" Mau uống nó đi! " Hân Nghiên đưa đến trước mặt Hiểu Tinh một ly sữa " Em...không uống sữa đâu " " Cô không uống thì phải cho bảo bảo nhà tôi uống chứ! Cô có lương tâm không vậy. Lỡ bảo bảo thiếu chất thì sao cô..." " Được được em uống " Hiểu Tinh cầm ly sữa lên uống một hơi " Còn giả vờ giả vịt " Đột nhiên Hiểu Tinh đứng bật dậy lấy tay che miệng rồi chạy gấp vào nhà vệ sinh " Cô sao vậy? " Trong nhà vệ sinh " Ọe......!" Hân Nghiên mở cửa bước vào. Hiểu Tinh cứ nôn ra tất cả sữa " Không sao chứ? " Hân Nghiên cúi xuống vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hiểu Tinh " Quãn gia! Có phải sữa này không sạch sẽ không " " Không phải đâu cô chủ! Chắc có lẻ là cô Hiểu Tinh đây không quen với loại sữa này " " Vậy mau đỗi đi " Hân Nghiên đỡ Hiểu Tinh ra ngoài " Cô đúng là đồ kén ăn! Không biết bảo bảo có khó chiều như cô không nữa " " Em...chỉ là..." " Cô chủ đã chuẩn bị loại khác rồi ạ " Hiểu Tinh nhìn ly sữa chưa uống cô đã muốn nôn nhưng " Còn không mau uống đi " Hiểu Tinh bốp mũi rồi ực một cái khó khăn mà…
Chương 94: 94: Chấp Niệm
Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao NuôiTác giả: Quan Tiểu VũTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng" Mau uống nó đi! " Hân Nghiên đưa đến trước mặt Hiểu Tinh một ly sữa " Em...không uống sữa đâu " " Cô không uống thì phải cho bảo bảo nhà tôi uống chứ! Cô có lương tâm không vậy. Lỡ bảo bảo thiếu chất thì sao cô..." " Được được em uống " Hiểu Tinh cầm ly sữa lên uống một hơi " Còn giả vờ giả vịt " Đột nhiên Hiểu Tinh đứng bật dậy lấy tay che miệng rồi chạy gấp vào nhà vệ sinh " Cô sao vậy? " Trong nhà vệ sinh " Ọe......!" Hân Nghiên mở cửa bước vào. Hiểu Tinh cứ nôn ra tất cả sữa " Không sao chứ? " Hân Nghiên cúi xuống vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hiểu Tinh " Quãn gia! Có phải sữa này không sạch sẽ không " " Không phải đâu cô chủ! Chắc có lẻ là cô Hiểu Tinh đây không quen với loại sữa này " " Vậy mau đỗi đi " Hân Nghiên đỡ Hiểu Tinh ra ngoài " Cô đúng là đồ kén ăn! Không biết bảo bảo có khó chiều như cô không nữa " " Em...chỉ là..." " Cô chủ đã chuẩn bị loại khác rồi ạ " Hiểu Tinh nhìn ly sữa chưa uống cô đã muốn nôn nhưng " Còn không mau uống đi " Hiểu Tinh bốp mũi rồi ực một cái khó khăn mà… " Hu..hu e.m giậ.n tỷ tỷ...lắm, dữ...lắ.m...l..uôn..hu h..u.Em và..bả.o b.ảo giậ.n...t.ỷ tỷ rồi "Hiểu Tinh khóc đến đau lòng, Hân Nghiên cũng không biết làm gì để dỗ dành bé cưng.Cục vàng cục bạc của cô mà mẻ miếng nào thì cô xót chết" Bảo bảo!! "Cô gỡ dây an toàn ra cho em sau đó lấy tay chạm vào bụng nhỏ nhưng em không cho liền đánh vào tay cô" Haha! Vẫn nghịch ngợm như trước "Cô vừa nói vừa cười như cách mà lúc trước cô đã từng đùa với em" Ngoan không khóc nữa nhé chúng ta về nhà "Hân Nghiên dịu dàng lấy ngón tay cái quẹt đi hết nước mắt lưu lại trên chiếc má nhỏ của em.Bỗng nhiên tim em đau thắt cả lên nước mắt em càng lúc càng rơi nhiều hơn" Tinh Tinh! Tinh Tinh "Tiếng gọi ấy sao mà lạ lẫm đến thế" Tinh Tinh em ổn chứ! Tinh Tinh...DẬY..