " Còn không mau uống đi " Hiểu Tinh bốp mũi rồi ực một cái khó khăn mà…
Chương 4: 4: Tai Nạn
Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao NuôiTác giả: Quan Tiểu VũTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng" Mau uống nó đi! " Hân Nghiên đưa đến trước mặt Hiểu Tinh một ly sữa " Em...không uống sữa đâu " " Cô không uống thì phải cho bảo bảo nhà tôi uống chứ! Cô có lương tâm không vậy. Lỡ bảo bảo thiếu chất thì sao cô..." " Được được em uống " Hiểu Tinh cầm ly sữa lên uống một hơi " Còn giả vờ giả vịt " Đột nhiên Hiểu Tinh đứng bật dậy lấy tay che miệng rồi chạy gấp vào nhà vệ sinh " Cô sao vậy? " Trong nhà vệ sinh " Ọe......!" Hân Nghiên mở cửa bước vào. Hiểu Tinh cứ nôn ra tất cả sữa " Không sao chứ? " Hân Nghiên cúi xuống vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hiểu Tinh " Quãn gia! Có phải sữa này không sạch sẽ không " " Không phải đâu cô chủ! Chắc có lẻ là cô Hiểu Tinh đây không quen với loại sữa này " " Vậy mau đỗi đi " Hân Nghiên đỡ Hiểu Tinh ra ngoài " Cô đúng là đồ kén ăn! Không biết bảo bảo có khó chiều như cô không nữa " " Em...chỉ là..." " Cô chủ đã chuẩn bị loại khác rồi ạ " Hiểu Tinh nhìn ly sữa chưa uống cô đã muốn nôn nhưng " Còn không mau uống đi " Hiểu Tinh bốp mũi rồi ực một cái khó khăn mà… " Quãn gia! Tôi có thể sử dụng chiếc xe kia có được không "Người quãn gia nhìn ra ngoài sân sau là chiếc xeBugatti La Voiture Noire (13,4 triệu USD) nếu tính ra thì trong nước chỉ hơn mười chiếc.Người quãn gia có chút ngơ ngát.Nhưng nhớ đến Hân Nghiên đã nói thì cô ấy đành phải đưa chìa khóa cho Hiểu Tinh" Cô Hiểu Tinh! Cẩn thận "Hiểu Tinh vui vẻ đi ra xe" Tôi biết rồi! Tôi sẽ về ngay mà "Hiểu Tinh cũng có thể nói là biết chạy xe nhưng không giỏi lắm.Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên sân cỏ rồi từ từ tiếng đến cỗng trước.Cánh cỗng tự động mở ra hai vệ sĩ cuối nhẹ đầu chào Hiểu Tinh11 giờ 45 phútMột cuộc điện thoại đến" Alo! Quãn gia có chuyện gì? "Người quãn gia tay run run giọng có đôi chút sợ" Cô Hiểu Tinh đã đến chưa ạ "Hân Nghiên nhăn mặt khó hiểu" Em ấy đi đâu sao? "Giọng của quãn gia còn run hơn" Hơn 1 tiếng trước cô....cô...Hiểu Tinh đang mang đồ ăn trưa đến cho cô chủ rồi ạ!!...Và...và cô ấy đã lấy chiếc Bugatti La Voiture Noire rồi thưa cô chủ "Từ bên đầu dây điện thoại bên này có thể nghe thấy tiếng đập tay lên bàn của Hân Nghiên" Cô chủ..tôi xin lỗi! Là cô Hiểu Tinh đồi lấy ạ "" 1 tiếng đồng hồ! Từ đó đến đây chỉ hơn 30 phút! Vậy bây giờ em ấy đang ở đây "Hân Nghiên vô cùng tức giận" Cô..chủ tôi...xin...lỗi.."" Câm miệng cho tôi! Tại sao đến bây giờ mới báo cho tôi biết! Nếu em ấy sảy ra chuyện gì các người chuẩn bị chết cả đi "Hân Nghiên mắng quãn gia một trận rồi cúp máy.Cô bỏ điện thoại xuống mở máy tính của mình lên, cô bật định vị chiếc xe lên thì thấy nó đang ở gần khu trung tâm Thượng Uyên cách đây hơn 30 km.Hân Nghiên với lấy chiếc áo khoác rồi chạy đi" Sao lại đi đến đó chứ! Thật là không bao giờ biết ngoan ngoãn cả "Hân Nghiên phóng xe như bay vượt cả đèn đỏ chạy hết cả ga.