Trong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô…

Chương 8: 8: Không Có Thiên Phú

Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt ThếTác giả: Nãi Hương Vị ĐátTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô… Trong tay cô giờ chỉ còn lại hai cái thiết bị điện tử tạm coi là hữu dụng.Một là đèn pin chạy bằng năng lượng mặt trời, cái còn lại là máy đọc sách, bên trong đã tải sẵn một đống sách báo và tiểu thuyết, sau khi máy tính và di động không thể xài được, cô mới bắt đầu sử dụng đến mấy thứ này.Hiện tại mỗi ngày Giang Diệu Diệu chỉ xem máy đọc sách trong vòng nửa tiếng, vì dùng khá tiết kiệm nên vẫn còn nửa lượng pin.Nếu cô vẫn chưa chết, vậy cứ tiếp tục xài để giải trí.Giang Diệu Diệu rửa mặt xong liền đi xuống lầu, vì muốn khao mình lại sống thêm được một ngày, cô định sẽ nấu bún ốc, lại nấu thêm hai cái trứng kho để ăn mừng.Mùi hương tràn qua khe cửa sổ, phiêu đãng ở trong không khí, lúc này đám zombie cũng đã đi xa.Ăn xong tô bún ốc, cả mặt Giang Diệu Diệu đỏ bừng vì cay, cô ngồi ở trên ghế vừa uống nước vừa sắp xếp lại kế hoạch của ngày hôm nay.Trong phòng đã có sẵn giấy và bút, Giang Diệu Diệu quyết định buổi sáng sẽ luyện chữ.Giữa trưa Giang Diệu Diệu làm cơm chiên giăm bông để ăn, rau dưa mới mẻ cũng không còn nữa, đã vậy còn bị mất nước, cô đành phải làm tạm món cơm chiên đơn giản.Thời gian của buổi chiều trôi qua tương đối dài, cô cầm máy đọc sách xem khoảng nửa tiếng, sau đó lại quay qua chơi bài domino.Buổi tối là thời điểm khó khăn nhất, bởi vì không có tia bức xạ của mặt trời, đám zombie sẽ hoạt động linh hoạt hơn, bọn nó ở trong tiểu khu gào thét không ngừng, làm cho người nghe thấy rợn cả ngươi.Trước kia Giang Diệu Diệu còn có di động, những lúc thế này, cô chỉ cần mang tai nghe rồi chỉnh âm lượng lớn hết cỡ, làm át đi tiếng ồn của lũ zombie, bây giờ thì khác rồi, chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình.Lúc đi mua sắm ở trong siêu thị, Giang Diệu Diệu đã tiện tay vớ một hộp bút màu.Vì thế sau khi ăn xong cơm chiều, cô liền ngồi xổm trong phòng khách để luyện vẽ tranh.Nhưng ở phương diện hội hoạ, Giang Diệu Diệu cơ bản là không hề có thiên phú.Nếu không có hình mẫu để nhìn theo, chắc cô cũng chả vẽ được nét nào ra hồn..

Trong tay cô giờ chỉ còn lại hai cái thiết bị điện tử tạm coi là hữu dụng.

Một là đèn pin chạy bằng năng lượng mặt trời, cái còn lại là máy đọc sách, bên trong đã tải sẵn một đống sách báo và tiểu thuyết, sau khi máy tính và di động không thể xài được, cô mới bắt đầu sử dụng đến mấy thứ này.

Hiện tại mỗi ngày Giang Diệu Diệu chỉ xem máy đọc sách trong vòng nửa tiếng, vì dùng khá tiết kiệm nên vẫn còn nửa lượng pin.

Nếu cô vẫn chưa chết, vậy cứ tiếp tục xài để giải trí.

Giang Diệu Diệu rửa mặt xong liền đi xuống lầu, vì muốn khao mình lại sống thêm được một ngày, cô định sẽ nấu bún ốc, lại nấu thêm hai cái trứng kho để ăn mừng.

Mùi hương tràn qua khe cửa sổ, phiêu đãng ở trong không khí, lúc này đám zombie cũng đã đi xa.

Ăn xong tô bún ốc, cả mặt Giang Diệu Diệu đỏ bừng vì cay, cô ngồi ở trên ghế vừa uống nước vừa sắp xếp lại kế hoạch của ngày hôm nay.

Trong phòng đã có sẵn giấy và bút, Giang Diệu Diệu quyết định buổi sáng sẽ luyện chữ.