đi em "Hiểu Tinh giật mình tỉnh giấc, thì ra đó chỉ là một giấc mơ.Em đã ngủ gục tại quán cafeCó những giấc mơ chân thật đến mức khi bạn tỉnh dậy trong tim vẫn còn rất đau rất xót" Em ổn chứ! "Nhìn Hiểu Tinh mặt mày trắng bệt, mồ hôi nhễ nhãi đôi mắt đã ứ động nước từ bao giờ" Đau..đau! Tim em...đau quá..như sắp bị xé toạt ra vậy.Đau, đau lắm, đau đến không chịu được "Cô gái nhỏ siết chặc lòng ngực nước mắt không còn có thể kiềm lại nữa mà rơi xuống" Rõ ràng là không can tâm, còn hy vọng, còn chờ đợi cô ấy.Vậy vì sao lại phải giả vờ là không còn nhớ, giả vờ không đợi nữa! Làm khó bản thân để làm gì chứ "Em chính là đang trốn chạy nổi đau" Không can tâm thì em có thể làm được gì chứ! Em chỉ là một người đến sau mà thôi.Anh biết không thật ra...thật ra......hức em, em chỉ là một người thay thế mà thôi!! "Viên Thiên Tinh thạch mà cô đã tặng em thật ra là món quà cô đặt từ trước để tặng cho Uyển Tinh nhưng Uyển Tinh đã không quay lại.Chữ Tinh trong Thiên Tinh không phải là Hiểu Tinh mà là Uyển Tinh" Là..em đã hy vọng rồi!! "Em gục xuống đất ôm lấy ngực mà khóc nất lên.Chấp niệm của em đã quá lớn.Cô gái nhỏ đau đớn mà ngất điDuy Phong lập tức đưa em đến bệnh viện.Anh ngồi trước phòng cấp cứu chống tay vào mặt nơt một nụ cười đau khổ" Lạc Hiểu Tinh! Hiểu Tinh, đứa trẻ Hiểu chuyện "Lạc Hiểu Tinh là tên mà ông ngoại đã đặt cho em.Lạc trong lạc quan vui vẻ, Tinh là Tinh tường có nghĩa là thông minh và một chữ Hiểu chính là Hiểu chuyện.Vì số mạng em từ nhỏ đã không tốt nếu còn không hiểu chuyện cuộc sống sau này sẽ rất khó mà tồn tạiNhưng hiểu chuyện rồi thì em đứa trẻ này vẫn không tìm thấy hạnh phúcCô gái nhỏ này đã đem trái tim tặng cho Hân Nghiên để rồi chính em không thể đòi lại được.Là em không nỡ, lúm quá sâu, sâu đến không còn có thể vùng vẫy nổi nữaCó một người đã không còn nhớ nhưng lại có một người lại không nỡ quên.Vì sao thế giới lại tàn nhẫn với em như thếNiềm hạnh phúc sự hân hoan bao lâu qua có thể sau một đêm mà quên hết sao? Kỹ niệm và hồi ức ấy có thể phai nhạt nhanh đến thế sao? Như vậy không phải quá ác độc với một con người rôig hay sao?Liệu ai có thể trả lời được những câu hỏi ấy của em chứNếu cô có thể thấy được, cảm nhận được và hiểu được thì cô có thể nhớ lại cảm xúc mà cô dành cho em không?
" Hu..hu e.m giậ.n tỷ tỷ...lắm, dữ...lắ.m...l..uôn..hu h..u.
Em và..bả.o b.ảo giậ.n...t.ỷ tỷ rồi "
Hiểu Tinh khóc đến đau lòng, Hân Nghiên cũng không biết làm gì để dỗ dành bé cưng.
Cục vàng cục bạc của cô mà mẻ miếng nào thì cô xót chết
" Bảo bảo!! "
Cô gỡ dây an toàn ra cho em sau đó lấy tay chạm vào bụng nhỏ nhưng em không cho liền đánh vào tay cô
" Haha! Vẫn nghịch ngợm như trước "
Cô vừa nói vừa cười như cách mà lúc trước cô đã từng đùa với em
" Ngoan không khóc nữa nhé chúng ta về nhà "
Hân Nghiên dịu dàng lấy ngón tay cái quẹt đi hết nước mắt lưu lại trên chiếc má nhỏ của em.
Bỗng nhiên tim em đau thắt cả lên nước mắt em càng lúc càng rơi nhiều hơn
" Tinh Tinh! Tinh Tinh "
Tiếng gọi ấy sao mà lạ lẫm đến thế
" Tinh Tinh em ổn chứ! Tinh Tinh...DẬY..đi em "
Hiểu Tinh giật mình tỉnh giấc, thì ra đó chỉ là một giấc mơ.