Đang chạy trên đường thì một chiếc xe rất quen mặt lướt qua cô, phút chốc Hân Nghiên đã nhận ra.Cô càng lo lắng hơn nữaRất nhanh Hân Nghiên đã đến nhưng có một đám đông ngăn cản đường cô đi.Định vị hiện rõ vị tri của chiếc xe mà Hiểu Tinh chạy cũng ngay tại đâyHân Nghiên bước xuống xe.Xung quanh là một dãy dây màu vàng.Hân Nghiên cố đi vào trong, đi bược một lúc thì cô nhìn thấy rất nhiều mảnh vỡ rơi khắp trên đường.Chiếc Bugatti La Voiture Noire của cô đã bị nát một bên, kính cửa vở vụng cảnh sát ở xung quanh chụp hình.Hân Nghiên nhìn xung quanh cuối cùng cũng thấy được hình bóng nhỏ của Hiểu TinhCô định bước vào thì bị cảnh sát chặn lại" Cô không được phép vào bên trong "Hân Nghiên với khí chất bất phàm trầm giọng nói với người cảnh sát" Tôi là người thân của em ấy "Cuối cùng Hân Nghiên cũng được cho vào.Cô hớt ha hớt hãy chạy đến.Vừa nhìn thấy Hiểu Tinh đột nhiên chết đứngHiểu Tinh nhìn thấy Hân Nghiên thì òa khóc nức nở" Hức...tỷ...tỷ...xin..lỗi...hức...tỷ...tỷ.."Hân Nghiên đi đến khụy một chân xuống nhìn tình trạng của Hiểu Tinh.Cơ thể nhỏ run lên bần bật vì sợ hãi.Đầu thì chảy máu rất nhiều cái váy dày bị rách một đường lên đến nữa đùi một vết cắt lớn từ nữa bắp chân lên đến nữa đùi.Cả hai bàn tay bị rách da chạy máu rất nhiều nhưng Hiểu Tinh vẫn ôm khư khư hộp đồ ăn trưa cho Hân Nghiên"Ức..tỷ..tỷ...em..em....hức...không...cố...ý...đâu...mà...xin..lỗi...tỷ..tỷ "Hiểu Tinh mếu máo nhìn Hân Nghiên" Tỷ...tỷ...chiếc...xe.."Hiểu Tinh run run chỉ tay vào chiếc xe" Tỷ...tỷ...xin...lỗi..."Hân Nghiên bây giờ chỉ cảm thấu rấy khó chịu.Thế nhưng cô không phải là tiếc cho chiếc xe đắt tiền.Cả người cô đều không hề bị thương nhưng cảm giác nhói nhói ở tim như ai bốp chặt.Nhìn Hiểu Tinh thương tích đầy mình cô thật sự đã đau lòng rồi
" Quãn gia! Tôi có thể sử dụng chiếc xe kia có được không "
Người quãn gia nhìn ra ngoài sân sau là chiếc xe
Bugatti La Voiture Noire (13,4 triệu USD) nếu tính ra thì trong nước chỉ hơn mười chiếc.
Người quãn gia có chút ngơ ngát.
Nhưng nhớ đến Hân Nghiên đã nói thì cô ấy đành phải đưa chìa khóa cho Hiểu Tinh
" Cô Hiểu Tinh! Cẩn thận "
Hiểu Tinh vui vẻ đi ra xe
" Tôi biết rồi! Tôi sẽ về ngay mà "
Hiểu Tinh cũng có thể nói là biết chạy xe nhưng không giỏi lắm.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên sân cỏ rồi từ từ tiếng đến cỗng trước.