Giữa trưa Giang Diệu Diệu làm cơm chiên giăm bông để ăn, rau dưa mới mẻ cũng không còn nữa, đã vậy còn bị mất nước, cô đành phải làm tạm món cơm chiên đơn giản.

Thời gian của buổi chiều trôi qua tương đối dài, cô cầm máy đọc sách xem khoảng nửa tiếng, sau đó lại quay qua chơi bài domino.

Buổi tối là thời điểm khó khăn nhất, bởi vì không có tia bức xạ của mặt trời, đám zombie sẽ hoạt động linh hoạt hơn, bọn nó ở trong tiểu khu gào thét không ngừng, làm cho người nghe thấy rợn cả ngươi.

Trước kia Giang Diệu Diệu còn có di động, những lúc thế này, cô chỉ cần mang tai nghe rồi chỉnh âm lượng lớn hết cỡ, làm át đi tiếng ồn của lũ zombie, bây giờ thì khác rồi, chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình.

Lúc đi mua sắm ở trong siêu thị, Giang Diệu Diệu đã tiện tay vớ một hộp bút màu.

Vì thế sau khi ăn xong cơm chiều, cô liền ngồi xổm trong phòng khách để luyện vẽ tranh.

Nhưng ở phương diện hội hoạ, Giang Diệu Diệu cơ bản là không hề có thiên phú.

Nếu không có hình mẫu để nhìn theo, chắc cô cũng chả vẽ được nét nào ra hồn.

.

Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt ThếTác giả: Nãi Hương Vị ĐátTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô… Trong tay cô giờ chỉ còn lại hai cái thiết bị điện tử tạm coi là hữu dụng.Một là đèn pin chạy bằng năng lượng mặt trời, cái còn lại là máy đọc sách, bên trong đã tải sẵn một đống sách báo và tiểu thuyết, sau khi máy tính và di động không thể xài được, cô mới bắt đầu sử dụng đến mấy thứ này.Hiện tại mỗi ngày Giang Diệu Diệu chỉ xem máy đọc sách trong vòng nửa tiếng, vì dùng khá tiết kiệm nên vẫn còn nửa lượng pin.Nếu cô vẫn chưa chết, vậy cứ tiếp tục xài để giải trí.Giang Diệu Diệu rửa mặt xong liền đi xuống lầu, vì muốn khao mình lại sống thêm được một ngày, cô định sẽ nấu bún ốc, lại nấu thêm hai cái trứng kho để ăn mừng.Mùi hương tràn qua khe cửa sổ, phiêu đãng ở trong không khí, lúc này đám zombie cũng đã đi xa.Ăn xong tô bún ốc, cả mặt Giang Diệu Diệu đỏ bừng vì cay, cô ngồi ở trên ghế vừa uống nước vừa sắp xếp lại kế hoạch của ngày hôm nay.Trong phòng đã có sẵn giấy và bút, Giang Diệu Diệu quyết định buổi sáng sẽ luyện chữ.Giữa trưa Giang Diệu Diệu làm cơm chiên giăm bông để ăn, rau dưa mới mẻ cũng không còn nữa, đã vậy còn bị mất nước, cô đành phải làm tạm món cơm chiên đơn giản.Thời gian của buổi chiều trôi qua tương đối dài, cô cầm máy đọc sách xem khoảng nửa tiếng, sau đó lại quay qua chơi bài domino.Buổi tối là thời điểm khó khăn nhất, bởi vì không có tia bức xạ của mặt trời, đám zombie sẽ hoạt động linh hoạt hơn, bọn nó ở trong tiểu khu gào thét không ngừng, làm cho người nghe thấy rợn cả ngươi.Trước kia Giang Diệu Diệu còn có di động, những lúc thế này, cô chỉ cần mang tai nghe rồi chỉnh âm lượng lớn hết cỡ, làm át đi tiếng ồn của lũ zombie, bây giờ thì khác rồi, chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình.Lúc đi mua sắm ở trong siêu thị, Giang Diệu Diệu đã tiện tay vớ một hộp bút màu.Vì thế sau khi ăn xong cơm chiều, cô liền ngồi xổm trong phòng khách để luyện vẽ tranh.Nhưng ở phương diện hội hoạ, Giang Diệu Diệu cơ bản là không hề có thiên phú.Nếu không có hình mẫu để nhìn theo, chắc cô cũng chả vẽ được nét nào ra hồn..

Chương 8: 8: Không Có Thiên Phú