Em đã ngủ gục tại quán cafe
Có những giấc mơ chân thật đến mức khi bạn tỉnh dậy trong tim vẫn còn rất đau rất xót
" Em ổn chứ! "
Nhìn Hiểu Tinh mặt mày trắng bệt, mồ hôi nhễ nhãi đôi mắt đã ứ động nước từ bao giờ
" Đau..đau! Tim em...đau quá..như sắp bị xé toạt ra vậy.
Đau, đau lắm, đau đến không chịu được "
Cô gái nhỏ siết chặc lòng ngực nước mắt không còn có thể kiềm lại nữa mà rơi xuống
" Rõ ràng là không can tâm, còn hy vọng, còn chờ đợi cô ấy.
Vậy vì sao lại phải giả vờ là không còn nhớ, giả vờ không đợi nữa! Làm khó bản thân để làm gì chứ "
Em chính là đang trốn chạy nổi đau
" Không can tâm thì em có thể làm được gì chứ! Em chỉ là một người đến sau mà thôi.
Anh biết không thật ra...thật ra......hức em, em chỉ là một người thay thế mà thôi!! "
Viên Thiên Tinh thạch mà cô đã tặng em thật ra là món quà cô đặt từ trước để tặng cho Uyển Tinh nhưng Uyển Tinh đã không quay lại.
Chữ Tinh trong Thiên Tinh không phải là Hiểu Tinh mà là Uyển Tinh
" Là..em đã hy vọng rồi!! "
Em gục xuống đất ôm lấy ngực mà khóc nất lên.
Chấp niệm của em đã quá lớn.
Cô gái nhỏ đau đớn mà ngất đi
Duy Phong lập tức đưa em đến bệnh viện.
Anh ngồi trước phòng cấp cứu chống tay vào mặt nơt một nụ cười đau khổ
" Lạc Hiểu Tinh! Hiểu Tinh, đứa trẻ Hiểu chuyện "
Lạc Hiểu Tinh là tên mà ông ngoại đã đặt cho em.
Lạc trong lạc quan vui vẻ, Tinh là Tinh tường có nghĩa là thông minh và một chữ Hiểu chính là Hiểu chuyện.
Vì số mạng em từ nhỏ đã không tốt nếu còn không hiểu chuyện cuộc sống sau này sẽ rất khó mà tồn tại
Nhưng hiểu chuyện rồi thì em đứa trẻ này vẫn không tìm thấy hạnh phúc
Cô gái nhỏ này đã đem trái tim tặng cho Hân Nghiên để rồi chính em không thể đòi lại được.
Là em không nỡ, lúm quá sâu, sâu đến không còn có thể vùng vẫy nổi nữa
Có một người đã không còn nhớ nhưng lại có một người lại không nỡ quên.
Vì sao thế giới lại tàn nhẫn với em như thế
Niềm hạnh phúc sự hân hoan bao lâu qua có thể sau một đêm mà quên hết sao? Kỹ niệm và hồi ức ấy có thể phai nhạt nhanh đến thế sao? Như vậy không phải quá ác độc với một con người rôig hay sao?
Liệu ai có thể trả lời được những câu hỏi ấy của em chứ
Nếu cô có thể thấy được, cảm nhận được và hiểu được thì cô có thể nhớ lại cảm xúc mà cô dành cho em không?
Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao NuôiTác giả: Quan Tiểu VũTruyện Bách Hợp, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng" Mau uống nó đi! " Hân Nghiên đưa đến trước mặt Hiểu Tinh một ly sữa " Em...không uống sữa đâu " " Cô không uống thì phải cho bảo bảo nhà tôi uống chứ! Cô có lương tâm không vậy. Lỡ bảo bảo thiếu chất thì sao cô..." " Được được em uống " Hiểu Tinh cầm ly sữa lên uống một hơi " Còn giả vờ giả vịt " Đột nhiên Hiểu Tinh đứng bật dậy lấy tay che miệng rồi chạy gấp vào nhà vệ sinh " Cô sao vậy? " Trong nhà vệ sinh " Ọe......!" Hân Nghiên mở cửa bước vào. Hiểu Tinh cứ nôn ra tất cả sữa " Không sao chứ? " Hân Nghiên cúi xuống vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hiểu Tinh " Quãn gia! Có phải sữa này không sạch sẽ không " " Không phải đâu cô chủ! Chắc có lẻ là cô Hiểu Tinh đây không quen với loại sữa này " " Vậy mau đỗi đi " Hân Nghiên đỡ Hiểu Tinh ra ngoài " Cô đúng là đồ kén ăn! Không biết bảo bảo có khó chiều như cô không nữa " " Em...chỉ là..." " Cô chủ đã chuẩn bị loại khác rồi ạ " Hiểu Tinh nhìn ly sữa chưa uống cô đã muốn nôn nhưng " Còn không mau uống đi " Hiểu Tinh bốp mũi rồi ực một cái khó khăn mà… " Hu..hu e.m giậ.n tỷ tỷ...lắm, dữ...lắ.m...l..uôn..hu h..u.Em và..bả.o b.