Cánh cỗng tự động mở ra hai vệ sĩ cuối nhẹ đầu chào Hiểu Tinh
11 giờ 45 phút
Một cuộc điện thoại đến
" Alo! Quãn gia có chuyện gì? "
Người quãn gia tay run run giọng có đôi chút sợ
" Cô Hiểu Tinh đã đến chưa ạ "
Hân Nghiên nhăn mặt khó hiểu
" Em ấy đi đâu sao? "
Giọng của quãn gia còn run hơn
" Hơn 1 tiếng trước cô....cô...Hiểu Tinh đang mang đồ ăn trưa đến cho cô chủ rồi ạ!!...Và...và cô ấy đã lấy chiếc Bugatti La Voiture Noire rồi thưa cô chủ "
Từ bên đầu dây điện thoại bên này có thể nghe thấy tiếng đập tay lên bàn của Hân Nghiên
" Cô chủ..tôi xin lỗi! Là cô Hiểu Tinh đồi lấy ạ "
" 1 tiếng đồng hồ! Từ đó đến đây chỉ hơn 30 phút! Vậy bây giờ em ấy đang ở đây "
Hân Nghiên vô cùng tức giận
" Cô..chủ tôi...xin...lỗi.."
" Câm miệng cho tôi! Tại sao đến bây giờ mới báo cho tôi biết! Nếu em ấy sảy ra chuyện gì các người chuẩn bị chết cả đi "
Hân Nghiên mắng quãn gia một trận rồi cúp máy.
Cô bỏ điện thoại xuống mở máy tính của mình lên, cô bật định vị chiếc xe lên thì thấy nó đang ở gần khu trung tâm Thượng Uyên cách đây hơn 30 km.
Hân Nghiên với lấy chiếc áo khoác rồi chạy đi
" Sao lại đi đến đó chứ! Thật là không bao giờ biết ngoan ngoãn cả "
Hân Nghiên phóng xe như bay vượt cả đèn đỏ chạy hết cả ga.
Đang chạy trên đường thì một chiếc xe rất quen mặt lướt qua cô, phút chốc Hân Nghiên đã nhận ra.
Cô càng lo lắng hơn nữa
Rất nhanh Hân Nghiên đã đến nhưng có một đám đông ngăn cản đường cô đi.
Định vị hiện rõ vị tri của chiếc xe mà Hiểu Tinh chạy cũng ngay tại đây
Hân Nghiên bước xuống xe.
Xung quanh là một dãy dây màu vàng.
Hân Nghiên cố đi vào trong, đi bược một lúc thì cô nhìn thấy rất nhiều mảnh vỡ rơi khắp trên đường.
Chiếc Bugatti La Voiture Noire của cô đã bị nát một bên, kính cửa vở vụng cảnh sát ở xung quanh chụp hình.
Hân Nghiên nhìn xung quanh cuối cùng cũng thấy được hình bóng nhỏ của Hiểu Tinh
Cô định bước vào thì bị cảnh sát chặn lại
" Cô không được phép vào bên trong "
Hân Nghiên với khí chất bất phàm trầm giọng nói với người cảnh sát
" Tôi là người thân của em ấy "
Cuối cùng Hân Nghiên cũng được cho vào.
Cô hớt ha hớt hãy chạy đến.
Vừa nhìn thấy Hiểu Tinh đột nhiên chết đứng
Hiểu Tinh nhìn thấy Hân Nghiên thì òa khóc nức nở
" Hức...tỷ...tỷ...xin..lỗi...hức...tỷ...tỷ.."
Hân Nghiên đi đến khụy một chân xuống nhìn tình trạng của Hiểu Tinh.
Cơ thể nhỏ run lên bần bật vì sợ hãi.
Đầu thì chảy máu rất nhiều cái váy dày bị rách một đường lên đến nữa đùi một vết cắt lớn từ nữa bắp chân lên đến nữa đùi.