ảo giậ.n...t.ỷ tỷ rồi "Hiểu Tinh khóc đến đau lòng, Hân Nghiên cũng không biết làm gì để dỗ dành bé cưng.Cục vàng cục bạc của cô mà mẻ miếng nào thì cô xót chết" Bảo bảo!! "Cô gỡ dây an toàn ra cho em sau đó lấy tay chạm vào bụng nhỏ nhưng em không cho liền đánh vào tay cô" Haha! Vẫn nghịch ngợm như trước "Cô vừa nói vừa cười như cách mà lúc trước cô đã từng đùa với em" Ngoan không khóc nữa nhé chúng ta về nhà "Hân Nghiên dịu dàng lấy ngón tay cái quẹt đi hết nước mắt lưu lại trên chiếc má nhỏ của em.Bỗng nhiên tim em đau thắt cả lên nước mắt em càng lúc càng rơi nhiều hơn" Tinh Tinh! Tinh Tinh "Tiếng gọi ấy sao mà lạ lẫm đến thế" Tinh Tinh em ổn chứ! Tinh Tinh...DẬY..đi em "Hiểu Tinh giật mình tỉnh giấc, thì ra đó chỉ là một giấc mơ.Em đã ngủ gục tại quán cafeCó những giấc mơ chân thật đến mức khi bạn tỉnh dậy trong tim vẫn còn rất đau rất xót" Em ổn chứ! "Nhìn Hiểu Tinh mặt mày trắng bệt, mồ hôi nhễ nhãi đôi mắt đã ứ động nước từ bao giờ" Đau..đau! Tim em...đau quá..như sắp bị xé toạt ra vậy.Đau, đau lắm, đau đến không chịu được "Cô gái nhỏ siết chặc lòng ngực nước mắt không còn có thể kiềm lại nữa mà rơi xuống" Rõ ràng là không can tâm, còn hy vọng, còn chờ đợi cô ấy.Vậy vì sao lại phải giả vờ là không còn nhớ, giả vờ không đợi nữa! Làm khó bản thân để làm gì chứ "Em chính là đang trốn chạy nổi đau" Không can tâm thì em có thể làm được gì chứ! Em chỉ là một người đến sau mà thôi.Anh biết không thật ra...thật ra......hức em, em chỉ là một người thay thế mà thôi!! "Viên Thiên Tinh thạch mà cô đã tặng em thật ra là món quà cô đặt từ trước để tặng cho Uyển Tinh nhưng Uyển Tinh đã không quay lại.Chữ Tinh trong Thiên Tinh không phải là Hiểu Tinh mà là Uyển Tinh" Là..em đã hy vọng rồi!! "Em gục xuống đất ôm lấy ngực mà khóc nất lên.Chấp niệm của em đã quá lớn.Cô gái nhỏ đau đớn mà ngất điDuy Phong lập tức đưa em đến bệnh viện.Anh ngồi trước phòng cấp cứu chống tay vào mặt nơt một nụ cười đau khổ" Lạc Hiểu Tinh! Hiểu Tinh, đứa trẻ Hiểu chuyện "Lạc Hiểu Tinh là tên mà ông ngoại đã đặt cho em.Lạc trong lạc quan vui vẻ, Tinh là Tinh tường có nghĩa là thông minh và một chữ Hiểu chính là Hiểu chuyện.Vì số mạng em từ nhỏ đã không tốt nếu còn không hiểu chuyện cuộc sống sau này sẽ rất khó mà tồn tạiNhưng hiểu chuyện rồi thì em đứa trẻ này vẫn không tìm thấy hạnh phúcCô gái nhỏ này đã đem trái tim tặng cho Hân Nghiên để rồi chính em không thể đòi lại được.Là em không nỡ, lúm quá sâu, sâu đến không còn có thể vùng vẫy nổi nữaCó một người đã không còn nhớ nhưng lại có một người lại không nỡ quên.Vì sao thế giới lại tàn nhẫn với em như thếNiềm hạnh phúc sự hân hoan bao lâu qua có thể sau một đêm mà quên hết sao? Kỹ niệm và hồi ức ấy có thể phai nhạt nhanh đến thế sao? Như vậy không phải quá ác độc với một con người rôig hay sao?Liệu ai có thể trả lời được những câu hỏi ấy của em chứNếu cô có thể thấy được, cảm nhận được và hiểu được thì cô có thể nhớ lại cảm xúc mà cô dành cho em không?