Cả hai bàn tay bị rách da chạy máu rất nhiều nhưng Hiểu Tinh vẫn ôm khư khư hộp đồ ăn trưa cho Hân Nghiên
"Ức..tỷ..tỷ...em..em....hức...không...cố...ý...đâu...mà...xin..lỗi...tỷ..tỷ "
Hiểu Tinh mếu máo nhìn Hân Nghiên
" Tỷ...tỷ...chiếc...xe.."
Hiểu Tinh run run chỉ tay vào chiếc xe
" Tỷ...tỷ...xin...lỗi..."
Hân Nghiên bây giờ chỉ cảm thấu rấy khó chịu.
Thế nhưng cô không phải là tiếc cho chiếc xe đắt tiền.
Cả người cô đều không hề bị thương nhưng cảm giác nhói nhói ở tim như ai bốp chặt.
Nhìn Hiểu Tinh thương tích đầy mình cô thật sự đã đau lòng rồi
Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao NuôiTác giả: Quan Tiểu VũTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng" Mau uống nó đi! " Hân Nghiên đưa đến trước mặt Hiểu Tinh một ly sữa " Em...không uống sữa đâu " " Cô không uống thì phải cho bảo bảo nhà tôi uống chứ! Cô có lương tâm không vậy. Lỡ bảo bảo thiếu chất thì sao cô..." " Được được em uống " Hiểu Tinh cầm ly sữa lên uống một hơi " Còn giả vờ giả vịt " Đột nhiên Hiểu Tinh đứng bật dậy lấy tay che miệng rồi chạy gấp vào nhà vệ sinh " Cô sao vậy? " Trong nhà vệ sinh " Ọe......!" Hân Nghiên mở cửa bước vào. Hiểu Tinh cứ nôn ra tất cả sữa " Không sao chứ? " Hân Nghiên cúi xuống vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hiểu Tinh " Quãn gia! Có phải sữa này không sạch sẽ không " " Không phải đâu cô chủ! Chắc có lẻ là cô Hiểu Tinh đây không quen với loại sữa này " " Vậy mau đỗi đi " Hân Nghiên đỡ Hiểu Tinh ra ngoài " Cô đúng là đồ kén ăn! Không biết bảo bảo có khó chiều như cô không nữa " " Em...chỉ là..." " Cô chủ đã chuẩn bị loại khác rồi ạ " Hiểu Tinh nhìn ly sữa chưa uống cô đã muốn nôn nhưng " Còn không mau uống đi " Hiểu Tinh bốp mũi rồi ực một cái khó khăn mà… " Quãn gia! Tôi có thể sử dụng chiếc xe kia có được không "Người quãn gia nhìn ra ngoài sân sau là chiếc xeBugatti La Voiture Noire (13,4 triệu USD) nếu tính ra thì trong nước chỉ hơn mười chiếc.Người quãn gia có chút ngơ ngát.Nhưng nhớ đến Hân Nghiên đã nói thì cô ấy đành phải đưa chìa khóa cho Hiểu Tinh" Cô Hiểu Tinh! Cẩn thận "Hiểu Tinh vui vẻ đi ra xe" Tôi biết rồi! Tôi sẽ về ngay mà "Hiểu Tinh cũng có thể nói là biết chạy xe nhưng không giỏi lắm.Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên sân cỏ rồi từ từ tiếng đến cỗng trước.Cánh cỗng tự động mở ra hai vệ sĩ cuối nhẹ đầu chào Hiểu Tinh11 giờ 45 phútMột cuộc điện thoại đến" Alo! Quãn gia có chuyện gì? "Người quãn gia tay run run giọng có đôi chút sợ" Cô Hiểu Tinh đã đến chưa ạ "Hân Nghiên nhăn mặt khó hiểu" Em ấy đi đâu sao? "Giọng của quãn gia còn run hơn" Hơn 1 tiếng trước cô....cô...Hiểu Tinh đang mang đồ ăn trưa đến cho cô chủ rồi ạ!!...Và...và cô ấy đã lấy chiếc Bugatti La Voiture Noire rồi thưa cô chủ "Từ bên đầu dây điện thoại bên này có thể nghe thấy tiếng đập tay lên bàn của Hân Nghiên" Cô chủ..tôi xin lỗi! Là cô Hiểu Tinh đồi lấy ạ "" 1 tiếng đồng hồ! Từ đó đến đây chỉ hơn 30 phút! Vậy bây giờ em ấy đang ở đây "Hân Nghiên vô cùng tức giận" Cô..chủ tôi...xin...lỗi.."" Câm miệng cho tôi! Tại sao đến bây giờ mới báo cho tôi biết! Nếu em ấy sảy ra chuyện gì các người chuẩn bị chết cả đi "Hân Nghiên mắng quãn gia một trận rồi cúp máy.Cô bỏ điện thoại xuống mở máy tính của mình lên, cô bật định vị chiếc xe lên thì thấy nó đang ở gần khu trung tâm Thượng Uyên cách đây hơn 30 km.Hân Nghiên với lấy chiếc áo khoác rồi chạy đi" Sao lại đi đến đó chứ! Thật là không bao giờ biết ngoan ngoãn cả "Hân Nghiên phóng xe như bay vượt cả đèn đỏ chạy hết cả ga.Đang chạy trên đường thì một chiếc xe rất quen mặt lướt qua cô, phút chốc Hân Nghiên đã nhận ra.Cô càng lo lắng hơn nữaRất nhanh Hân Nghiên đã đến nhưng có một đám đông ngăn cản đường cô đi.Định vị hiện rõ vị tri của chiếc xe mà Hiểu Tinh chạy cũng ngay tại đâyHân Nghiên bước xuống xe.Xung quanh là một dãy dây màu vàng.Hân Nghiên cố đi vào trong, đi bược một lúc thì cô nhìn thấy rất nhiều mảnh vỡ rơi khắp trên đường.Chiếc Bugatti La Voiture Noire của cô đã bị nát một bên, kính cửa vở vụng cảnh sát ở xung quanh chụp hình.Hân Nghiên nhìn xung quanh cuối cùng cũng thấy được hình bóng nhỏ của Hiểu TinhCô định bước vào thì bị cảnh sát chặn lại" Cô không được phép vào bên trong "Hân Nghiên với khí chất bất phàm trầm giọng nói với người cảnh sát" Tôi là người thân của em ấy "Cuối cùng Hân Nghiên cũng được cho vào.Cô hớt ha hớt hãy chạy đến.Vừa nhìn thấy Hiểu Tinh đột nhiên chết đứngHiểu Tinh nhìn thấy Hân Nghiên thì òa khóc nức nở" Hức...tỷ...tỷ...xin..lỗi...hức...tỷ...tỷ.."Hân Nghiên đi đến khụy một chân xuống nhìn tình trạng của Hiểu Tinh.Cơ thể nhỏ run lên bần bật vì sợ hãi.Đầu thì chảy máu rất nhiều cái váy dày bị rách một đường lên đến nữa đùi một vết cắt lớn từ nữa bắp chân lên đến nữa đùi.Cả hai bàn tay bị rách da chạy máu rất nhiều nhưng Hiểu Tinh vẫn ôm khư khư hộp đồ ăn trưa cho Hân Nghiên"Ức..tỷ..tỷ...em..em....hức...không...cố...ý...đâu...mà...xin..lỗi...tỷ..tỷ "Hiểu Tinh mếu máo nhìn Hân Nghiên" Tỷ...tỷ...chiếc...xe.."Hiểu Tinh run run chỉ tay vào chiếc xe" Tỷ...tỷ...xin...lỗi..."Hân Nghiên bây giờ chỉ cảm thấu rấy khó chịu.Thế nhưng cô không phải là tiếc cho chiếc xe đắt tiền.Cả người cô đều không hề bị thương nhưng cảm giác nhói nhói ở tim như ai bốp chặt.Nhìn Hiểu Tinh thương tích đầy mình cô thật sự đã đau lòng rồi